Edit: SynBeta: Sakura
Buổi sáng ngày thứ hai mươi.
Đứng trên tường thành không còn nhìn thấy Zombie phía sau nữa.
Chỉ cần đánh hết đám Zombie còn lại thì thành công đã ngay trước mắt!
Tất cả mọi người đều vận gấp đôi dị năng trong người.
Thi thể Zombie chất chồng như núi.
Thiếu chút nữa là che lấp cửa Tây luôn.
Mười giờ sáng, sau khi giết con Zombie cuối cùng xong, mọi người vui vẻ đến phát khóc.
“Chúng ta thắng!”
“Chúng ta chiến thắng!”
Dưới ánh nắng mặt trời tươi sáng, căn cứ giống như nằm trong biển xác sống, đầy rẫy bi thương, lại vẫn sừng sững không ngã!
Bên ngoài căn cứ là thiên đường của đám Zombie!
Bên trong căn cứ này mới là nhà của họ, là thiên đường của họ!
Bên trong căn cứ, tiếng của nguyên căn cứ vang lên tràn đầy kích động: “Những người hùng, chúng ta đã chiến thắng, chúng ta đã giành thắng lợi, chúng ta đã bảo vệ được gia đình của chúng ta, chúng ta cùng ăn mừng khoảng khắc lịch sử này!”
Mắt mọi người đều đã đỏ bừng, vô số người nằm rạp trên mặt đất khóc thành tiếng, nguyên một đám người dùng hết sức reo hò, ăn mừng đại chiến thắng!
“Thắng!” Tất cả đều đồng thời gào thét xé cả không gian.
Đường Nhược và Bạch Thất chính là tiêu điểm chú ý.
Đường Nhược bị mấy cô gái hệ Thuỷ vây qianh, ôm khóc một đống: “Tiểu Nhược, chúng ta thắng rồi, chúng ta đã bảo vệ được căn cứ.”
Từ lúc coi Đường Nhược như chủ lực, xét về tuổi tác, cộng với Đường Nhược không thích mọi người gọi mình là nữ thần này nọ, thế là mọi người gọi cô tiếng tiểu Nhược vì cô nhỏ nhất.
Bạch Thất cũng nghĩ trước tiên nên chia sẽ niềm vui với Đường Nhược, nhưng anh còn bị vây quanh hơn cô.
Tất cả dị năng hệ băng vây quanh anh giống như biển người: “Anh Bạch, chúng ta đã chiến thắng, cuối cùng chúng ta cũng đa đám Zombie xấu xí kia tiêu diệt…”
“Anh Bạch, em muốn khóc quá..”
“Anh Bạch, em cũng rất kích động…”
Cách biển người như thuỷ triều, Bạch Thất cùng Đường Nhược nhìn nhau, mỉn cười.
Chỉ vì em, tôi mới ở trong cái thế giới tuyệt vọng này cố gắng đến như vậy.
Tại cái căn hoang tàn, mỗi người đều mặc đồ thủng mấy lỗ ca hát khiêu vũ, thậm chí rất nhiều nam nữ hôn nhau, chứng minh sinh mệnh này còn tồn tại, máu trong cơ thể còn lưu chuyển.
Hai mươi ngày bị Zombie tấn công này không ít cặp tình nhân đã chia cắt nhưng cũng có không ít cặp đôi đã thành đôi.
Tô Vũ Vi tại thời khắc mọi người reo hò chạy như bay lên luỹ thành, nhào tới ôm chặt Vệ Lam: “Vệ Lam, Vệ Lam, chúng ta đã chiến thắng, cùng nhau giành thắng lợi!”
Coi như cô đối với Bạch Thất có không cam lòng ra sao, đã bỏ lỡ thì không thể quay lại.
Cô xưa nay không làm chuyện không nắm chắc.
Cho nên, Vệ Lam, cô nhất định phải chiếm được!
Vệ Lam tâm tình rất kích động, việc liên quan đến quốc gia, đến căn cứ, phần trách nhiệm mà anh phải chịu so với ai cũng nặng hơn.
“Đúng vậy, chúng ta rốt cục đã thắng, rốt cục đã thắng.” Anh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không có phản ứng với người ơt trước mặt đang ôm mình.
Tô Vũ Vi ngẩng đầu, cái trán chạm vào cằm Vệ Lam: “Vệ Lam, không chỉ có lần Zombie triều này, ngay cả nguy cơ đất nước, chúng ta vẫn có thể chiến thắng, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ có ngày nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp.”
“Ừm, nói rất hay.” Vệ Lam cúi đầu tán thành câu nói này, “Chỉ cần tất cả mọi người đồng lòng liền có thể nhìn thấy ánh dương tươi sáng.”
