Lời tiến sĩ Lâm nói khiến cho ánh mắt Bạch Thất lộ ra ánh sáng. Tào
Mẫn sống hay chết anh không quan tâm, nhưng bây giờ người ở Địa Phủ cũng đã gặp Mạnh Bà rồi, lại còn tiết lộ bí mật này cho người điên cuồng
nghiên cứu khác trong căn cứ biết. Chẳng lẽ sau này lại có một người
quấn lấy sao?
Đường Nhược đưa tay nắm chặt tay Bạch Thất một lúc, nhìn về hướng
Bạch Thất chậm rãi cười, làm cho anh an tâm một chút, chớ vội, rút tay
khỏi tay Bạch Thất bước lên phía trước hai bước, nói với tiến sĩ Lâm: –
“Tiến sĩ, nếu tôi nói với ngài, tôi thực sự đến từ ngàn năm sau, ngài có tin không?’
Chuyện cho đến bây giờ, nếu không dấu diếm được thì cô cũng muốn
thông qua tiến sĩ Lâm để biết rõ chân tướng sự thật. Tuy chân tướng này
đối với cuộc sống hiện tại của cô không có tác dụng gì, nhưng sự việc
đều như nhau, nếu đã có chút manh mối, nếu như không biết chân tướng…
thì trong lòng giống như có một thanh chắn chặn ngang ở nơi đó.
Tiến sĩ Lâm lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn Đường Nhược càng thêm phức tạp. Lúc trước khi nghe Tào Mẫn nói về bí mật này, ông thật sự ôm thái
độ nửa tin nửa ngờ tìm đến đây. Ông cũng không đưa ra kết luận có người
‘xuyên qua thời không’ được hay không, nhưng không có nghĩa ông không
kinh ngạc khi nhìn thấy ‘thành phẩm thí nghiệm’.
Giống như trước tận thế, nước X đã đưa ra kỹ thuật nhân bản (Clone),
biết rõ kỹ thuật là một việc, chứng kiến con người nhân bản lại là một
chuyện khác.
– “Cô, cô thực sự đến từ ngàn năm sau?” Tiến sĩ Lâm nhìn mặt cô, ánh
mắt không nháy một cái: – “Cô có trí nhớ của ngàn năm sau không?”
Ông có cảm giác, thanh xuân của mình lập tức bị tin tức Đường Nhược
tiết lộ thiêu đốt lên. Mục tiêu cuối cùng cả đời, cho rằng đến cuối đời
cũng không thể thấy được, lại không nghĩ đến thật sự có kinh hỉ lớn như
vậy.
Ông tiến lên hai bước, muốn nắm tay Đường Nhược cẩn thận quan sát, hỏi thăm từng chuyện… lại bị một tay Bạch Thất đẩy ra.
Tiến sĩ Lâm từ trên tay mình nhìn đến khuôn mặt anh tuấn của Bạch
Thất. Trên cái mặt kia rõ ràng đang viết: vật phẩm cá nhân, có thể hỏi,
chớ động tay.
Tiến sĩ Lâm: – “…” Tía nó, cậu bị tẩu hoả nhập ma rồi, cậu biết không!
Đường Nhược không để ý những chi tiết nhỏ này, cô chuyên chú chính là vấn đề Lâm tiến sĩ nói: – “Chỉ nhớ được vài chuyện, là do thời điểm
tiến cấp tôi nhìn thấy, Tào Mẫn đã nói cho tiến sĩ về chuyện tôi xuyên
không, có lẽ cũng đã báo cho tiến sĩ biết, dị năng của tôi là tinh thần
lực?”
Tiến sĩ Lâm gật đầu.
Đường Nhược liếc nhìn Bạch Thất, tiếp đó cũng không giữ bí mật, đem
chuyện mình nhìn thấy trong lúc tiến cấp đều nói ra hết. Còn nói thêm,
ngoại trừ tinh thần lực thì chính mình còn có một không gian, không gian này cũng do ngọc bội mang đến.
Đường Nhược nói cặn kẽ, không hề dấu diếm, cuối cùng cô nói: – “Khi
đó tôi đoán, có phải do dị năng từ từ tiến cấp, những chuyện nhìn thấy
cũng có thể càng nhiều hay không, nhưng…” Cô dừng lại một chút, giận dữ
nói: – “Dị năng của tôi tiến cấp hết sức kỳ quái, người khác chỉ cần nửa giờ hoặc một giờ là tiến cấp xong, nhưng tôi lại cần đến mấy ngày, bởi
vậy Bạch Ngạn sợ tôi gặp nguy hiểm, trước giờ vẫn luôn bảo vệ tôi.”
Cô vừa nói vậy, tiến sĩ Lâm cũng đã hiểu. Nói trắng ra là, Bạch Thất
trực tiếp hạn chế việc Đường Nhược tiến cấp. Chuyện này cũng là trọng
điểm, nhưng còn có một vấn đề tiến sĩ Lâm muốn hỏi cho rõ: – “Cô cũng có một không gian, còn rất lớn, có thể trồng trọt, từ một miếng ngọc bội
lấy được không gian?”
