Tận Thế Song Sủng

Chương 136: Lời nói khách sáo thành ra bị quấn?

Tô Vũ Vi bị chen đến cạnh cửa, muốn rời khỏi cửa ra vào nhưng rồi lại bất động bước chân.

Người mà mình mong nhớ ngày đêm, hơn nữa còn đang ngồi ở trước mắt nhưng hiện tại mình cùng một người đàn ông khác xuất hiện ở chỗ này, lại luôn luôn có cảm giác chột dạ.

Mấy người Bạch Thất ngồi chính là một bàn hình chữ nhật.

Vừa rồi Vệ Lam và Tào Mẫn ngồi đối diện với nhau, sau khi Bạch Thất mang theo Đường Nhược thì cũng là ngồi đối mặt.

Bởi vậy bây giờ là Bạch Thất vàVệ Lam một bên, Đường Nhược và Tào Mẫn ngồi chung một bên nên quay lưng về phía cửa.

Đường Nhược cùng với  Tào Mẫn song song quay đầu, cũng nhìn thấy cửa ra vào hai nam một nữ.

Tào Mẫn trông thấy Tô Vũ Vi, lông mày nhảy lên, quay lại đầu thì cô cũng trông thấy Đường Nhược quay đầu lại, cười nói với cô: “Cô là dị năng hệ Thủy?”

Chỉ bằng vào một câu, Đường Nhược phán đoán không ra ý đồ của cô ta, đành phải thuận thế gật đầu trả lời cô:”Uh.”

Sau đó dừng thoáng một lát, Đường Nhược lại hỏi: ” Tiến sĩ Tào là dị năng gì.”

“Dị năng Tinh thần lực.” Tiến sĩ Tào cũng không có giấu diếm.

Đường Nhược đang muốn nói gì đó thì có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đi tới, đứng tại trước mặt cô, nhìn xem bọn họ nói: “Chào mọi người, chào mọi người! Lần trước không từ biệt thế mà còn có thể ở chỗ này gặp được, đã trùng hợp như vậy thì không bằng chúng ta uống chén rượu làm quen, giới thiệu về bản thân.”

Nói xong lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Đường Nhược: “Kẻ hèn này họ Cố, tên Úc Trạch, Úc là xanh um tươi tốt úc, Trạch là ân trạch trạch, kính xin hỏi em tên gì?”

Đương nhiên Cố Úc Trạch cũng không phải thật trùng hợp gặp được đối phương ở chỗ này, khi anh ta hoàn thành xong nhiệm vụ chợ nông nghiệp, trở lại trong căn cứ liền mỗi ngày phái người đứng ở cửa Bắc canh chừng, hôm nay dị năng Tốc độ trong đội trông thấy đoàn xe Tùy Tiện, dĩ nhiên phải trở về nói với anh ta rồi.

Trước khi đi anh ta còn tỉ mỉ ăn mặc, còn bị đoàn đội mọi người giáo dục một phen, đồng đội dặn đi dặn lại: ngàn vạn không thể biểu hiện quá đáng! Các cô gái sẽ không thích bị trêu chọc đấy! Nhất định phải làm một người đàn ông thâm trầm lịch lãm!

Đường Nhược: “…”

Đây là bị người để ý sao?

Còn dùng cách tiếp cận cổ đại?

Lại xuyên không à?!

Cô:-( 囧,  danh thiếp trên tay Cố Úc Trạch bị Tào Mẫn bên cạnh lấy đi.

Tào Mẫn xem xét trước sau, mỉm cười: “Danh thiếp làm còn rất tinh xảo.”

Cái tấm danh thiếp này làm từ sắt đấy, trên đó không chỉ có tên, còn có một chút tư liệu phụ giống hệt quảng cáo sản phẩn.

Tiến sĩ Tào cũng là một mĩ nhân khuynh thành, làn da cô trắng như tuyết, nụ cười này cũng làm  bao người say mê, nhưng nụ cười khinh miệt của cô lại để cho người ngoại trừ cảm thấy cô xinh đẹp ra ra thì làm cho người khác không thể yêu thích nổi.

Cô nói xong, lại cầm trong tay tấm card nhỏ trả lại cho đối phương: “Thời đại thay đổi, lời kịch của anh gần như có chút quá hạn rồi, lần sau lại chú ý một chút”

Nghiêng đầu nhìn Đường Nhược tùy ý nói: ” Vừa rồi hìnhnhư cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?”

Đường Nhược: “…”

Tiến sĩ, tôi chỉ thưởng thức khí chất cao lạnh của cô mà thôi!

Đường Nhược nói: “Tôi muốn biết dị năng lực tinh thần là như thế nào, bởi vì tôi chưa từng nghe người khác nói qua cái dị năng này.”

“Chỉ là cảm giác thính giác phạm vi xa hơn một chút thôi.” Tiến sĩ Tào dùng khuỷu tay chống mặt bàn, lơ đễnh mà nói, “Tôi cảm thấy cái dị năng này rất không tốt, không có lực công kích gì, cũng không có năng lực tự bảo vệ bản thân,chỉ là một cái ra-đa mà thôi, không biết hậu kỳ có lực công kích hay không.”

Đối với cô ấy thẳng thắn, Đường Nhược vẫn rất bất ngờ, nhưng càng không ngờ chính là trong miệng tiến sĩ Tào là: không có lực công kích gì cùng với năng lực tự bảo vệ mình.

Cho dù hiện tại dị năng của Đường Nhược cấp ba có thể công kích tinh thần của người khác, nhưng trước khi không có thăng cấp thì cô đã có thể dựng tường ngăn cách Zombie rồi, vì sao trong miệng Tào tiến sĩ lại không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ bản thâ?

Đường Nhược rất muốn lập tức hỏi đối phương một câu, cô đã từng thử công kích Zombie hay bao bọc mình chư, nhưng cô lại sợ mình biểu hiện quá vội vàng, quá khiến người hoài nghi, vì vậy nói: “lực tinh thần là dị năng hiếm có như vậy, có lẽ hậu kỳ sẽ rất cường đại đấy, nói đến thăng cấp dị năng, nó cần gì điều kiện sao?”

Đúng vậy, Đường Nhược cũng rất muốn biết đối phương có thăng cấp hay không.

Vệ Lam cũng đang hỏi thăm đoàn đội Bạch Thất đủ loại chuyện.

Bốn người bọn họ phối hợp lời nói, người đứng ở một bên ở đây sắc mặt lại không dễ nhìn.

Tô Vũ Vi thấy mình đứng cửa ra vào, Bạch Ngạn cũng không có mời cô ta một tiếng, trực tiếp dậm chân một tiếng rồi phóng ra cửa.

Trước khi ở trường học anh là ánh trăng sáng nhưng tận thế về sau, cô ta là dị năng hệ Thủy cộng thêm với vẻ đẹp của mình bao nhiêu người bịp bợm theo đuổi, sao có thể nuốt được cục tức khi bị xem là không khí!.

Cố Úc Trạch da mặt dày như tường thành, bị người vắng vẻ cũng không có rời đi vẫn thẳng tắp đứng ở bên người Đường Nhược, giống như cây bạch dương khỏe mạnh bất khuất.

Tào Mẫn liếc qua Cố Úc Trạch, lại quay ra nói với Đường Nhược: “Trước mắt tôi cũng không rõ ràng lắm dị năng thăng cấp cần điều kiện gì,  có điều chỉ cần hấp thu nhiều tinh hạch thì sẽ thăng cấp nha.”

Đường Nhược cũng liếc nhìn Cố Úc Trạch bên cạnh, ngồi xê dịch qua cạnh bên Tào Mẫn nói: “Trước kia ở hội nghị,Chu Tướng quân nói tiến sĩ Tào có thể chiết xuất tinh hạch, cái này có thật không vậy?”

“Đúng, hình như đội mấy người rất sớm đã phát hiện tác dụng của tinh hạch.” Cô thu tay,  bắt đầu ngồi thẳng…, “Cho tôi xem hệ Thủy của cô với, chắc tinh tiến hơn người khác một chút?”

Trong lòng Đường Nhược nhảy dựng.

Cảm giác này…

Mình nói khách sáo thành ra bị cô quấn vào!

Nói thật, cô chưa từng gặp qua người khác sử dụng năng hệ Thủy!

Chẳng lẽ lấy ra một quả cầu nước cho Tào Mẫn nhìn xem?

Đường Nhược cảm thấy cho những nhân viên xem cũng tốt hơn cho Tào Mẫn xem.

Dưới ánh mắt sắc bén của Tào Mẫn, cô có cảm giác mình mà sử dụng dị năng cũng sẽ bị cô ấy nhìn ra sơ hở, không chỗ nào che dấu.

Cô đang muốn hướng Bạch Thất xin giúp đỡ, đột nhiên một căn băng tinh theo bên cạnh bay thẳng mà qua.

“Phanh” một tiếng, Cố Úc Trạch cầm trên tay tấm danh thiếp sắt của anh ta, đã hoàn hảo không tổn thất gì ngăn trở cái băng tinh kia: “Anh bạn này, anh bắt chuyện có chút bạo lực.” Anh ta cầm tấm danh thiếp nhìn xem, thấy mặt trên tấm thiếp có dấu vết hỏng, nhẹ nhàng thở dài, “Đáng tiếc, tôi làm danh thiếp cả một buổi tối, cứ như vậy lãng phí mất.”

Bạch Thất không có nhìn anh ta, nói với tiến sĩ Tào: “Tiến sĩ cảm thấy dị năng của chúng tôi tinh tiến hơn những người khác?”

Tiến sĩ Tào cũng nhìn nhìn danh thiếp trên tay Cố Úc Trạch, vân đạm phong khinh cười cười: “Tôi rất hiếu kỳ đối với những dị năng giả có khả năng đối chiến đấy.”

Lúc này phục vụ viên bưng bốn ly cà phê tới.

Tất cả mọi người không nói thêm gì nữa, nhìn xem nhiên viên phục vụ để từng cái cốc bày xuống bàn.

Mhiên viên phục vụ dựng thẳng lên khay, nói câu: “Mời dùng.” Cố Úc Trạch từ phía sau kéo cái ghế dựa tới tự ngồi xuống nói: “Không ngại ở đây cho tôi thêm cái bàn.” Vừa nhìn cà phê vừa thăm dò, anh ta còn nói, “Đây là cà phê gì, rất thơm.”

Trên bàn không có người trả lời anh ta, chỉ có điều Vệ Lam thấy tấm card nhỏ ngăn cản băng tinh rất có hứng thú: “Anh là dị năng giả hệ Kim?”

“Đúng vậy.” Cố Úc Trạch thò tay muốn lấy cốc cà phê của Đường Nhược.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất