Bước chân Lưu Binh nhanh hơn, bóng dáng bay càng ngày càng cao, trên
mặt anh lộ rõ sự sợ hãi lẫn vui mừng: – “Tôi đây là lăng không phi hành (bay bổng trên không)!”
– “Đúng vậy.” Điền Hải cũng vui mừng hét to theo hướng của anh: – “Anh Lưu, anh thật sự bay rồi!”
Không chỉ Điền Hải, tất cả mọi người đều lộ ra sự vui mừng và hâm mộ. Dị năng tốc độ này cấp ba đã có thể như thế, sau này có thể trực tiếp
tung sải rộng cánh tung bay không?! Suy nghĩ lại, thật đúng là chuyện
rất kích động.
Lưu Binh cảm giác cả người mình đều nhẹ nhàng đấy, dưới chân nhịp
bước vẫn luôn luôn trơn trượt, thoáng chốc tung bay qua tường băng Bạch
Thất phóng thích, nhảy lên nóc nhà ngô biệt thự cậu đang ở.Giờ phút này, mặt trời mọc ớ hướng đông, vầng thái dương vẫn đỏ rực đấy, phảng phất