“Nhà lầu trăm mét, đất nước vạn dặm, Vệ Lam, chúng ta đến lúc đó có thể nắm tay nhau…” Tô Vũ Vi nhón chân lên, gần chạm đến bờ môi của Vệ Lam,”Vệ Lam, xin đừng cự tuyệt em thích…”
Hơi nóng phả vào người, lời nóng tình cảm, niềm vui thắng lợi…
Vệ Lam hoảng hốt nhìn cô gái thắt tóc đuôi ngựa đằng trước mình, chu môi nói với anh lợi hại biết chừng nào, bộ dáng bảo vệ anh.
Vệ Lam vươn tay, ôm lấy mặt cô gái, làm nụ hôn càng sâu hơn.
Bạch Thất rốt cục cũng dùng băng đao thoát khỏi đám người, anh rỡ Đường Nhược ra khỏi đám đông, kéo cô xuống dưới.
Có điều cô gái còn khó đối phó hơn đám con trai.
Các cô gái kiến nghị Bạch Thất nên thể hiện gì với Đường Nhược trong thời khắc đặc biệt này.
“Lần đại thắng này nên phải làm hành động hoang dã táo bạo nào chứ!”
“Anh Bạch, không thể nói đoạt người là đoạt được.”
“Đúng vậy, hôn một cái.” Không biết ai lên tiếng đầu tiên.
“Đúng, hôn một cái.”
Hiện trường liền bị náo thành hôn lễ.
Đường Nhược quýnh lên: “Không cần.”
“Chỗ nào không cần, hai người được công nhận là một đôi còn thẹn thùng cái gì, cô nhìn…” có người chỉ sang tường thành đối diện, “Tổng chỉ huy chính trực của chúng ta còn biết hôn môi bạn gái.”
Đường Nhược định liếc mắt xem, ngay lúc đó Phan Hiểu Huyên thiếu chút nữa thét lên.
OH, MY, GOD!
Lần, lần này đúng là máu chó mà!
Bạch Thất xưa nay không thể hiện cảm xúc ra ngoài lần này lại cười rất “tốt”.
Nắm lấy Đường Nhược ôm lại, anh thản nhiên ôm lấy Đường Nhược hôn.
“Oa.. rất ngọt.”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
“Răng long đầu bạc!”
“Trăm năm hạnh phúc!”
Nếu so sánh đôi ở pháo đài thì Đường Nhược và Bạch Thất càng là tiêu điểm thu hút đám đông hơn.
Buồn cười, đại ca nhà mình… ngay cả thực lực và giá trị nhan sắc đều vượt trội.
Tận thế, đã thấy không biết bao nhiêu Zombie ma chê quỷ hờn, giờ lại nhìn thấy hình ảnh đẹp như vậy, làm sao mà tâm tình không tốt hơn được.
Bên trong căn cứ, trên tường thành, giờ khắc này có đầy người đứng ôm nhau ôm hôn.
Rất nhiều người trông thấy các cặp đôi ôm hôn cũng đến tỏ tình với người mình thích.
Tận thế, không biết khi nào thì chết, những gì muốn làm thì nên sớm hành động.
Một cái quay đầu, có khi cả đời cũng không gặp lại.
Sau chiến thắng vẫn còn một đại chiến trường đợi quét dọn.
Tinh hạch có lợi mọi người đều rất nhiệt tình, những người không cần thể hiện yêu thương đều đi quét dọn, y phục cũng không cần thay, gặm bánh bao liền hướng bên ngoài mà chạy.
Tinh hạch lần này ngoại trừ ở cửa nam phát con mọi người thì còn lại là quân đội giữ.
Chỉ tính riêng cửa Nam đã có hơn mười vạn thi thể Zombie, muốn đốt xác thì cũng là một chuyện lớn.
Ngày này vừa đúng lúc rơi vào lễ tình nhân.
Đanh tới đánh lui vậy mà mọi người lại quên luôn Zombie triều đánh đúng vào tết âm lịch.
Nhưng, tận thế, bây giờ chính là kỉ nguyên mới.
Tại Hoa quốc khoa học kĩ thuật đã phát triển, mọi người cũng rất chú ý đến lễ tình nhân lịch dương.
Lễ tình nhân lại trùng với ngày đại chiến thắng Zombie, mọi người càng trở nên cao hứng.
Căn cứ mở kho, lấy vật tư ba ngày ra ban thưởng chia sẻ cho mọi người.
Bây giờ dân số nước Hoa quốc chỉ còn 5% lúc đầu, thực ra lúc trước quân đội cất trữ đồ ăn nếu không sinh sản có thể duy trì được mấy năm.
Người người vẻ mặt vui vẻ, tình cờ gặp nhau trên đường cũng có thể nói chúc mứng, vui vui cười cười.
(giống lúc U23 thắng ghê =”>)