Tận Thế: Ta Chế Tạo Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 25: Cầu Xin Tha Thứ

Chương 25: Cầu Xin Tha Thứ
"Vừa mới đi chưa được một trăm kilômét, đã gặp hai nhóm người muốn cướp của ngươi, ngươi nghĩ lần nào cũng gặp may như vậy sao? Hơn nữa lại chỉ có hai người, tỷ tỷ kia của ngươi chắc gì đã đánh lại nổi một con zombie, gặp phải thi triều thì làm thế nào? Thiết bị sưởi ấm ngươi có chưa, hệ thống radar ngươi có chưa? Dừng xe rồi, để đảm bảo an toàn, có phải cần thêm hệ thống lính gác không? Rồi hệ thống phòng ngự nữa? Vận chuyển vật tư thì đơn giản, nhưng để vận chuyển thiết bị, ngươi có cơ giới vận chuyển không?"
"Còn nữa! Con người vốn yếu đuối, bây giờ dịch bệnh hoành hành khắp nơi, lỡ nhiễm bệnh thì sao, có bác sĩ với thuốc kháng sinh không? Thiếu vitamin lâu ngày thì cần rau quả, hoa quả, ngươi có hệ thống chữa bệnh không? Ngươi có công nghiệp ngoại trang giáp, hệ thống sửa chữa, hệ thống máy bay không người lái do thám không? Gặp sông băng thì có khiên phá băng không, nếu cần sửa chữa đường ray, còn cần vật liệu thép, xe goòng cỡ nhỏ, hệ thống lắp đặt đường ray nữa chứ, mấy cái này ngươi lo liệu được không? Ta nói cho ngươi biết, cái kế hoạch đoàn tàu vô tận của ngươi ấy, rất có thể còn chưa đi được một ngàn kilômét đã tịt ngòi, coi như xong, bái bai luôn!"
KIKI càng nói càng bực, trừng đôi mắt to, ngực phập phồng không ngừng, hàm răng nhỏ nhắn trắng đều cắn chặt lại, nghe Lâm Hiện có vẻ xem nhẹ Kế hoạch Thự Quang, lại cứ khăng khăng muốn lái xe lửa, cô nàng thấy sốt ruột hẳn lên.
Như thể bị dồn đến đường cùng, ánh mắt nàng trở nên nghiêm nghị, nhìn lưỡi đao trên đầu nói dồn dập:
Lâm Hiện trợn tròn mắt, chẳng những không giận mà mắt lại càng sáng, còn có vẻ hăm hở:
"Chờ đã… Ngươi nói chậm thôi, hệ thống lính gác, hệ thống phòng ngự, hệ thống radar, cơ giới vận chuyển, hệ thống chữa bệnh, công nghiệp ngoại trang giáp, hệ thống sửa chữa, hệ thống máy bay không người lái do thám… Còn gì nữa không?!"
Lúc này Lâm Hiện hứng chí bừng bừng, cảm thấy cơ năng cơ giới của mình bỗng được khai mở, gợi ra bao nhiêu ý tưởng.
KIKI mím môi, mắt mở lớn hết cỡ, nàng càng ngẩn người hơn, không ngờ nàng thao thao bất tuyệt dội cho Lâm Hiện một gáo nước lạnh vào cái kế hoạch mà hắn xem là niềm kiêu hãnh, ai dè đối phương chẳng những không giận tím mặt, trái lại còn hăm hở ra mặt, nhìn bộ dạng hắn như thể thật sự muốn quy hoạch theo lời nàng vậy…
KIKI nghẹn lời: "Ngươi có hiểu ta nói gì không đấy?!"
"Hiểu chứ, phải chuẩn bị mấy hệ thống đó thì đoàn tàu của ta mới chạy nhanh, chạy xa được!" Lâm Hiện vẻ mặt chăm chú: "Có phải ngươi còn muốn nói, đến lúc cần thiết thì trang bị thêm pháo ray, giáp cơ động Chung Thái trên tàu không?"
"Ngươi!"
"Không có hả? Vậy thôi, bái bai!" Sắc mặt Lâm Hiện đột ngột lạnh tanh, thay đổi nhanh như chớp, chẳng hề nể nang ai.
"Này này này!" Thấy Lâm Hiện lại đứng dậy làm bộ muốn đuổi nàng xuống xe, KIKI hết sạch vẻ điềm nhiên vừa nãy, ngước nhìn hắn với vẻ kinh hoàng: "Đại ca, đại ca… Hay là mình thương lượng lại đi, cùng lắm thì cùng lắm thì tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi cũng cho anh ngủ như tỷ tỷ kia vậy!"