Đường Nhược gật đầu, duỗi tay đưa ra ấn ký cỏ xanh có trên tay. Lúc
trước ấn ký này trong đêm tối còn có thể sáng lên, hôm nay đã nhạt đi
rất nhiều, người bình thường nhìn lại, chỉ thấy một hình xăm nho nhỏ mà
thôi.
Lần này, tốc độ của tiến sĩ Lâm cực nhanh, trực tiếp cầm lấy tay Đường Nhược, tinh tế đánh giá.
Đối mặt với Bạch Thất, ông điều chỉnh biểu lộ trên gương mặt, nâng
đầu… nhếch khoé miệng, tôi có thể làm cha Đường Nhược. Cho nên cậu không cần ghen!
Bạch Thất thấy khoé miệng ông rút, quýnh 囧 nhưng cũng bó tay rồi.
Được rồi, tận thế rồi, thợ săn hay tiến sĩ, có lẽ cũng có sự khác nhau.
– “Nó bay vào tay cô sao?” tiến sĩ Lâm nghiên cứu tay Đường Nhược, chỉ kém mang dao nhỏ đào ấn ký kia móc ra.
– “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là đột nhiên thấy xuất hiện trên tay.”
Đường Nhược nói: – “Nhưng ngọc bội này của tôi ở kiếp trước, là bà ngoại cho tôi, như thế nào lại có một không gian?”
Liên quan đến chuyện kiếp trước của mình, Đường Nhược cũng đã nói rõ
ràng với tiến sĩ Lâm rồi. Thật ra cô có ký ức của hai đời mà thôi, ở
kiếp trước hai mươi mốt tuổi cô đã bệnh chết, kiếp này đi vào tận thế đã bắt đầu quen biết và ở cùng Bạch Thất cũng gần một năm. Đối với ký ức
ngàn năm sau, cô cũng không nhớ rõ, bởi vậy cũng không thể lý giải mối
quan hệ trong đó.
Tiến sĩ Lâm đã nghe Tào Mẫn nói về chuyện này, khi đến tìm Đường
Nhược cũng đã có chuẩn bị. Ông xoay người sang chỗ khác, từ trong ba lô
trên lưng lấy ra một máy đọc.
Chỉ nhìn ba lô trên lưng tiến sĩ Lâm còn không biết bên trong có bao
nhiêu thứ, vừa mở ra khiến cho mọi người sợ hãi thán phục, thì ra có thể đựng nhiều đồ đến vậy. Thứ này giống như mũ bảo hiểm, trên đó còn có
dây ăng ten, vô cùng có cảm giác buồn cười.
Nhưng cả ba người đều không cười.
Đường Nhược nhìn cái mũ bảo hiểm này, chỉ chỉ đầu mình: – “Tiến sĩ muốn thí nghiệm với tôi sao?”
– “Đúng, cái này là dụng cụ thí nghiệm lực chấn động tinh thần, lúc
trước đã thí nghiệm với Tiểu Tào rồi mà thời điểm đấy công cụ còn chưa
phù hợp. Hôm nay đã có cái này, không cần cạo tóc rồi.” tiến sĩ Lâm lắp
ráp dụng cụ kia, vừa giải thích cho hai người nghe: – “Trong quan điểm
của tôi, tinh thần lực giống như một loại ý thức, ý thức có chủ quan
cùng khách quan, tinh thần lực chính là biến ý thức chủ quan của chính
mình thành sự tồn tại khách quan, ví dụ như cô có thể xâm nhập vào đầu
óc của một người thay đổi ý thức chủ quan của người đó, đúng không?”
Những thứ khác Đường Nhược nghe không hiểu, nhưng câu hỏi cuối cùng
cô lại hiểu rõ: – “Đúng, có thể xâm nhập vào đầu óc người khác.”
– “Nhưng tinh thần lực có thể đại diện cho ý thức, nhưng ý thức lại
không thay thế được tinh thần lực, tinh thần lực đã hình thành sức mạnh, có thể biến hóa thành hình thể, mà ý thức của con người lại không làm
được. Sau khi tôi nghiên cứu tinh thần lực của tiểu Tào, nắm bắt nó và
có thể định nghĩa nó do một loại lượng tử tạo thành.’ Nói xong, tiến sĩ
Lâm đã lắp ráp xong mũ bảo hiểm: – “Đội lên đi, để tôi kiểm tra đo lường tinh thần lực của cô một chút.”
Bạch Thất đưa tay, kéo tay Đường Nhược lại. Anh không phải muốn ngăn
cản Đường Nhược đi tìm bí mật, anh muốn cùng Đường Nhược đối mặt.
Tiến sĩ Lâm đưa đến cho tự Đường Nhược đội: – “Yên tâm đi, rất an
toàn, tiểu Tào đã thử qua nhiều lần… nếu cô có tinh thần lực, sớm nói
với tôi thì tôi cũng không cần chỉ chăm chăm nghiên cứu mỗi mình tiểu
Tào, nhiều người chia ra nhiều lực.”
