Lưu Binh nhảy lên trên nóc nhà thoáng quan sát, rồi ra hiệu mọi thứ
đều an toàn về phía mọi người. Phan Đại Vĩ nhìn xem thoáng im lặng:
– “Có Tiểu Đường ở chỗ này làm máy quét ra-đa hình người là được rồi, cậu cần gì giả bộ, không nên nhảy lên nhảy xuống biểu hiện như thế.”
Cánh cửa phòng thí nghiệm cũng đã bị đổi qua, cánh cửa này nhìn xem
chắc chắn vô cùng, có điều bọn họ dẫn theo tay thiện nghệ chuyên mở khóa cửa, Chu Minh Hiền. Chu Minh Hiền không cần mở khóa, dứt khoát cầm công cụ tháo gỡ khóa đấy. Hắn dưới sự che chắn của sáu người, sau khi mở hết khóa hắn nói với mọi người: – “Tôi đi trước, không ở đây liên lụy các
người rồi, nhưng các người có cần người canh chừng không?”
– “Đi đi.” Phan Đại Vĩ phất tay với hắn: – “Chính cậu cũng phải cẩn thận một chút.”
Trước đó tinh thần lực của Đường Nhược đã quét qua, trong biệt thự có sáu người, hơn nữa đều ở trên lầu hai, dường như từng người đều ở bên
trong phòng của mình. Sáu đối phó với sáu, phần thắng của bọn họ khá
cao, chỉ vì trong đội dị năng giả bọn họ đều là những người xuất sắc nên không có khả năng không đối phó được sáu người này. Hơn nữa, có lẽ
trong sáu người đó còn có một người là cậu hai của Lưu Binh, như thế là
sáu đấu với năm.
– “Tôi đẩy cửa vào đấy?” Mọi người đứng ở ngoài cửa, Dư Vạn Lý đưa tay hỏi.
Mọi người gật đầu. Có lúc binh lính tuần tra sẽ đi ngang qua đây nên
muốn im hơi lặng tiếng tránh binh lính tuần tra đem người mang đi cần
phải đẩy nhanh tốc độ. Dư Vạn Lý khom lưng đẩy cửa ra, không hề do dự
bước vào. Mọi người theo sát phía sau. Nhưng vừa mới vào cửa, bước đến
phòng khách còn chưa kịp nhìn chung quanh, bất chợt nghe Đường Nhược lớn tiếng quát: – “Nằm xuống!”
Mọi người không kịp suy nghĩ, vội vàng nằm sấp xuống mặt đất. Ngay
sau đó một tiếng “Ầm!” vang thật lớn. Sau đó bậc thang trong biệt thự
như muốn nổ tung lên. Tia lửa văng khắp nơi, hơi nóng như lửa! Trong
phòng thí nghiệm kính thủy tinh nổ tung, loãng xoãng vỡ văng đầy đất.
Đột ngột nổ tung sinh ra nguồn khí lưu gây chấn động cực mạnh, liên tục
không ngừng tuôn tràn qua. Cho dù có tinh thần lực ngăn cách, luồng khí
kia vẫn tràn vào miệng mũi tràn vào trong lòng khiến mọi người nóng bức
khó chịu, mùi lưu huỳnh càng khiến mặt mũi mọi người trắng như màu tóc. Sáu người còn chưa kịp đứng vững trên mặt đất để kiểm tra đồng đội của
mình, đột nhiên trên người mỗi người chỉ cảm thấy có một dòng điện xuất
hiện khiến tay chân ngay lập tức bị tê liệt.
– “Trên mặt đất có dòng điện!”
Như vậy không hề dấu hiệu báo trước bị điện giật khiến cho sáu người
đứng bật dậy trên mặt đất, cả người run rẩy như đàn tỳ bà. Giờ phút này, trong đầu mỗi người chỉ có một ý nghĩ: ba mươi sáu kế, chạy là thượng
sách. Bởi vì rất rõ ràng, ở đây đã là một cái bẫy lớn!
Có điều họ còn chưa đứng thẳng vững vàng, “Bịch… Bịch… Bịch…” Chung
quanh không ngừng vang lên những tiếng nổ mạnh, liên tục không ngừng.
Đây là đạn khói!
Lập tức, sương mù màu trắng dày đặc tràn ngập cả căn biệt thự khiến
cho hai mắt người khó nhìn. Tầm nhìn nữa mét cũng nhìn không được. Rốt
cuộc tiến sĩ Tào làm sao biết nhóm người mình muốn xông phòng thí
nghiệm? Trong đầu Đường Nhược thoáng chốc nghĩ đến ý nghĩ này, khẽ cắn
môi một lần nữa dùng tinh thần lực bao bọc lấy đồng đội. Nếu như cứ bị
động chịu trận như vậy, chờ đợi bọn họ chỉ có bị bắt thậm chí là chết.
– “Chú Phan!” trong sương mù Đường Nhược hô to: – “Tất cả chúng ta phải lui ra ngoài!”
Tinh thần lực của cô có thể cảm giác được đối phương ở nơi nào, nhưng những đồng đội khác thì không thể, đồng đội của cô càng không thể phân
tán, cô muốn một người cũng không ở lại, tất cả đều rời khỏi đây.
– “Ha ha, đã đến rồi, sao có thể rời khỏi đây, tôi đợi nhóm các người lâu lắm rồi đấy.”
Trên lầu đột nhiên vang lên một giọng nói, đi theo giọng nói chính là đủ loại —— tú hoa châm (kim thêu). Khoảng cách thời gian xuất hiện đạn
khói và vang lên hai câu kêu gọi đầu hàng này vô cùng ngắn, ngắn đến nổi không đủ thời gian cho toàn bộ bọn người Đường Nhược đứng lên, trước
mặt đã bay đến vô số tú hoa châm. Kim kia, kim như mưa, kim như gió, kim đầy ngoan độc… vô cùng sắc bén. Kim như vậy đâm vào cơ thể cũng không
thể bỏ qua vết thương đó được! Trong sương mù trắng phau, hầu như không
nhìn thấy rõ kim từ chỗ nào phóng đến, muốn tấn công vào đâu trên cơ thể mình.
Vào cửa có quả bom để cho mọi người vì tránh bom mà nằm xuống mặt
đất, trên mặt đất có dòng điện lưới khiến tay chân mọi người tê liệt,
phóng đạn khói che khuất tầm mắt của bọn họ, trên đỉnh đầu còn có tú hoa châm có chứa dị năng kim loại!
Bẫy trong bẫy, một chiêu tiếp nối một chiêu. Hơn nữa, nhiều bẫy rập
như vậy cộng lại trước sau chưa đến hai phút! Thiết kế sắp đặt tỉ mĩ như thế, quả nhiên không hổ là Tào Mẫn! Lần này, nhóm mình thật sự quá chủ
quan rồi, đang sống sờ sờ lại bị tính kế!
Phan Đại Vĩ trực tiếp tung ra trong không trung một nắm hạt giống,
hạt giống bùng lên thành dây leo xanh biếc, dây leo vừa xuất hiện đem
tất cả tú hoa châm ôm lấy ở bên trong. Tốc độ phát huy đến mức tận cùng. Sau khi Lưu Binh đứng dậy, muốn tung mình lên không lại phát hiện cả
người mềm nhũn, quả thật muốn đứng cũng đứng không vững. Trên mặt đất,
dòng điện vẫn luôn luôn chạy tán loạn, trong không khí dường như sương
mù cũng có độc… Sau đó dây leo cấp tốc dệt thành tấm lưới, nhanh chóng
bao phủ mọi người dưới gốc cây.
Mọi người không trì hoãn một giây, tất cả đều nhảy lên dây leo. Dây
leo ít nhất có thể ngăn cách dòng điện, cũng may đây không phải dòng
điện cao thế khiến người bị giật chết. Sau khi đứng trên dây leo, cảm
giác tê liệt dần dần tiêu tan. Thân thể mọi người còn chưa hành động,
bên trên châm kim loại một lần nữa bay đến, lần này theo kim châm còn có mũi tên băng và nha thiêm (tăm hình răng cưa)!
Đường Nhược thoáng cảm nhận vị trí trên lầu của người nọ, phóng thích tinh thần lực, dứt khoát tấn công dị năng hệ mộc có lực lượng yếu nhất
kia.
– “A Hải, dẫn mọi người đi.”
Tình thế bây giờ nguy cấp, bọn họ đang ở thế yếu không thể tiếp tục ở lâu, ai biết phía sau còn có âm mưu nguy hiểm gì nữa không. Từ chỗ bọn
họ cách cửa ra vào khoảng ba mét, chỉ cần bổ nhào đến phía trước là có
thể phá cửa xông ra!
Tinh thần lực lao vút đi, không chút khách khí xuyên thẳng vào trong
đầu người kia. Trên lầu hai, dị năng giả hệ Mộc chỉ cảm thấy trong đầu
có một luồng lực đạo đâm thẳng vào, xâm nhập đại não, vô cùng đau đớn
kịch liệt đau nhức.
– “A…” cô ta che hai tai, hét to lên.
Hai tay Điền Hải vung lên, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ đùng đùng, ngay tức khắc trên lầu hai đều là âm thanh sấm sét. Không biết đối phương có bị điện giật ngược lại không, hay đối phương đã mặc
quần áo cách điện. Dù sao mọi người dưới lầu, ngoại trừ nghe được giọng
nữ kia còn lại không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
Hai người Đường Nhược và Điền Hải giống như sớm đã trao đổi từ trước, giờ đây đột nhiên cùng lúc bay lên. Hai người ra tay nhanh chóng, phối
hợp kỳ diệu, quả cầu nước cùng quả cầu sấm sét đồng loạt tấn công, hướng lên trên nhảy vọt.
– “Chúng ta đi trước!” dây leo của Phan Đại Vĩ một lần nữa thành lưới lan tỏa ra, bao bọc phía trên mọi người: – “Lưu Binh!” Tiếp tục như
vậy, bọn họ ở chỗ này cũng chỉ vướng chân Đường Nhược và Điền Hải mà
thôi, còn không bằng đi ra ngoài trước!
Lưu Binh biết rõ ý nghĩa lời này, đây là để cho tốc độ của mình đưa
bọn họ ra ngoài, anh đánh một phát vào đầu để cho bản thân tỉnh táo lại, đưa tay thoáng kéo dây leo, chuẩn bị đem tốc độ phát huy đến mức tận
cùng hướng cửa ra vào lao ra. Nhưng còn chưa di động, cửa ra vào lại một tiếng nổ thật lớn “Ầm!” thuốc nổ một lần nữa nổ tung, bốn người dưới
lầu trực tiếp bị nổ bắn ra ngoài. Thuốc nổ này phỏng chừng là được hẹn
giờ!