Trời chiều hiện ra ánh sáng nhàn nhạt. Đám mây trắng xám tràn đầy.
Căn cứ tồn tại độc lập giữa một vùng đất hoang vu. Hôm nay trong căn
cứ mỗi người công dân đều mê mang giống như kẻ lãng tử rời nhà. Nhìn
tình huống này Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất liếc mắt nhìn nhau. Đường Nhược nắm tay Bạch Thất thật chặt mang theo lo lắng nhìn anh.
“ Làm sao bây giờ? “ Hồ Hạo Thiên nói.
“ Làm như thế nào? “ Lưu Binh hỏi.
“ Chúng ta có đi hay không? “ Vạn Dư Lý cũng hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Thất chờ hắn quyết định.
Bạch Thất nhìn mọi người sắc mặt ngưng trọng, ngược lại chậm rãi ôm
lấy khóe miệng đã có vẻ mỉm cười, anh thần thái như thường nói: “ Tôi
nghe mọi người “
Với năng lực của bọn họ nếu không có zombie cấp 4 thì không có gì đáng lo ngại, thật sự xem như dễ dàng.
Nếu mọi người hiện tại muốn rời khỏi cũng không hỏi ý kiến của anh,
mọi người hỏi như vậy kì thực là bọn họ cũng không muốn rời khỏi lúc này mà muốn ở lại căn cứ đối phó zombie triều.
Bạch Thất nói xong 4 chữ kia vẫn chưa dừng lại, hắn quét mắt qua các dị năng giả lớn tiếng nói
“Yêu nước, chúng ta đều có!”
Con nhạn mất tổ nơi nào đi? Căn cứ thất thủ nơi nào về?
Tiếng hò hét ngay lập tức như lũ quét bộc phát!
“ Đúng, yêu nước chúng ta đều có!”
“ Chúng ta đều có!”
Mọi người ở đây giống như ăn hết 50 cân thuốc tăng lực, thanh âm hô lên chấn long dục tai.
Những dị năng giả phía sau chạy tới nghe được cũng nhiều hơn vài phần tin tưởng.
Không đi, không bỏ, không phụ, dũng cảm tiến tới
Đường Nhược nghe được âm thanh chấn động mây xanh, sinh lòng cảm động nắm lấy tay Bạch Thất.
Đoàn kết dân tộc là trụ cột của quốc gia.
Phan Đại Vĩ nhìn mọi người trong chốc lát, ngẩng đầu, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng.
Hồ Hạo Thiên đứng bên cạnh, khóe măt nhìn thấy giật lấy viên thuốc kia:
“ Hút ít một chút, không biết nó có độc ah?”
Phan Đại Vĩ bị lấy mất điếu thuốc cũng không có gì tức giận, nhìn lên trời chậm rãi nói:
“ Đội trưởng Hồ kỳ thật mộng tưởng vật này à? Thật sự có độc”
Hồ Hạo Thiên nghĩ đến Zombie triều lần trước, Phan Đại Vĩ tại khu nhà chính phủ hỏi mình “ mộng tưởng hay là muốn có?”
Giấc mộng của bọn họ…. đó là thu phục Hoa hạ!
“ Biết rõ có độc vẫn còn không ném làm gì?”
Hồ Hạo Thiên đồng thời hỏi Phan Đại Vĩ, cũng hỏi lòng mình: rõ ràng