Bên ngoài thành được chia làm khu vực nguy hiểm khu và khu vực an toàn.
Đường Nhược cầm bản đồ, phóng thích tinh thần lực dò đường, cùng lúc
Bạch Thất cũng cầm bản đồ làm người hướng dẫn chỉ đường. Chiến xa có chế độ lái tự động, gặp được chướng ngại vật sẽ tự động phác họa con đường, gặp được người sẽ tự động dừng lại, toàn bộ đều không cần Bạch Thất
điều khiển.
Trong xe cũng có hệ thống hướng dẫn, vào lúc tận thế thời điểm, trong không khí phóng xạ khiến vật tăng lớn, toàn bộ thứ tự trên thế giới bị
sụp đổ, liên hệ không được với vệ tinh đã phóng ra trước tận thế, cũng
không có nhân viên khoa học nghiên cứu nào đi nghiên cứu nguyên nhân gì. Bây giờ tất cả đều từ từ thành lập, có vài vệ tinh đã liên hệ được, bản đồ cũng từ từ được vẽ lại. Vả lại, trên chiến xa còn có tuyến giác quan hồng ngoại có thể phát giác, dò xét được dị vật rồi đưa ra nhắc nhở.
Nhưng là!
Những thứ này cũng không phải giọng nói ngọt ngào của Đường Nhược! Âm thanh của trí tuệ nhân tạo và giọng nói của Đường Nhược… Bạch Thất sẽ
chọn cái nào?
– “Bây giờ vị trí của chúng ta là ở khu vực an toàn, dường như ở đây