Chương 7: Nữ chính Nhan Vận
Từ Hạo ôm chặt túi tiền, tựa vào đó và hùng hồn biện luận.
Nghe Từ Hạo nói như thế, Lục Vũ khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn!
Đầu tiên, Lục Vũ có thể khẳng định chắc chắn rằng chính mình không hề tìm nhầm người.
Điểm này, hắn có thể dựa vào chức năng thẻ nhân vật của hệ thống để xác nhận điều đó.
Bởi vì khi ở quá gần mục tiêu nhân vật, thẻ nhân vật sẽ phát ra một luồng quang mang nhàn nhạt.
Cho nên, Lục Vũ khẳng định Từ Hạo đang đứng trước mặt hắn, chính là Từ Hạo trong nội dung cốt truyện.
Tiếp theo, Lục Vũ kiếp trước từng làm nghề kinh doanh tiêu thụ, nên khả năng nhìn mặt mà bắt hình dong hay nói chuyện khéo léo vẫn còn chút đỉnh.
Cái tên Từ Hạo này tuy thoạt nhìn có vẻ gian xảo, lén lút, nhưng sắc mặt dù ửng hồng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Kèm theo một vẻ mặt hơi nóng nảy, rõ ràng đây là dáng vẻ của một người bị người khác oan uổng.
Nói cách khác, hắn cũng không hề nói dối sao?
Chẳng lẽ thanh kiếm này, thật sự là một thần binh lợi khí?
Lục Vũ có chút không hiểu.
Bất quá lúc này, hắn cũng không còn những biện pháp nào khác.
Chỉ có thể lựa chọn tin tưởng đối phương.
Suy tư một lát, Lục Vũ hít sâu một hơi.
"Dạng này à? Được thôi, ta cứ tin tưởng ngươi một lần vậy. Có điều... ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi lừa gạt ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"
"Yên tâm đi, ta làm sao có thể lừa ngươi chứ!"
Gặp Lục Vũ không có ý định đổi ý, Từ Hạo tươi cười rạng rỡ, tranh thủ thời gian đáp ứng xuống.
"Đinh Phong, chúng ta đi thôi!"
...
Nhìn theo bóng lưng Lục Vũ rời đi.
Trong lòng Từ Hạo kỳ thật cũng có chút nghi hoặc.
Hắn không hiểu tại sao đối phương lại nguyện ý bỏ ra 20 vạn để mua thanh phá kiếm này của mình.
Chẳng lẽ thanh phá kiếm này của mình, lại là một món đồ cổ giá trị liên thành?
Nhưng vừa nhìn thấy trong túi xách đang cầm trên tay là 20 bó tiền mặt đỏ rực, hắn lập tức liền đem những nghi hoặc kia quên hết đi.
Thanh kiếm này, trước đó hắn cũng từng chuyên môn tìm người xem qua rồi, căn bản cũng không phải là đồ cổ gì cả.
Thậm chí còn không biết nó được làm bằng vật liệu gì nữa.
Hơn nữa, cho dù có là đồ cổ đi chăng nữa, quốc gia cũng không cho phép mua bán loại đồ cổ này một cách công khai.
Cho nên bây giờ có thể bán được 20 vạn, hắn còn có điều gì mà phải xoắn xuýt cho mệt óc?
Còn về những lời đe dọa kiểu như Lục Vũ muốn hắn sống không bằng chết, Từ Hạo chỉ coi đó là lời nói bừa, hoàn toàn không đáng để tâm.
Bây giờ là xã hội pháp chế, hắn còn có thể giết mình hay sao?
Cho nên Từ Hạo cầm lấy tiền có thể nói là vui mừng hớn hở.
...
Một bên khác, Lục Vũ cầm lấy thanh kiếm trở về khách sạn.
Hắn cẩn thận nghiên cứu một chút.
Thanh kiếm này, trong nội dung cốt truyện không hề nói rõ chi tiết.
Cho nên Lục Vũ cũng không biết tên gọi của nó là gì.
Chỉ biết là toàn bộ chiều dài của kiếm khoảng 109 cm, chuôi dài 25 cm, lưỡi dài 78 cm, lưỡi rộng 3.6 cm, lưỡi dày 1 cm!
Trọng lượng, khi không có vỏ khoảng 1.7 kg.
Khi có vỏ khoảng 2.7 kg!
Mặc kệ là thân kiếm, hay là vỏ kiếm, cả hai đều bị oxy hóa và rỉ sét rất nghiêm trọng.
"Chẳng lẽ vật này, phải đợi đến khi tận thế buông xuống, mới có thể nhìn thấy được hiệu quả của nó?"
Lục Vũ nhíu mày, cảm thấy điều này rất có thể xảy ra.
Dù sao thì, trong nội dung cốt truyện của Sở Phong, thanh kiếm này thuộc về loại vũ khí biến dị sau tận thế.
Chỉ khi tận thế buông xuống, toàn bộ thế giới, con người cùng vạn vật mới có thể phát sinh biến hóa.