Nghe vậy, Lâm Hiện chỉ nhíu mày:
"Ngươi nói gì hả?!"
KIKI liếc mắt, ấp úng: "Nhưng mà anh phải đợi mấy tháng nữa, đợi tôi qua sinh nhật mười sáu tuổi đã, chứ không thì chẳng hóa ra tôi là loại đồi bại, giở trò với trẻ vị thành niên à!"
"Xin lỗi nhé, nhưng ngươi ngực lép mông teo, ông đây không thèm." Lâm Hiện không đổi sắc mặt.
"Ngươi!?"

"Vô Hạn Hào" băng băng lướt dọc theo đường sắt ven sông, ánh tà dương rọi xuống con tàu đang lao nhanh, làm nổi bật lên vẻ đẹp cơ khí hình giọt nước.
Trong toa số 3, bầu không khí vào khoảnh khắc này bỗng trở nên ngột ngạt.
Ầm!
Tiếng tấm ép thủy lực vang lên, Lâm Hiện nghiến răng nghiến lợi mở toang tấm đuôi bằng thủy lực ngay khi đang chạy, rồi hắn nhấc bổng cô bé lên, xách nàng như xách gà con, đưa ra cuối toa.
"Ngoài đồng chắc an toàn hơn trong thành đấy, tự cầu phúc đi."
Lâm Hiện làm bộ muốn ném nàng xuống.
"Khoan đã!!!"
KIKI kinh hãi, trong tay Lâm Hiện nàng không có nửa phần sức chống cự, cô bé sợ đến mặt mày trắng bệch, gào lên: "Soái ca, soái ca… Anh muốn điều kiện gì, tụi mình thương lượng được mà!"
Lâm Hiện buông tay ra, mặt lạnh tanh nhìn nàng:
"Ngươi nghĩ ngươi có giá trị gì với cái đội của ta? Ngươi ăn vụng đồ, còn đánh lén ta, ta chưa giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi đấy."
Nói thì nói vậy, chứ giờ mà vứt nàng xuống xe thì chẳng khác nào đẩy nàng vào chỗ chết.
Nhưng việc đó đâu liên quan gì đến Lâm Hiện.
"Có chứ!" KIKI mở to mắt nói: "Tôi chẳng đã nói thân phận của tôi rồi sao, giữ tôi lại, có thể đổi được nhiều vật tư lắm đấy."
"Ta nói này." Lâm Hiện nở nụ cười nhạt, vẻ mặt chẳng ra làm sao.
"Ta chẳng hứng thú gì với lời đề nghị của ngươi."
"Tôi nói thật mà!"
"Không cần."
"Gặp lại." Lâm Hiện nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mất hết kiên nhẫn, hắn kích hoạt Trái Tim Cơ Giới, trong nháy mắt "Vô Hạn Hào" bắt đầu giảm tốc.
Kéttt…
Chẳng mấy chốc, đoàn tàu dừng hẳn, Lâm Hiện mặt mày xám xịt ép KIKI lùi dần về phía cửa.
"Đi đi."
Thấy Lâm Hiện thật sự dừng xe lại, KIKI cuối cùng cũng sợ hãi, đôi mắt to ngấn lệ, nàng căm hận trừng Lâm Hiện, vùng vẫy trong lòng một hồi, rồi quật cường quay người bước đi, nhưng khi đến sát mép toa, nàng bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Hiện với vẻ bất an, cắn môi dưới:
"Anh đang thăm dò tôi?"
Lâm Hiện nhướng mày: "Ngươi nói gì?"
KIKI nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng: "Anh đang thăm dò dị năng của tôi?"
Con ngươi Lâm Hiện co rút lại, nhưng vẫn làm thinh.
Thấy hắn không nói gì, KIKI bỗng giãn mặt ra, vẻ sợ hãi trong mắt nhường chỗ cho sự tinh ranh, nàng có vẻ hăm hở nhìn Lâm Hiện, rõ ràng mắt còn rơm rớm nước, lại bật cười khe khẽ: "Nếu anh muốn giết tôi thì đã ra tay ngay từ đầu rồi, thật ra anh đang thăm dò tôi đúng không?"
Cô bé như bừng tỉnh ngộ ra điều gì, bỗng trở nên tỉnh táo hẳn, nàng tiến thẳng đến trước mặt Lâm Hiện, nhếch môi nhìn hắn đầy vẻ kiêu ngạo, không chịu thua kém:
"Anh biết rõ tôi có dị năng, đúng không?"
"Ngươi có dị năng à?" Lâm Hiện hỏi lại.
"Đương nhiên là có." KIKI nói rất nghiêm túc: "Anh biết tôi có thể sống sót thần kỳ từ vụ trực thăng, còn có thể tìm ra chỗ anh ẩn náu trong đêm tối lành lặn không hề hấn gì, vậy thì dị năng của tôi hẳn là lợi hại lắm, thậm chí có thể ngăn cản quái vật lớn, côn trùng lớn trong đêm, cho nên tuy anh muốn giết tôi, nhưng thật ra lại vừa hiếu kỳ vừa dè chừng tôi, cố ý đuổi tôi xuống xe là để thăm dò tôi, tôi nói đúng không!?"
Ánh mắt Lâm Hiện bình tĩnh đánh giá cô bé có vẻ chỉ mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, dù vẻ mặt không hề biến sắc, nhưng trong lòng đã tính toán nhanh như chớp.
Quả thật là bị nàng nói trúng phóc.
Nếu đổi là người khác, hắn đã sớm giết phứt cho xong.
Đêm đó, khi cô bé cầu cứu hắn, thật ra Lâm Hiện cũng không mảy may động lòng.
Việc cô bé bình yên sống sót đi đến chỗ hắn ẩn náu từ đêm tối đầy quái vật thật sự là không thể tin nổi, dư chấn đêm đó cũng để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc!
Nếu không phải cô bé bất ngờ bộc phát dị năng mạnh mẽ phá sập cửa nhà hắn, thì hắn cũng chẳng mạo hiểm đưa cô bé lên xe.
Cho nên khi thấy cô bé không hề dùng dị năng phản kích hắn ngay từ đầu, Lâm Hiện càng thấy kỳ lạ, dù hắn chẳng hứng thú gì với việc ngủ với một cô nhóc ngực lép, cũng chẳng mặn mà gì với cái gọi là Kế hoạch Thự Quang, nhưng lại vô cùng tò mò về cái dị năng bỗng bộc phát của KIKI, dĩ nhiên là cũng có chút kiêng dè.
Vậy nên hắn đã không ra tay độc ác ngay, mà cố ý thăm dò, xem cô bé này rốt cuộc có ý gì, sao lại giả bộ như không biết mình có dị năng!
Nghĩ đến đây, giọng Lâm Hiện trầm xuống, không còn vẻ bông đùa như vừa rồi.
"Ngươi chẳng phải cũng đang thăm dò ta sao?"
"Cái… Ý gì chứ?" Nghe vậy, nụ cười trên mặt KIKI chợt tắt ngấm.
"Ngươi giả vờ ngây thơ để xem ta có phải là loại biến thái thèm thuồng ngươi hay không, thấy không ăn thua thì lại đưa ra lý do trao đổi lợi ích với ta, nói trắng ra là, ngươi lo ta có ý đồ xấu với ngươi, nên muốn thăm dò giới hạn của ta."
Lúc này Lâm Hiện chậm rãi rút đoản đao ra, mặt mày lạnh tanh:
"Vậy ta cho ngươi biết, giới hạn của ta là ở chỗ này!"
Nói xong, hắn mặt lạnh như tiền, đột ngột vung đao về phía KIKI, chuẩn bị kết liễu nàng chỉ bằng một nhát.
KIKI thấy Lâm Hiện hằm hằm sát khí xông tới, mặt trắng bệch, con ngươi đột ngột co lại, nàng lùi không được nữa, ngay khi Lâm Hiện giơ đao xông đến trước mặt, nàng bỗng nhắm tịt mắt, đưa tay che mặt, hoảng sợ kêu lên:
"Dừng! Dừng! Tôi sai rồi! Tôi khai! Tôi khai hết!!!"
Xoạt!
Xung quanh bỗng im phăng phắc, KIKI cảm thấy như thể mình nín thở trong khoảnh khắc, nàng cẩn thận hé mắt ra, đã thấy lưỡi đao lạnh lẽo kề ngay trước mắt.
Sắc mặt Lâm Hiện lạnh lẽo, vừa rồi hắn đã không hề nương tay, thậm chí còn ngấm ngầm tụ Phong Thương, vậy mà khi sắp chết, cô bé này vẫn không hề dùng dị năng phản kích, khiến hắn nhất thời sinh nghi.
Thế là hắn cố nén sát ý trong lòng, dừng tay lại.
"Nói!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất