Chương 24: Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện (1)
Những thổ dân trong trận mô phỏng kia quá tinh ranh, mỗi người đều là một diễn viên tài ba. Tất cả là do tên ngu xuẩn Phùng Thất, hắn đã làm khổ tất cả mọi người!
...
Thuộc tính đình trệ lại bắt đầu tăng lên, mà lại, còn tăng không ít. Quả nhiên. Điểm mấu chốt là khi tác động lên bản thân tuyển thủ, hiệu quả sẽ rõ ràng hơn.
Đỗ Cách đã đưa ra một kết luận mới: thiết lập trận mô phỏng này chính là để các tuyển thủ tự giết lẫn nhau! Một trò chơi sinh tồn tàn khốc!
Có lẽ Phùng Cửu không xấu như hắn tưởng tượng, nhưng nếu trước khi đi không đâm lưng Phùng Cửu một chút, Đỗ Cách vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bởi vậy, hắn quyết định tin vào trực giác của mình. Có câu nói rất hay: Hoài nghi một khi sinh ra, tội danh đã hình thành rồi. Trận mô phỏng này quá hố người, chỉ cần hoài nghi thế là đủ rồi, chẳng cần chứng cứ gì cả. Ai bảo đâm lưng lại chính là nhân thiết của hắn kia chứ?
Vai trò của hắn vốn dĩ đã là một kẻ xấu, việc giữ gìn nhân thiết của bản thân là không hề sai. Ai lại muốn thách thức nhân tính trong một trận mô phỏng mang tính quyết định vận mệnh cơ chứ?
Trong trò chơi sinh tồn, đối xử lương thiện với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Trách thì trách Phùng Cửu quá ngây thơ, hy vọng bài học này sẽ giúp hắn thuận buồm xuôi gió hơn trong cuộc đời về sau!
Đỗ Cách nhìn người đứng đầu bảng xếp hạng sáng chói, khóe miệng cong lên một đường vòng cung. Như bây giờ tốt biết bao, đâm lưng Phùng Cửu, giữ gìn Phùng gia, thuộc tính của hắn cũng tăng trưởng. Một mũi tên trúng ba đích, chỉ là mất đi sự tự do của Phùng Cửu, quả thực quá hời rồi còn gì. Về phần kết cục của Phùng Cửu ra sao?
Việc hắn có làm hỏng chuyện của mình hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Đỗ Cách. Sau khi rời khỏi Phùng gia, hắn không có ý định quay về. Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, tựa như Quách Tĩnh rời Đại Mạc, Dương Quá rời Cổ Mộ. Cho dù có thật sự quay về, võ công của hắn từ lâu đã cao đến vô biên, không phải một Phùng gia nhỏ bé có thể ngăn cản.
.....
"Thất tiên sinh, tâm trạng của ngươi không tệ nha!" Phùng Vân Kiệt cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Đỗ Cách, nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi cười nói.
"Ta cảm thấy kế hoạch trước kia có chút cẩu thả. Vừa rồi ta nghĩ ra một ý tưởng mới nên trong chốc lát cảm thấy rất vui, không ngờ lại bị Tam công tử nhìn ra. Quả nhiên, ta vẫn chưa đủ thành thục, không thể làm được hỉ nộ bất lộ mà!" Đỗ Cách quay đầu liếc nhìn Phùng Vân Kiệt, cười nói.
"Ý tưởng mới gì cơ?" Phùng Vân Kiệt cười hỏi.
"Kiều gia đã cho ta một gợi mở." Đỗ Cách siết dây cương, chậm lại tốc độ ngựa rồi nói:
"Thuở trước, Kiều Hòa hành hiệp trượng nghĩa, nhiệt tình vì lợi ích chung, giúp rất nhiều môn phái hoàn thiện bí tịch võ công. Cuối cùng ông ta nhất cử nổi danh là võ lâm đệ nhất thế gia, trăm năm không suy. Chúng ta vì sao không thể học hỏi ông ta một chút chứ? Hiện giờ, quy mô Phùng gia còn quá nhỏ, dù ta toàn lực giữ gìn, cũng không thể phát triển nhanh được. Nhưng nếu Phùng gia trưởng thành trở thành một quái vật khổng lồ thì sẽ khác. Lấy sức lực của Phùng gia mà giữ gìn đạo nghĩa giang hồ, bảo vệ hòa bình võ lâm, thực lực của ta sẽ tăng cao đến mức nào, không thể nói trước được đâu. Có ta thủ hộ, đừng nói trăm năm thế gia, ngàn năm thế gia cũng có thể đấy. . ."
"Học thế nào?"
Phùng Vân Kiệt rất hướng về bản thiết kế tốt đẹp mà Đỗ Cách miêu tả, nhưng nhớ tới hiện thực thì lại có chút uể oải: "Kiều Hòa vừa rời núi đã vô địch thiên hạ rồi, chúng ta lại không có thực lực của ông ta."
"Tam công tử, lời ấy sai rồi. Đến nay trăm năm, Võ Thánh chỉ có một người, không thể sao chép được. Hơn nữa, sức mạnh của một cá nhân cuối cùng cũng có hạn, chúng ta phải học cách mượn nhờ sức mạnh của tập thể. Chúng ta có thể đi một con đường khác."
Đỗ Cách nói. "Sức mạnh của tập thể ư?"
Phùng Vân Kiệt ngây ngẩn cả người. "Đúng vậy."
Đỗ Cách nói: "Ta dự định thành lập một tổ chức để vì dân trừ hại, trừng ác dương thiện, chuyên tâm đả kích các thế lực hắc ám trong võ lâm, giữ gìn chính nghĩa võ lâm. Tổ chức này của chúng ta sẽ thu nạp càng nhiều hiệp khách lòng mang chính nghĩa gia nhập, cuối cùng làm lớn mạnh nó. Khiến cho cả giang hồ tán thành chúng ta, lúc được mọi người công nhận thì thế lực của chúng ta sẽ được dựng lên. Ta thậm chí đã nghĩ kỹ tên của tổ chức này rồi, chính là Duy Hòa Tiên Phong Đoàn. . ."
"Duy Hòa Tiên Phong Đoàn ư?" Phùng Vân Kiệt sửng sốt.
"Đúng thế."
Đỗ Cách nói: "Giữ gìn hòa bình võ lâm, đề cao chính nghĩa giang hồ, tên gọi tắt là Duy Hòa Tiên Phong Đoàn."
"Nhưng chúng ta sẽ thu hút các hiệp khách lòng mang chính nghĩa từ đâu?" Phùng Vân Kiệt nói.
"Thất tiên sinh, cái gọi là Duy Hòa Tiên Phong Đoàn này đã thoát ly quan hệ với Phùng gia rồi sao!" Phùng Thế Nghĩa nói.
Giọng nói của hai người gần như đồng thời vang lên. Một người nghi hoặc, một người lãnh đạm.
Phùng Vân Kiệt chợt tỉnh ngộ, nhíu mày nhìn về phía Đỗ Cách.
Trương Hàn liếc nhìn Đỗ Cách một cái đầy ẩn ý, lặng lẽ thúc ngựa chặn ở sau lưng hắn. Ba người Phùng gia liền hiện hình tam giác, vây quanh Đỗ Cách, ngấm ngầm phong bế tất cả lối thoát của hắn.
Phùng Thế Nghĩa nhìn về phía Đỗ Cách, nói tiếp: "Thất tiên sinh, lẽ nào ngươi tính toán mượn thế lực Phùng gia để mưu lợi cho bản thân ư?"
"Nhị đương gia, ngươi xem thường ta rồi." Đỗ Cách như không biết tình cảnh của mình, cười cười nói: "Một võ lâm thế gia, hoặc một môn phái, muốn đặt chân hoặc dương danh ở thế giới này thì dựa vào cái gì? Dựa vào võ công ư?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Phùng Vân Kiệt hỏi.
"Đương nhiên, võ công là gốc rễ lập thân, điểm này không thể phủ nhận." Đỗ Cách cười cười nói: "Nhưng ngoài võ công ra, còn phải có đặc sắc riêng. Ta lại hỏi ngươi, Cái Bang vì sao lại là đệ nhất đại bang?"
"Vì thiên hạ này có nhiều tên ăn mày ư?" Phùng Vân Kiệt nghi ngờ nói. "Đúng, đây là một trong số các phương diện."
Đỗ Cách tán thưởng liếc nhìn bọn họ một chút rồi nói: "Cánh cửa thấp, chỉ cần là tên ăn mày thì đều có thể gia nhập Cái Bang, đây là sự thống nhất về nghề nghiệp; từ chưa từng có túi đến chín túi, lộ trình thăng cấp rõ ràng, đây gọi là có con đường thăng tiến thích hợp; sau khi gia nhập Cái Bang, cho dù là lưu dân thì cũng có cuộc sống cơ bản và sự bảo hộ an toàn, đây là việc hậu cần bảo đảm đúng chỗ. . ."
Hắn dừng một chút: "Đây chính là đặc sắc của Cái Bang. Khi có kẻ muốn động đến Cái Bang, chúng đều phải cân nhắc xem có chọc nổi quái vật khổng lồ này hay không. Các môn phái khác cũng tương tự, như Thái Sơn phái, thành viên của bọn họ đều là đạo sĩ, chiếm giữ danh tiếng tôn giáo; như Tào Bang nắm giữ vận tải đường thủy. . . Vậy Phùng gia có cái gì?"
Phùng Vân Kiệt rơi vào trầm tư.
"Tam công tử, ngươi thậm chí còn chưa có một danh hiệu nào được giang hồ truyền tụng trong giang hồ phải không?" Đỗ Cách cười hỏi.
Phùng Vân Kiệt lúng túng lắc đầu.
"Vậy ngươi có tìm thấy một điểm chung nào từ những môn phái lừng danh kia không?" Đỗ Cách lại hỏi.
Phùng Vân Kiệt một lần nữa lắc đầu.
"Đặc sắc, lý niệm, tín ngưỡng." Đỗ Cách nói: "Cái Bang giữ vững tính toàn vẹn của nghề nghiệp, Thái Sơn đảm bảo tính toàn vẹn của tín ngưỡng, Nga Mi phái toàn bộ đều là nữ tử, bảo đảm tính toàn vẹn về giới tính; Huyết Đao môn có sát thủ, đáp ứng nhu cầu tâm lý đặc thù của một số người. Những đặc sắc này sẽ tự nhiên mà thôi thu hút những người tương tự gia nhập.