Nghĩ tới đây, Lục Vũ cũng không quá cuống cuồng nữa, dù sao thì chỉ hai ngày nữa thôi là có thể nhìn thấy kết quả.
Hắn đem trường kiếm tìm một vị trí kín đáo để cất giấu đi.
Leng keng!
Tiếng chuông WeChat đột nhiên vang lên.
Lục Vũ lấy điện thoại di động ra xem xét, là Kiều Mạn Lỵ gửi đến.
"Lục thiếu, tôi xác nhận lại với anh một chút, là tối ngày mai, ở khách sạn Heaton đúng không?"
Nhìn thấy tin nhắn này, Lục Vũ mỉm cười.
"Không sai!"
...
Khoảng cách tận thế, còn không đến hai ngày nữa.
Lục Vũ sau khi giải quyết xong chuyện của Ngụy Kiến Quân và Từ Hạo, người cần xử lý tiếp theo cũng chỉ còn lại một mình Nhan Vận.
Nhan Vận, hoa khôi của Đại học Diêm Thành.
Thân cao 1m65, ngực nở mông cong, tướng mạo thanh thuần.
Là đối tượng mà phần lớn nam sinh đều thầm tưởng tượng, khao khát.
Dáng người và tướng mạo như cô ấy, trong thế giới hòa bình, tuyệt đối là một lợi thế lớn.
Mặc kệ là trong công việc hay chuyện hôn nhân, cô ấy đều có nhiều quyền lựa chọn hơn so với những nữ sinh bình thường.
Thế nhưng là tại tận thế, cô ấy tuyệt đối là một họa thủy cấp bậc.
Mang theo cô ấy, dù đi đến bất cứ đâu, cô ấy cũng dễ dàng bị những kẻ khác nhòm ngó, thèm muốn.
Đương nhiên hiện tại Nhan Vận, còn không có gì gọi là tâm cơ.
Hay nói đúng hơn, trước mặt Kiều Mạn Lỵ, cô ấy lộ ra vẻ ngây thơ, không có chút tâm cơ nào.
Khi Kiều Mạn Lỵ mời cô ấy đi ăn cơm, cô ấy không suy nghĩ nhiều mà liền đáp ứng.
Dù sao thì, quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.
Tận thế đếm ngược: 11 giờ 28 phút!
Buổi tối 9 giờ 32 phút.
"Lục thiếu, chúng ta làm như vậy, có khả năng sẽ xảy ra vấn đề đó!"
Trên đường đi đến khách sạn, Tiết Lực, người vừa giúp Ngụy Kiến Quân chuyển nhà xong xuôi, nhịn không được nhắc nhở một câu.
Dù sao trong lòng hắn, một thiếu gia nhà giàu như Lục Vũ, làm sao lại không cua được cô gái nào?
Có cần thiết phải dùng thủ đoạn vi phạm pháp luật như thế này để đối phó một người phụ nữ sao?
"Vấn đề? Vấn đề gì chứ?" Lục Vũ nhìn thời gian đếm ngược tận thế, không thèm để ý chút nào mà nói: "Xảy ra vấn đề gì, ta sẽ chịu trách nhiệm hết..."
Nói xong câu này, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Tiết Lực còn muốn khuyên Lục Vũ thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Lục Vũ đã hạ quyết tâm, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa!
Đành phải dừng bước lại, canh giữ ở cửa phòng.
Trong phòng ăn của khách sạn, ngoài Kiều Mạn Lỵ và Nhan Vận, tổng cộng có năm cô gái!
Lúc này, họ đang líu ríu trò chuyện không ngừng bên trong.
Nhìn thấy Lục Vũ bước vào, từng người, từng người một, hai mắt đều sáng rực lên.
"Lục thiếu?"
"Ha ha!"
"Mạn Lỵ bảo hôm nay có một vị khách quý thần bí, ta vẫn luôn đoán là ai đây! Hóa ra là anh à?"
"Chào các em!"
Lục Vũ mỉm cười, sau khi ngồi xuống liền đưa ánh mắt nhìn về phía Nhan Vận đang ở bên cạnh.
Không thể không nói, cô gái này quả thực rất xinh đẹp.
Mái tóc đen dài mượt mà được cài một chiếc kẹp tóc màu trắng.
Chiếc áo thun trắng bó sát người kết hợp cùng chiếc váy xếp ly, khiến cả người cô tràn đầy khí chất thanh xuân và hoạt bát.
"Uy, Lục thiếu, vừa đến đã nhìn chằm chằm Nhan Vận của bọn em nhìn, cái này có chút không thích hợp rồi đó nha?"
"Đúng vậy, bọn em là tới ăn cơm, chứ đâu phải tới ăn cẩu lương."
"Các anh chị mà rải cẩu lương, thì không thể kín đáo một chút sao?"
Các cô gái khoa Vũ đạo đều rất hoạt bát, trước mặt Lục Vũ rất biết cách đùa giỡn.
Từng người, từng người một, cầm lấy mối quan hệ giữa Lục Vũ và Nhan Vận ra để trêu chọc.
