Bạch Thất không chiếm được câu trả lời, không hề dừng lại, ánh mắt
quét qua mọi người trên tường mọi người, giọng nói lạnh như băng, không
có chút độ ấm của con người: – “Các người vi phạm pháp quy của căn cứ,
dưới điều kiện không có sự cho phép của cấp trên đã cho xe phòng thí
nghiệm thông hành, tất cả đều đáng chết. Chữ “chết” còn vang vọng
trong làn gió xuân vẫn chưa tiêu tán đi, đóa hoa sen màu trắng đã từ
tiếng nói bắn ra. Trên tường thành, tất cả các tay súng bắn tỉa đều chưa kịp phản ứng thì đóa sen trắng dưới bầu trời ban chiều mơ hồ tỏa ra ánh sáng trang nhã rực rỡ. Sự yên lặng đầy chết chóc. Mùi của máu, thấm ướt không khí mùa xuân ấm áp. Trên tường thành lập tức tĩnh lặng, chỉ có
tiếng gió thổi khiến góc áo bay phần phật.
Bạch Thất nhìn lướt qua các tay súng bắn tỉa đã chết một loạt, mới
lướt xuống tường thành, lại bay về phía biệt thự bị nổ tung bên kia. Hồ
Hạo Thiên bay lên tường thành không được, nhưng xuống tường thì không
thành vấn đề, cũng bay xuống theo sau Bạch Thất chạy trở về. Nhìn hình
bóng cô tịch phía trước của Bạch Thất, tay áo run rẩy. Trong lòng Hồ Hạo Thiên thở dài: tên biến thái này thật sự hóa thành quái thú rồi… Hi
vọng Tiểu Đường không sao, trời cao đã cho hai người thiên hoang địa lão (Trời đất già đi, hoang tàn).
Lúc Tiền Kim Hâm và cha Hồ lái xe đến rồi bước xuống. Cùng đến còn có Vệ Lam. Vệ Lam nghe tiếng động này, chứng kiến toàn bộ phòng thí nghiệm bị nổ sập ở trước mắt, cũng vô cùng kinh hãi. Lo lắng Tào Mẫn sao, tất
nhiên là có đấy. Nhưng sự hoài nghi trong lòng dần lấn át sự lo lắng cho cô ta. Tào Mẫn có được chiết xuất tinh hạch, rồi sau đó không lấy ra
cống hiến cho căn cứ, ngược lại cầm chiết xuất tinh khiết làm giao dịch
với nhà họ Chu. Hôm nay lại hủy phòng thí nghiệm thành bộ dạng này… Tất
cả… rốt cuộc là vì cái gì? Đột nhiên Vệ Lam cảm thấy bản thân luôn không hiểu rõ con người của Tào Mẫn.
Cha Hồ và Tiền Kim Hâm đứng ở nơi đầu tiên phát nổ, nhìn xem tình
cảnh kinh người này, hai mắt đều trợn to, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nổ có hệ thống như vậy, tuyệt đối không phải là sự ngoài ý muốn ở một phòng thí
nghiệm, mà là một âm mưu từ trước.
– “Là Tào Mẫn biến nơi này thành như vậy sao?” Tiền Kim Hâm đặc biệt
nghiêm túc. Công tác của căn cứ, sự tình của Bạch Ngạn, quan hệ với toàn bộ điều lệ pháp tắc, không có khả năng cứ như vậy là xong!
– “Như thế xem ra, chuyện này chính là một cái bẫy!” cha Hồ giận tái
mặt: – “Tào Mẫn mượn cơ hội hội nghị, phản lại chúng ta một ván!”
Năm người nằm trên mặt đất, ngoại trừ Điền Hải đã đứng lên, đang được người đỡ, những người khác vẫn nằm rạp trên mặt đất như cũ, chờ đợi
nhân viên chữa trị và người chăm sóc đến. Tiền Kim Hâm và cha Hồ cũng
lập tức hỏi thăm tình trạng của mấy người, biết rõ mấy người vẫn còn
thở, lo lắng nói: – “Nhân viên đi thông báo kia dựa vào chạy bộ đi báo
tin sao?” Nói xong, ông quay đầu nói với thư ký: – “Lấy xe của tôi,
đuổi theo nhanh một chút, có thể sớm báo tin cho bọn họ hơn.”
Nói xong, ông trông thấy phía xa xa có đốm nhỏ màu đen hướng đến nhóm mình càng lúc càng gần. Sau đó, Bạch Thất đột ngột xuất hiện trước mắt
Tiền Kim Hâm: – “Chú Tiền, phòng thí nghiệm bên ngoài trụ sở của Tào Mẫn ở đâu?”
Trước tận thế, Tiền Kim Hâm không tham gia vào vòng quân chính (quân sự và chính trị) luẩn quẩn của thành phố A nên cũng không biết đảo Tự Tâm, cha Hồ sau
này mới chuyển công tác đến nên cũng không biết nhiều lắm. Ngược lại Vệ
Lam nghe Bạch Thất hỏi như vậy liền nghĩ đến: – “Đảo Tự Tâm, phòng thí
nghiệm của Tào Mẫn ở đảo Tự Tâm.”
– “Đảo Tự Tâm?” Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất nhìn nhau.
Hồ Hạo Thiên nói: – “Tên này nghe rất quen.”
Lời này vừa nói ra, hai người cùng lúc lóe lên ánh sáng, nghĩ đến
nhóm mình đánh bậy đánh bạ tiến vào khu chính phủ dưới mặt đất kia, nói
trắng ra đối diện tiệm cơm chính là đảo Tự Tâm đó!
Chu Minh Hiền còn chưa chạy về đến đại viện nhà mình thì đã thấy Phan Hiểu Huyên và Dương Lê lái xe lao thẳng từ trong đại viện ra. Vụ nổ này quá lớn, ngay cả phòng họp đều nghe được thì sao những người đang chờ
đợi trong đại viện không nghe được. Phan Hiểu Huyên và Dương Lê nhìn
nhau, không quan tâm mệnh lệnh của căn cứ chỉ có những xe được phép
thông hành mới được lái trong căn cứ. Dứt khoát lấy ra một chiếc xe ở
cửa ra vào, ngồi lên xe lái xe vọt ra khỏi đại viện. Những người khác
đứng trong sân, nhìn lên bầu trời, chị dâu Phan thì thào hai tiếng nói: – “Trời phật nhân từ phù hộ, chuyện xấu vĩnh viễn đừng xảy ra.”
Lúc lao ra, Dương Lê nhìn thấy Chu Minh Hiền thì ngừng xe, Phan Hiểu
Huyên lập tức quay cửa kính xe xuống hỏi: – “Anh Chu, bên kia làm sao
rồi?”
Chu Minh Hiền vung tay thở nói: – “Không cần quan tâm đến tôi, mau đi thẳng đến phòng thí nghiệm, Tiểu Bạch và Hồ đội đang cần dùng xe!”
Ánh mắt Dương Lê bỗng nhiên co rụt lại, đạp mạnh chân ga, một lần nữa xông thẳng ra ngoài. Lúc hai người vọt đến tòa biệt thự cuối
cùng, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đang muốn mượn xe của Tiền Kim Hâm chạy
ra cửa Bắc, bây giờ nhìn thấy Dương Lê lái xe đến, Hồ Hạo Thiên kêu lên: – “Vợ ơi vợ, em thật sự đến đúng lúc quá!”
Giờ phút này bọn họ đang cần một chiếc xe. Dương Lê thấy bốn đồng đội của mình đang nằm dài trên đất, cả người đầy tro bụi, nhanh chóng mở
cửa nhảy xuống xe: – “Bọn họ thế nào rồi?!”
– “Ba ba!” xe chưa dừng hẳn Phan Hiểu Huyên cũng đã nhảy xuống xe.
Đã có xe chống đạn như vậy thì không còn để ý đến xe con với lớp vỏ
mỏng manh dễ vỡ của Tiền Kim Hâm nữa. Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên mỗi
người một bên, nhanh chóng nhảy lên xe, vứt lại một câu: – “Các người
chăm sóc tốt cho bọn họ!” vừa đạp xuống chân ga hướng đến cửa Bắc lao
ra. Chân ga giẫm mạnh, trần xe đột ngột nặng nề, Vệ Lam như hiệu ứng đặc biệt trong phim truyền hình từ trên không trung nhảy lên xe, túm lấy
tay vịn trên trần xe thăm dò xuống dưới gõ cửa sổ thủy tinh: – “Mang tôi theo!”
Ba người ngồi xuống, không hề có thêm người khác, xông thẳng ra ngoài.
Dương Lê thoáng đánh giá thương thế của tất cả mọi người, thấy tất cả bọn họ đều có thể bị chấn động não nhẹ, không dám chậm trễ xử lý, đi
thẳng đến người bị nghiêm trọng nhất Phan Đại Vĩ tiến hành trị liệu
trước tiên. Vốn Điền Hải cũng muốn theo đi ra ngoài, nhưng bộ dáng bây
giờ, đi cũng thêm phiền. Vì vậy nhìn theo ba người đã đi xa, sau đó từ
từ bước qua ôm lấy Phan Hiểu Huyên vẫn đang không ngừng rớt nước mắt:
– “Bọn người chú Phan không có chuyện gì đâu, em yên tâm…”
Phan Hiểu Huyên sờ lên mặt Điền Hải, đụng vào miệng vết thương của cậu, khóc ròng nói: – “Anh thì sao, anh không sao chứ?”
Bởi vòng vèo bị lăn qua lăn lại như vậy, cuối cùng bác sĩ cũng đã đến.
– “Nhanh lên, tất cả bọn họ đều bị quả bom nổ gây ra tổn thương, có
khả năng tất cả đều bị chấn động não nhẹ, xin nhanh chóng dùng quả cầu
ánh sáng chữa trị não bộ của bọn họ.”
Dương Lê làm công tác hậu cần lâu rồi, cùng các nhân viên bác sĩ đều
quen biết, các loại dị năng công kích, chữa trị nên cũng quen thuộc,
cũng có dị năng cấp hai có thể sơ lý máu bầm hoặc tụ máu thành khối. Bây giờ ngoại thương có thể không quan tâm, nội thương mới là chuyện quan
trọng nhất.
Một đám người, đang nằm đấy chờ đợi chờ đợi, chữa trị chữa trị… Trầm
mặc như bóng đêm đang bao phủ mọi người, ánh tà dương vẫn như cũ khiến
cho nơi đây vô duyên vô cớ tăng thêm phần lạnh lẽo.
Ngoài trụ sở, truy đuổi tiếp tục truy đuổi, chạy trốn tiếp tục chạy
trốn. Trong xe, Đường Nhược ôm chặt lấy đầu mình quay cuồng, tình cảnh
bên ngoài đều không còn cảm giác, đầu óc của cô khó chịu như bánh xe đè
nát chướng ngại vật, giống như trong đại não bị đập vỡ vụn rồi tất cả
được tổ chức lại lần nữa.
– “Tại sao cô ấy lại bị như vậy?” Cố Úc Trạch nhìn thấy cô luôn lăn
lộn không yên, nếu không phải hắn đang ôm cô thì cô đã lăn lộn trong xe
đến cả người bầm tím, nhìn bộ dáng lúc này của cô khiến hắn lo lắng: –
“Không phải cô chỉ tiêm cho cô ấy chiết xuất tinh hạch và thuốc an thần
sao, vì sao cô ấy lại có bộ dạng đau đớn thế này? “