Editor: Minh NguyệtBeta: Sakura
Mọi người ở đây tất cả đều giật mình.
Đến Bạch Thất nghe thấy cũng phải giật mình, nhíu mày.
“Cậu có thể mở ra?” Tất cả mọi người đều đồng loạt hỏi một câu.
Chu Minh Hiền chỉ vào cái lỗ ốc vít trên cửa nói: “Cái cửa này cũng không có chìa khóa để mở gì đâu, trực tiếp tháo toàn bộ cánh cửa từ chỗ này xuống là được, cũng không cần lãng phí đạn dược của chúng ta.”
Mọi người đều nhìn vào chỗ lỗ ốc vít. Đó là một loại ốc vít ẩn.
Ốc vít bên trong mọi người thật sự là không nhìn thấy.
Đối mặt với vẻ mặt mọi người giống nhau như một, Lưu Binh mở đầu nói: “Ở đây không có ốc vít, chỉ có một cái lỗ tròn mà thôi.”
Chu Minh Hiền cười cười, gặp đúng vấn đề nghề nghiệp của mình, sắc mặt thong dong giải thích: “Mọi người không học về phương diện này nên tự nhiên bị thiết kế mặt ngoài ngăn lửa rồi.” Anh chỉ chỉ bên trong: “Đây chỉ là nhiều hơn một cái mũ che đậy ốc vít ở bên trong thôi, rất đơn giản có thể tháo dỡ hoàn toàn xuống.”
Đồng đội giỏi!
Mọi người trong lòng hò hét.
Đồng đội như vậy xin tới đánh cho chúng ta một cái. Không! Là một xe tải.
Có đồng đội này, kho vàng ngân hàng Việt Quốc đã là vật trong tầm tay.
Phan Đại Vĩ vỗ vỗ bả vai Lưu Binh: “Đều là thợ chuyên nghiệp, đối mặt với một người như vậy, cậu không có run rẩy?”
Lưu Binh: “…”
Mọi người đồng thời say mê vui sướng, dường như Đường Nhược phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: “Anh Chu, anh có cần dụng cụ khác để mở cái đinh vít này ra không?”
Cô vừa mới nhìn thấy rõ Chu Minh Hiền mang theo túi đồ, nhưng bên trong cũng không có nhiều dụng cụ.
Nhóm người mình trước đó không học cái này, tự nhiên sẽ không có dụng cụ dữ trữ.
Chu Minh Hiền gãi gãi đầu nghĩ đến chỗ quan trọng, rất nhanh mở túi đồ của mình ra.
Cái túi này đã đổi thành túi mới, cái túi trước kia vải đã rách nên bị ném đi rồi.
Dưới ánh mắt sáng ngời của đồng đội, Chu Minh Hiền lục tìm cả buổi ngẩng đầu lên, không có vẻ mặt gì nói: “Tôi thật sự không có dụng cụ.”
Không bột đố gột nên hồ. Không có dụng cụ, lý luận sách vở có lợi hại thì cũng không làm được gì.
Bạch Thất cũng từ phòng điều khiển đi xuống.
Trên hệ thống máy tính đã không cần anh giải mã. Dưới lầu có thể giải quyết bằng vũ lực, anh cũng không cần phí thời gian suy nghĩ rồi.
“Không bằng chúng ta thử lựu đạn trước xem thế nào?” Lưu Binh đề nghị.
Súng không làm ảnh hưởng đến cánh cửa này, lựu đạn vẫn có thể thử đấy, dùng xong hai quả cũng không thấy đáng tiếc.
Bạch Thất ra trụ sở đổi lấy hai quả lựu đạn, cái này thật sự không được như lựu đạn nhưng có lẽ gọi là lựu đạn.
Lựu đạn này cùng Lựu đạn trước kia đương nhiên khác nhau.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, quân sự phát triển, có rất nhiều loại lựu đạn khác nhau, công dụng đa dạng, mỗi loại lựu đạn đều không có cùng công dụng.
Vì vậy có lựu đạn sát thương cùng lựu đạn phòng ngự.
“Dùng loại lựu đạn này đoán chừng là không phá mở được cửa đâu.” Bạch Thất nói xong, đưa cho Hồ Hạo Thiên.
Những người khác đều là hai lúa (nhà quê), những đồ đạc quân sự này tự nhiên chưa từng thấy qua. Nhưng Hồ Hạo Thiên tốt xấu cũng nhìn thấy một ít, anh cầm nhìn nhìn liền phát hiện vấn đề: “Bà mẹ nó, để đổi lấy thứ này tốn bao nhiêu thứ quý giá coi như xong, nhưng tất cả đểu là mặt hàng thải loại.”
Đường Nhược nhìn Chu Minh Hiền vẫn cảm thấy hứng thú nằm sấp trên cánh cửa nghiên cứ, vì vậy nói: “Không bằng chúng ta ra ngoài lấy dụng cụ mà anh Chu cần dùng đi.”
Chu Minh Hiền không ngần ngại mà gật gật đầu: “Đúng, chỉ cần có dụng cụ, tôi cam đoan trong một giờ có thể mở cánh cửa này.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Anh thật là hung ác.”
Hồ Hạo Thiên tổng kết nói: “Như vậy mọi người sẽ đi tìm công cụ cho tiểu Chu cần.”
Dù sao sau này vẫn còn cần dùng nên vẫn phải thu thập.
Bạch Thất dứt khoát mở ra bản đồ nghiên cứu năm cửa hàng công cụ khu bên cạnh.
Tất cả ở trong khu chủ này.
“Khu chủ có ý nghĩa là: Chỉ có người không thể hình dung ra đồ vật mình muốn, còn không có đồ vật nào không thể mua ở đây.”
Rất nhanh một cửa hàng lớn đã được tìm thấy.
Nhà này trước tận thế Chu Minh Hiền đều thường xuyên vào xem đấy, anh chỉ vào vị trí trên bản đồ nói: “Trong nhà này có toàn bộ đồ tôi cần đấy, về sau chúng ta cải tạo đoàn xe đồ vật cũng có thể lấy ở đây.”
Hồ Hạo Thiên ngày đầu tiên cảm thán chính mình quá giàu có: “Xem ra không gian dị năng của chúng ta vẫn không đủ dủng a.”
Phan Hiểu Huyên còn chưa có thăng cấp, diện tích bên trong cũng chỉ có 40m², đương nhiên hoàn toàn không đủ dùng.
Ngay hôm qua vì chuyện kim khố này, Đường Nhược đem không gian đồ vật chuyển ra đồng ruộng bên ngoài. Hiện tại ba mẫu đất ở trong không gian vẫn đang bị chất đống lẫn lộn các thứ rồi. Thượng vàng hạ cám, quần áo, chăn bông, còn có các loại xoong nồi, muôi chậu….
“Xem ra chúng ta còn phải thống trị căn cứ, không thì ba toàn biệt thự này cũng chưa đủ để đồ.” Phan Đại Vĩ tiếp tục nói linh tinh.
Lưu Binh cắt một tiếng.
Hồ Hạo Thiên nghe được câu này ngược lại rơi vào trầm tư.
Lưu Binh nhìn Hồ Hạo Thiên cùng Bạch Thất đều có vẻ mặt lo lắng đã giật mình: “Tiểu Bạch các cậu sẽ không phải muốn nghe lão Phan thống trị cái căn cứ quỷ gì đấy chứ?”
Thống trị căn cứ gì đấy sẽ rất mệt mỏi a!
Thật sự cho rằng một quốc gia chính phủ quản lý dễ như vậy đây này.
Một trụ sở không khác gì một quốc gia thu nhỏ.
Bên trong phải có chế độ, điều lệ, thưởng phạt phân minh rõ ràng. Muốn giữu gìn trị an trật tự, muốn cung cấp cho cư dân chuyện vào ở. Muốn cam đoan căn cứ có thể sản xuất lương thực, còn phải phát triển khoa học kỹ thuật, thực hiện các vấn đề giáo dục, còn phải vì nhân loại sinh sôi nảy nở làm mục tiêu…
Lưu Binh tùy tiện nghĩ một chút mà đau hết cả đầu.
Loại vấn đề này giao cho quốc gia là tốt rồi, nhóm người mình tùy ý tiêu dao, hưởng thụ thành quả không phải là rất tốt sao.
“Không có.” Bạch Thất nói: “Chỉ là cảm thấy sau khi trở lại căn cứ thì ba toàn biệt thự này thật sự là không đủ dùng.”
Đường Nhược cũng khó hiểu: “Như thế nào sẽ không đủ dùng?”
Biệt thự của bọn họ mỗi nhà ba tầng, cộng lại có 700-1000 mét vuông, còn không kể diện tích hoa viên, sân cỏ bên ngoài.
Bạch Thất giơ tay ra cầm tay cô, giải thích: “Chu Minh Hiền về sau còn cần một cái gara để cải tạo, chúng ta có ý định ở căn cứ phát triển sự nghiệp, chỉ sợ nhân viên sẽ ngày càng nhiều.”
“Ừ.” Hồ Hạo Thiên cũng tán thành suy nghĩ của Bạch Thất. “Chúng ta một đường thu thập đông tây ngày càng nhiều, không có khả năng giống như trước. Mỗi ngày đi ra ngoài bày hàng bán ở vỉa hè, hơn nữa nhà họ Chu sẽ không thể không để ý đến. Phải chuẩn bị sẵn sàng bằng không thì căn bản có tiền như núi cũng không giải quyết được vấn đề, tự chúng ta phải lớn mạnh, cường đại mới là biện pháp.
Nhưng bây giờ dùng công cụ làm chủ, ngày sau ở căn cứ dùng cái gì mà phát triển sự nghiệp đều để qua một bên trước.
Rồi trở lại thành phố A tính cũng không muộn.
Đã xác định được lộ trình, không cần dừng lại.
Ở đây ngoại trừ một đống thi thể Zombie thì không có gì khác. Bọn họ cũng không lo lắng có người tới nơi này đoạt vàng trước, tự nhiên mọi người cùng nhau đi tìm công cụ.
Từ ngân hàng đi cửa hàng kim loại cũng phải đi bộ mất 20 phút đồng hồ. Cho dù có Zombie ngăn cản đường thì đại khái mất 30-40 phút là đến nơi.
Thêm thời gian tìm kiếm lựa chọn dụng cụ đại khái mất hai giờ đồng hồ là hoàn thành.
Dùng hai giờ đổi lấy một khẩu súng, nhất định là một phương án tốt.
Nói đi là đi, phất ống tay áo không mang theo một mảng máu nào.