Nhưng mà dựa theo thông lệ, những nhân vật phụ đều cảm thấy Lục Vũ và Nhan Vận là một cặp trời sinh, chỉ là nữ chính không có khả năng thích phản diện!
Cho nên, Lục Vũ, người hiểu rõ điều này, nhìn thấy Nhan Vận đang có vẻ hơi lúng túng trong những lời trêu chọc của mọi người, liền tranh thủ mở miệng giải vây.
"Các em cũng đừng nói lung tung, ta và Nhan Vận hiện tại ngay cả bạn bè bình thường cũng còn chưa tính là gì đây."
"Ít nói đi!"
"Được rồi, chúng ta vẫn là gọi món trước đã đi!"
Nhan Vận không chịu nổi những lời trêu chọc của mấy cô bạn đồng hành, tranh thủ thời gian dời đi đề tài.
Hiện tại là buổi tối, mọi người xem như đang ăn khuya.
Cho nên đồ ăn gọi không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là uống.
Lại bởi vì mọi người đều là học sinh, ngày mai còn phải lên lớp tự học, cho nên đương nhiên là không thể uống rượu.
Bất quá mà!
Điều này cũng không thể làm khó được Lục Vũ.
Khi Tiết Lực chặn phục vụ viên ở cửa ra vào, đem một đĩa nước trái cây mang vào phòng, Lục Vũ đã dặn hắn tiện thể mang theo một chai rượu vang đỏ vào cùng.
Romani - Conti!
6 vạn một chai.
Khi mang đến, hắn liền trực tiếp mở ngay.
Loại rượu vang đỏ mấy vạn một chai như thế này, người bình thường căn bản không uống nổi.
Cho nên để không lãng phí thứ rượu vang đỏ đắt tiền như vậy, sau khi mọi người uống chút nước trái cây, mỗi người liền được rót một chén nhỏ.
Chỉ là một chén nhỏ mà thôi, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, đừng nói là Kiều Mạn Lỵ cùng mấy cô gái khác, ngay cả Nhan Vận cũng cho là như vậy.
Nhưng chính là chén nhỏ đó, đã khiến đầu mọi người có chút choáng váng.
Nhan Vận khá cẩn thận, cho nên uống ít hơn.
Mấy cô gái còn lại thì ngược lại không có điều kiêng kỵ gì, còn uống nhiều hơn hai chén.
Sau ba lượt cạn chén, mọi người cũng dần chia tay nhau.
Bởi vì đầu chỉ hơi choáng váng một chút, mọi người cũng không coi ra gì, dưới sự sắp xếp của Lục Vũ, Đinh Phong đã đưa ba người còn lại về trường học.
Kiều Mạn Lỵ thì mang theo Nhan Vận ngồi lên chiếc Bentley của Tiết Lực.
Lục Vũ ngồi ở ghế phụ lái.
"Các em nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một lát đi, đến trường học anh sẽ gọi các em!"
Tiết Lực ở vị trí tài xế, nhàn nhạt nói một câu.
Lúc này, hai mí mắt Nhan Vận đã bắt đầu díp lại, tuy trong lòng có chút hoài nghi, nhưng hay là bởi vì Kiều Mạn Lỵ ở bên cạnh, cho nên cô ấy cũng không nghĩ quá nhiều.
Sau khi lên xe thì liền dựa vào Kiều Mạn Lỵ nhắm mắt dưỡng thần.
Mà Kiều Mạn Lỵ, người từng trải, lại là phát giác được một tia không đúng.
Nhìn Nhan Vận đang say khướt trên vai mình, rồi lại nhìn Lục Vũ đang ngồi ở ghế phụ lái.
Nàng nhịn không được mở miệng.
"Lục thiếu, rượu vang đỏ mấy vạn một chai, dư vị mạnh như vậy sao?"
"Có thể là các cô lần đầu tiên uống, nên có chút không quen đó!"
Lục Vũ thuận miệng nói ra.
Kiều Mạn Lỵ không tin lời giải thích này của Lục Vũ, chỉ là Nhan Vận đang ở bên cạnh, nàng không tiện nói thẳng.
Đành phải cầm điện thoại di động lên, gửi cho Lục Vũ một tin nhắn WeChat.
"Anh đã bỏ thuốc vào rượu rồi phải không??"
Lục Vũ không trả lời, nhưng Kiều Mạn Lỵ đã có câu trả lời trong lòng.
"Anh sao có thể làm như vậy? Lỡ sáng mai, Nhan Vận báo cảnh sát thì sao...."
Lục Vũ trả lời: "Yên tâm, sẽ không liên lụy đến cô!"
"Tôi không phải sợ bị liên lụy, tôi là...."
Kiều Mạn Lỵ còn chưa kịp đánh xong chữ, cả người nàng liền sững sờ ngay tại chỗ.
Bởi vì Lục Vũ ở ghế phụ lái đã đưa qua một chiếc thẻ ngân hàng.
Và trên điện thoại di động của nàng, hiện ra một dòng chữ.
"Đây là 100 vạn, mật mã là 6 số 6...."