Mũ bảo hiểm vừa đội xong, tiến sĩ Lâm còn đang nói nhảm giống như
chạm phải chốt xoay chuyển bức tranh trở nên tía lia: – “Tốt rồi, tôi ấn nút đây.”
Dứt lời, liền bấm nút khởi động.
Đường Nhược chỉ cảm thấy ánh sáng trong đầu loé lên, lại không thấy
gì nữa. Bạch Thất chỉ thấy màn hình máy tính bên cạnh hiện lên gợn sóng
giống như máy theo dõi điện tim trong bệnh viện, lại có xu hướng nhảy
tăng lên. Theo từng nhịp đập, tiến sĩ Lâm cũng bối rối khi nhìn thấy
sóng sau cao hơn sóng trước, kêu Bạch Thất đập tay một phát, đánh cho
ông văng đến Đại Tây Dương luôn đi.
Cho dù Bạch Thất không hiểu những… số liệu này, cũng đoán được tinh
thần lực của Đường Nhược có lẽ rất cường đại, mới có thể khiến tiến sĩ
Lâm giật mình.
Quả nhiên, đợi đến khi thí nghiệm hoàn thành, tiến sĩ Lâm mang vẻ mặt thanh xuân toả nắng: – “Không ngờ tinh thần lực của Tiểu Đường mạnh như vậy?”
Bạch Thất nói tiếp: – “Sau đó thì sao?”
Nếu như làm loại thí nghiệm này, anh muốn biết vì lý do gì kiếp trước Đường Nhược luôn nằm trên giường bệnh, vì lý do gì bà ngoại cho cô
không gian nhưng không nói một lời… anh cam đoan sẽ khiến đối phương nằm thử trên giường bệnh, cho ông ta nếm thử mùi vị bị máy móc gắn khắp
người.
Tiến sĩ Lâm nhìn số liệu kia nói: – “Bởi vì tất cả chỉ là giả thuyết
của tôi, cho nên tôi chỉ có thể nói cho cô biết, dị năng tinh thần lực
của cô toàn bộ đều không có vấn đề gì, việc tiến cấp sẽ không gây ra tổn thương nào cho cô. Mà đời trước của cô, có lẽ lúc trước tinh thần
nguyên của cô thông qua trục thời gian xuyên không đến xuất hiện sai sót làm cho cô đến một thế giới khác sống hai mươi năm, mà thân thể và tinh thần nguyên loại trừ nhau, khiến cho cô cuối cùng chết trên giường
bệnh.”
Đường Nhược và Bạch Thất trầm mặc không nói.
Kết quả này nếu quả thật chính là chân tướng, vậy… thật sự công nghệ cao quá quạ đen rồi.
Tiến sĩ Lâm giống như nhìn ra cách nghĩ của hai người, nhìn số liệu
điện não nghiêm túc nói: – “Những… thứ này không phải tôi dựng lên để
lừa dối hai người, cho dù máy móc tính toán tốt, cũng không có khả năng
cam đoan toàn bộ đều chính xác, không gian ngũ duy là vượt qua không
gian theo trục tọa độ, nhưng ở một thời gian bất kỳ nào đó chúng ta cũng chỉ có thể quan sát được một phần của nó mà thôi. Nhưng sơ sẩy một
cái, có thể khiến cho tinh thần nguyên của cô biến mất trong không gian
đó cũng không phải không có khả năng. Cho nên việc cô có thể liên tục
xuyên không đã phi thường lắm rồi”
Ông lại tiếp tục nói: – “Các người chỉ nghĩ đến con người có thể
xuyên không, lại không nghĩ đến độ khó khăn của nó, tương lai xác thực
có thể làm được việc này. Nhưng sơ sẩy một cái thì đó chính là một mạng
người. Thật cho rằng xuyên không đơn giản như vậy, có thể muốn xuyên thì xuyên sao? Tuyệt đối không có khả năng, cho dù tương lai thật sự có thể phát minh được, cũng không phải vật phẩm đại chúng.”
Đường Nhược cùng Bạch Thất nhau, vẫn trầm mặc không nói như trước.
Thì ra xuyên qua thời không là chuyện ngàn người mới có một. Thì ra duyên phận giữa mình và đối phương khó khăn đến như vậy.
Rất lâu sau, Đường Nhược lại nghĩ đến một vấn đề: – “Như vậy tiến sĩ, ông nói tinh thần nguyên của một người có thể lấy ra, như vậy sau khi
người này chết đi, tinh thần nguyên còn có thể phục sinh hay không?”
Cô muốn hỏi đúng là chuyện Bạch Thất trọng sinh.
Chính mình xuyên qua qua hai thế giới đến đây, như vậy có phải Bạch
Thất cũng là tinh thần nguyên xuyên thẳng đến nơi này để trọng sinh hay
không?