Dị năng giả cấp 4 đối kháng với zombie cấp 3, so về tốc độ trước,
Đường Nhược và Bạch Thất đã có sự tăng vọt về thể chất, gần như chỉ cần
một hai chiêu có thể giết chết zombie cấp 3.
Bởi vậy thế cục gần như được khống chế.
Zombie cấp 3 đã tiến hóa tăng 25 phần trăm chỉ số thông minh, chúng
nhìn thấy đồng bạn bị sát hại, gào rú một tiếng, triệu tập đồng bạn,
mãnh liệt xoay người lại, nhao nhao hướng về Bạch Thất cùng Đường Nhược
tụ tập mà đi.
Cho dù hai người là dị năng giả cấp 4 cũng không có khả năng đối kháng nhiều zombie cấp 3 như vậy.
Zombie cấp 3 tốc độ rất nhanh nếu không cẩn thận bị chộp sẽ tổn thương nghiêm trọng.
Đối với nguy hiểm trước mắt, Bạch Thất biến đổi mãnh liệt, hướng về Đường Nhược kêu lên: “ Coi chừng, lui ra phía sau”
Nói xong hai tay đẩy ra dị năng đóng băng ngăn cản một con zombie cấp 3 chạy đến như điên.
Chiêu vạn dặm đóng băng này có thể cho zombie cấp 2 một chiêu trí mạng nhưng không thể trực tiếp giết chết zombie cấp 3.
Bạch Thất một thân quần áo đen bay vút, đồng thời tay tạo ra một
thanh kiếm băng trắng, mỗi chiêu đưa ra đều mang theo lực lượng không gì sánh nổi tạo ra trong không khí nhưng dòng bông tuyết rõ rang.
Chiêu thức càng nhiều càng khiến vòng bông tuyết kia bay quanh người, từ xa nhìn lại giống như thần ma.
Đường Nhược càng không dám ngơi nghỉ, liền đưa tinh thần lực bao bọc
mấy tầng trên người Bạch Thất, đồng thời đưa ra nước không gian khiến
cho dị năng hóa thành băng tuyết càng nhiều.
Đội Phương Cận Viễn đã ra ngoài, dị năng giả không gian của bọn họ đã mang ra toàn bộ gia sản, giờ phút này xem zombie phía xa tụ lại trực
tiếp lấy ra một ống phóng rocket hướng phía xa mà bắn: “ Nã pháo rồi,
cẩn thận”
“ Cẩn thận!”
Một đám người phi thân trên nóc oto đều né tránh né phải tránh mưa pháo công kích zombie.
Không cần chờ Bạch Thất chỉ đạo, một tiểu đội đều tự giác đối phó với zombie cấp 3.
Bọn họ tại nhiệm vụ Biên Hòa đã có kinh nghiệm đối phó với zombie cấp 3 nên lần đánh này cũng coi như là thành thạo.
Trên nền cát vàng bay đầy trời, dị năng hoa mỹ hòa cùng tiếng pháo nổ quanh quẩn trong tai mọi người.
Mặt trời càng lúc càng ngả về phía tây,tại địa phương cách căn cứ 5km xảy ra một hồi kinh thiên động địa chém chém giết giết lừng lẫy.
Những binh sĩ và dị năng giả đang chạy trốn lúc nãy giờ cũng ra khỏi xe chuẩn bị tham gia vào chiến đấu.
Kinh ngạc đi qua, bọn họ tỉnh táo lại nhìn rõ rang đối phương đều là
những người trong căn cứ đi ra, chính những người đó không ngại mạo hiểm ra ngoài cứ họ, bọn họ không thể thoải mái chạy khỏi nơi này quay về
căn cứ được.
Sau tận thế không có người ngu dốt sống sót tuy nhiên cũng không thể nói là không có người nghĩa khí.
Trong loạn thế zombie không có mắt, đi ra ngoài dựa vào anh em nếu không có chữ “ nghĩa” thì làm sao mà sống lâu dài được.
Rất nhiều người xuống xe tham gia trận chiến.
Thời gian dần trôi qua trận chiến cũng dần đi vào hồi kết. Rất nhiều
thi thể zombie cấp 3 zơi xuống, zombie cấp 2 cũng bị dị năng giả hệ thổ
dựng tường đất chặn lại đằng sau.
Không có thời gian bối rối, mọi người đại não tư duy đồng thời đầu ngón tay chuyển động phóng ra dị năng.
Trời sắp tối, Đường Nhược đứng trên nóc xe phóng tinh thần lực ra xa
thấy zombie tiến đến cuồn cuộn không dứt, nhảy đến bên cạnh Bạch Thất
hỏi: “ chúng ta phải chăng quay về căn cứ? “
Trong đêm tối zombie nhiều không dứt, bọn họ dù có hơn 4000 người cũng không thể chống cự đại quân zombie như vậy.
Cũng giống như lần trước đây là đánh lâu dài.
Bạch Thất đâm kiếm xuyên qua đầu zombie cấp 3 bên cạnh nói: “ Trở về”
Nói xong tay đưa ra balo sau lung lấy ra một cái loa phóng thanh nhỏ: “ Đặc biệt phân đội nhỏ yểm hộ mọi người lên xe, các tiểu đội sắp xếp
tốt lại các thành viên, chúng ta trở lại căn cứ”
Kế tiếp năng lực hành động của Bạch Thất cùng đội xe khiến mọi người kinh ngạc.
Âm thanh vừa rơi xuống mọi dị năng giả đều tự giác bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
Rất nhiều người tiến lên, những người còn lại lui về phía sau.
Dị năng hệ Thổ thống nhất dựng lên một bức tường phía trước, yểm hộ
những người bị thương và dị năng giả năng lực yếu lui về sau.
Gần như mỗi tiểu đội trưởng đều lấy ra một cái loa phóng thanh chỉ huy đội viên của mình:
“ Điều khiển đội viên lập tức lên xe”
“ Tiểu đội thứ nhất yểm hộ ba vị trí”
“ Tiểu đội thứ 2 yểm hộ sáu vị trí”
“ Mười tiểu đội đầu tiên lui lại”
…
“ Ba tiểu đội lui lại”
“ Bảo trì tốt đội hình, 30 giây nữa toàn bộ lên xe một lượt”
Bạch Thất vừa đánh zombie bên cạnh vừa nhảy lên cỗ xe thiếu úy đi ra
làm nhiệm vụ tại căn cứ, giẫm mạnh nói: “ để cho thành viên của anh rút
lui khỏi nơi này”
Cũng may đội xe này cũng đều là những người được tuyển huẩn luyện kĩ
càng thấy đối phương bộ dáng như vậy cũng chỉ sững sờ trong giây lát rồi lập tức nhao nhao chỉ huy đội viên lên xe.
Tất cả các thành viên đều hành động, tiểu đội đặc biệt yểm hộ mọi người trở lại căn cứ.
Lần nãy những người tử vong đều là những người đi ra làm nhiệm vụ của căn cứ, còn những người theo Bạch Thất đi ra cũng không có bị thương
tích nhiều.
Zombie cấp 3 bị giết hơn 4 chục, dị năng hệ tốc độ chỉ kíp đào tinh hạch zombie cấp 3 còn zombie cấp 2 tất cả đều không đào kịp.
Thời điểm đến cản cứ, Diệp Thánh Luân đã tự mình mang theo dị năng giả đến cửa Cửa Tây.
Hắn trấn thủ tại cửa cửa Tây thứ nhất là hắn biết được vừa rồi Bạch
Thất mang người đi ngăn cản zombie triều,chỉ hy sinh 2% số người nên
muốn tới nơi này trấn thủ phân cao thấp.
Thứ hai, hắn muốn lấy cớ cái chết của chủ tịch Nguyên binh sĩ Cửa Tây lén lút thả người để làm suy yếu binh quyền trên tay tướng Tiền.
Hắn mặc áo jaket đen, vững bước mà đến, vừa đến cửa Tây, không chờ thiếu úy trực ban nói mà đã phóng ra một đao băng.
Thiếu úy kia tuy không phải dị năng giả nhưng cũng có khả năng nên lập tức tránh ra, cánh tay bị cắt qua một đường.
“ thiếu gia Diệp, cậu có ý gì? Trước mặt nhiều người muốn giết hại một thiếu úy ngang cấp?”
Diệp Thánh Luân nhìn hắn thân thủ không tệ lắm, lông mày thoáng nhăn
lại rồi hạ xuống phân phó người bên cạnh:” những người này để cho trọng
phạm căn cứ chạy thoát, đem họ bắt lại, căn cứ theo luật phát xét xử”
Những dị năng giả sau lung Diệp Thánh Luân tiến lên
“ Ai dám?’
Thiếu úy trực ban một thương hướng trên trời giơ lên “ Tôi và anh đều là thiếu úy của căn cứ, không có thượng cấp cho phép bắt người thì anh
không được phép nếu không tôi cũng không khách khí”
Dứt lời, thiều úy trực ban và các binh sĩ sau lung đều cầm thương hướng về phía trước.