Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 12 Vụ nổ ban đêm

"Uuuuuuuah, sao cuộc đời ta lại khốn khổ thế này!"

Nói đến chỗ thương tâm của mình, Đinh Vũ Cầm che mặt khóc lớn, sau đó cô ta thông qua khe hở tay vụng trộm nhìn về phía Vương Đào, hy vọng nhận được sự đồng tình của Vương Đào.

Vương Đào quả thực rất đồng tình, nhìn vào thanh máu của Đinh Vũ Cầm thì biết cô ta không nói lời nói dối, đoán chừng nhịn đói thêm một ngày nữa thì đúng là xong đời.

Nhưng đồng tình lại không thể đổi lấy được lương thực.

Cho nên Vương Đào không có bất kỳ biểu thị nào mà chỉ vùi đầu vào ăn cơm.

Đinh Vũ Cầm cũng là người khôn khéo, sau khi thấy Vương Đào không hề bị lay động thì có chút thất vọng lau nước mắt, không còn khóc nữa, dù sao khóc cũng tiêu hao thể lực, hiện tại mỗi một chút thể lực đều quý giá.

Sau bữa ăn, Đinh Vũ Cầm chủ động đi rửa bát, Vương Đào cũng không có ngăn cản, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của Đinh Vũ Cầm, trầm ngâm một lát.

"40/100 ..." thời điểm nghe thấy ta mời cô ta ăn cơm, trạng thái tinh thần trở nên tốt hơn, tăng thêm 10 giọt máu, sau khi ăn một bữa cơm thì tăng thêm 20 giọt máu, tuy nhiên thân thể của cô ta còn đang trong trạng thái suy yếu, về sau coi như tiếp tục ăn cơm, chắc là cũng không có khả năng tăng lên nhiều như hôm nay ...

Sau khi rửa bát đĩa một cách nhanh chóng, Đinh Vũ Cầm lau tay rồi nói với Vương Đào:

"Vương Đào ngươi có quần áo cần giặt gì đó hay không? Dù sao ta ở nhà cũng không có việc gì để làm, cho nên giặt giúp ngươi..."

Vương Đào lắc đầu.

"Vậy thì không cần, ta có máy giặt."

"À ..." Đinh Vũ Cầm có hơi xấu hổ, nhưng chẳng mấy chốc lại nghĩ tới một cái cớ "Vậy để ta xoa bóp cho ngươi? Kỹ thuật của ta khá tốt..."

Xoa bóp?

Vương Đào có hơi động tâm, đặc biệt người nói ra lời này còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Tuy nhiên vào buổi chiều là thời gian hắn tập luyện, hắn luôn là một người có tính kỷ luật rất cao, chưa kể tới bây giờ là ngày tận thế và cơ thể hắn là tiền vốn lớn nhất của hắn.

"Chị dâu ý tốt xin nhận, tuy nhiên không cần, lát nữa ta phải bắt đầu rèn luyện thân tể."

"... Vậy được rồi, vậy ta trở về. Vương Đào nếu như ngươi có chuyện gì cần ta, ngươi cứ việc gọi ta là được."

Đinh Vũ Cầm có chút không đành lòng rời đi, không cần biết là Vương Đào là người đầy cơ bắp hay là đồ ăn đã được sắp xếp đều mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Nhưng cô thực sự không tìm được lý do để ở lại.

"Được, không thành vấn đề."

Thấy Vương Đào không mời cô ở lại ăn tối, Đinh Vũ Cầm thở dài.

Lần này đến đây, cô thực sự định mượn một ít đồ ăn, thậm chí là một túi bánh mì cũng được.

Có thể ăn được một bữa xem như là niềm vui ngoài ý muốn, cô cũng không dám lại đòi hỏi thêm cái gì, nhỡ đâu chọc đến Vương Đào không vui, vậy hy vọng sinh tồn cuối cùng của cô ta cũng bị cắt đứt ...

Đưa mắt nhìn Đinh Vũ Cầm trở về nhà an toàn, Vương Đào lúc này mới đóng cửa lại bắt đầu rèn luyện.

Luyện tập hôm nay là đánh bao cát.

Trải qua hai trận chiến đấu với zombie, hắn phát hiện kỹ xảo chiến đấu của chính mình vẫn còn có chút khiếm khuyết.

Zombie không giống với người, mặc dù hành động của zombie có hơi cứng ngắc, nhưng không có nghĩa là tốc độ của nó sẽ chậm, chỉ có thể nói là tính linh hoạt kém đi một chút mà thôi.

Mặt khác, sức lực của zombie là rất lớn!

Người chiến đấu với zombie so với người chiến đấu với người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đối mặt với sự tấn công của con người, có thể lẩn trốn, chống cự hoặc thậm chí lựa chọn cái chết cùng nhau.

Nhưng điều này đối với zombie lại không có tác dụng, đối mặt với zombie, cách tốt nhất hiện nay chính là tránh.

Dù sao lấy tố chất thân thể của Vương Đào, vậy mà cũng bị một bàn tay của zombie đánh cho tới ứ đọng máu, con zombie trong hành lang kia càng là trực tiếp đánh cho Vương Đào lui lại mấy bước.

Chống lại là không thể chống, ít nhất là không nên quá nhiều.

Về phần đấu pháp chết cùng nhau thì càng đừng nghĩ tới, zombie có thể sai lầm vô số lần, nhưng hắn thì không thể mắc một sai lầm nào, chỉ cần hắn bị zombie cắn bị thương hoặc là cào thương... vậy cũng chỉ có thể chờ chết.

Vương Đào trước đây chưa từng chiến đấu với zombie, cho nên hắn không quen với phong cách chiến đấu này, nếu như có thể nhằm vào đặc điểm của zombie tiến hành tối ưu hóa, không nói lập tức giết chết gì đó, ít nhất hôm nay hắn sẽ không phải nhận đòn này.

Trong quá trình suy nghĩ, Vương Đào bắt đầu dùng nhiều cách khác nhau để tàn phá bao cát, mô phỏng rằng đó là một con zombie.

Trong lúc luyện tập, Vương Đào đột nhiên có ý thức, hắn cảm thấy nếu không sử dụng vũ khí mà chỉ sử dụng nắm đấm, độ linh hoạt của hắn sẽ cao hơn rất nhiều, có lẽ ở một số tình huống cụ thể, nắm đấm sẽ thích hợp hơn!

"Quay lại tìm xem có cái bao tay đặc biệt hay là những thứ bảo vệ tay nào khác không ..."

Zombie không sợ đau, nhỡ đâu một quyền của hắn nện vào trên đầu zombie, zombie không có việc gì mà chính xương ngón tay của hắn bị gãy vậy thì thật xấu hổ.

Sau mấy tiếng, Vương Đào người đầy mồ hôi mới dừng lại việc luyện tập.

Nhưng hắn không hề nghỉ ngơi, hắn cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều năng lượng và có thể mài giũa ống thép một chút.

Hắn tìm được ba cây ống thép từ trong căn hộ 301, hai cây nửa mét, một cây một mét.

Một mét thích hợp dùng ở trong nơi có không gian rộng rãi, còn loại nửa mét phù hợp để sử dụng ở hành lang và những nơi trong nhà.

Ống thép tốt hơn nhiều so với ngọn giáo ngắn tự chế trước đây.

Vương Đào vốn định trước tiên mài sắc một cây dài nửa mét, dù sao thứ này rất khó mài bén, nhưng hắn cũng không cần mài tới thật sắc bén, chỉ cần hơi có cái nhọn là được rồi, dù sao một chiêu nhảy đâm xuống, zombie căn bản không ngăn cản được việc bị hắn đánh nổ đầu.

Hắn hâm nóng bữa trưa còn sót lại một chút, chẳng mấy chốc đã giải quyết sạch sẽ, sau đó Vương Đào lại bắt đầu mài.

Xoèn xoẹt ~

Một mực làm cho đến mười một giờ tối.

Nếu không phải hắn ở tầng năm, Vương Đào đoán rằng động tĩnh tới từ việc mài ống thép cũng có thể thu hút zombie tới.

Tuy nhiên còn tốt, miễn cưỡng tính là có thể dùng được.

Tắm rửa đơn giản xong, như thường lệ bật đài lên, kêu vo vo một lúc nhưng vẫn không nghe thấy tin tức gì hữu ích nào, Vương Đào tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên.

Ầm!

Bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn, Vương Đào vừa nằm trên giường lập tức sợ hãi đứng dậy.

"Vãi nồi! Không phải là đạn pháo hoặc tên lửa của chính phủ chứ!"

Hắn nhanh chóng chạy đến cửa sổ phía bắc và nhìn thấy ở trên một con đường khác ở phía xa, ánh lửa chiếu sáng màn đêm đen tối và chiếu sáng vô số zombie.

Rống ~

Trong lúc nhất thời, vô số tiếng gào thét vang lên từ bốn phương tám hướng, nghe tới tê cả da đầu.

"A —— cứu mạng —— "

Cùng lúc đó, bên ngoài có vài tiếng la hét của những người sống sót, nhưng chẳng mấy chốc thì biến mất.

Vương Đào lúc này cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trốn ở trong góc im lặng chờ đợi.

Sau khi chờ đợi khoảng một giờ, cũng không có nghe thấy vụ nổ thứ hai vang lên.

Vương Đào cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là không phải đạn pháo hoặc tên lửa, chính phủ nếu có năng lực tấn công thì không thể chỉ đánh một lần.

Nhìn ngọn lửa vẫn đang cháy trên đường phố bên ngoài, Vương Đào hoài nghi có thể là một vụ nổ bình gas ở một cửa hàng nào đó.

May mắn thay, chỗ hắn là tiểu khu lâu đời, dùng chính là bình gas, nên không cần lo lắng về việc rò rỉ gas, cho dù bình gas có phát nổ thì cũng sẽ ở trong một căn phòng nhất định, không nổ tới chỗ hắn.

Nhưng điều đó không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là Vương Đào có thể cảm nhận được rõ ràng, zombie bên ngoài càng ngày càng hung bạo, tiếng gầm rú gào thét không ngừng.

Không, không chỉ có zombie ngoài kia!

Vương Đào vội vàng chạy tới trước cửa sổ phía nam, dưới ánh sao mờ ảo, hắn nhìn đám zombie vừa gào thét vừa chạy ở bên trong tiểu khu, lập tức rùng mình một trận.

Nói là động tác cứng ngắc, tốc độ không nhanh, tính linh hoạt không cao đâu? Hắn cũng từng chiến đấu với zombie, cũng đã nhìn thấy zombie nổi điên, nhưng không phải như vậy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất