Chương 39: Ta chỉ có thể mang ba người đi
Lâm Đông đột ngột ném cả thùng mì ăn liền khiến Triệu Vũ Phỉ kinh hãi. Bây giờ, đến gói gia vị mì tôm cũng phải lén lút liếm láp từng chút một, vậy mà hắn lại ném cả thùng đi như vậy?
Hắn nổi cơn điên gì vậy?
Không đúng, giọng điệu của hắn là sao thế này?
"Ngươi cái giọng gì đấy? Dám quát ta à?" Triệu Vũ Phỉ tức giận quát lên.
Lý Quyên và hai cô kia thì kinh hoàng lao tới cửa sổ, cố gắng cứu vãn thùng mì. Nhưng họ đang ở tầng 6, khoảng cách đến mặt đất phủ đầy tuyết còn xa lắm.
Tiến lại gần ban công, Lâm Đông lúc này mới nhìn rõ mặt mũi ba cô kia. Hắn dĩ nhiên là biết họ.
Nhưng mà hôm nay... Sao nhìn không ra ai là ai thế này?
Mặt béo của Lý Quyên trét một lớp dầu mỡ không biết từ đâu ra. Hai má Chu Thi Vũ thì đỏ ửng như hai trái cà chua, trông cứ như Phúc Oa.
Còn Trần Anh thì càng kinh dị hơn. Bảo là trang điểm khói hun đi... thì đúng là như vừa bị hun khói thật, đen đen trắng trắng. Lớp phấn trên mặt thì cứ như con nhím xù lông, hết sức đáng sợ.
Mẹ kiếp, các người đang hóa trang thành NPC mật thất à?
Lý Quyên thở phì phò chỉ vào Lâm Đông: "Lâm Đông, sao cậu có thể lãng phí lương thực thế hả? Mau chóng xuống nhặt đồ lên cho tôi ngay, nếu không...
Nếu không thì Phỉ Phỉ nhà tôi tuyệt đối không thèm nối lại với cậu đâu!"
Bốp!
Lâm Đông không chút do dự giáng thẳng một bạt tai vào mặt Lý Quyên, đánh cho mặt heo sưng vù lên.
"Mày là cái thá gì mà dám lên mặt dạy đời ông?"
Lý Quyên đờ người, mấy cô kia cũng ngơ ngác.
Sao hắn dám đánh người?
Lâm Đông thì nhăn nhó nhìn bàn tay mình.
"Mẹ nó, con lợn này một mình nó đủ nuôi cả xưởng rán mỡ rồi chứ, lắm dầu thế không biết?" Lâm Đông ghê tởm lắc lắc bàn tay dính mỡ, nghĩ ngợi rồi móc trong ngực ra một chai nước khoáng ấm áp để rửa tay.
Giang Thành tứ mỹ đều trợn mắt nhìn Lâm Đông. Trong ấn tượng của họ, Lâm Đông là một thằng liếm chó, hiền lành ngoan ngoãn, người tốt bụng, đối xử với ai cũng rộng lượng.
Sao hôm nay lại biến thành cái bộ dạng này?
Hở chút là trở mặt, không vừa ý là động tay động chân.
Xa lạ cứ như thể bị người khác nhập hồn vậy.
Còn nữa... Hắn mang theo cả nước nóng trong người cơ à?
Trần Anh liếm liếm đôi môi khô khốc, cố nén ham muốn liếm những vũng nước đọng đang đóng băng dưới đất, vội vàng chạy tới giảng hòa.
"Ấy da làm gì thế này? Tiểu Quyên, đây là chuyện giữa Lâm Đông với Phỉ Phỉ mà, có muốn quay lại hay không là do người ta tự quyết định, chúng ta là bạn thân thì không nên xen vào.
Còn Lâm Đông nữa, con trai con đứa sao lại đánh người? Hay là cậu xin lỗi Tiểu Quyên đi, coi như huề nhé?"
Nói đoạn còn liếc xéo Lâm Đông một cái kín đáo.
Nhìn xem, tao đây khéo ăn khéo nói, biết điều hơn cái con Triệu Vũ Phỉ kia nhiều.
Nhưng Lâm Đông cứ như không thấy gì, ném nốt nửa chai nước nóng còn lại xuống đất.
"Loại như mày cũng xứng để tao xin lỗi á?"
Nói xong, hắn mặc kệ cái vẻ mặt cứng đờ của Trần Anh, tự mình tìm một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống nhìn Triệu Vũ Phỉ.
"Dù sao thì hai ta cũng coi như có chút tình cảm, tao thật tâm thật ý vất vả mang đồ tới cho mày, mày lại trở mặt không nhận người ngay khi tao vừa bước vào. Tao cũng không phải bạn trai mày, dựa vào cái gì phải nhìn cái mặt thối của mày?"
Triệu Vũ Phỉ hoàn toàn chết lặng. Nàng rốt cục nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn.
Đúng vậy, hắn đã không còn là bạn trai mình nữa, dựa vào đâu mà mình muốn gì được nấy?
Nhưng nàng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Lâm Đông chịu tới đây, chứng tỏ hắn vẫn còn chút tình cảm với mình.
Đã vậy thì dễ rồi!
Triệu Vũ Phỉ cười gượng, lập tức làm ra vẻ đáng thương ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Đông.
"Đông ~ là em sai rồi. Anh đến cứu em, chứng tỏ anh vẫn còn yêu em đúng không? Lúc nãy em chỉ hơi nóng nảy thôi nên thái độ mới không tốt, anh tha thứ cho em nha?"
Trước kia nàng cũng không ít lần chọc giận Lâm Đông, nhưng chiêu làm nũng thì trăm lần trúng cả trăm.
Lâm Đông trong lòng cười lạnh không thôi, nhưng vẻ mặt lạnh lùng thì dần dần dịu xuống.
"Tao tha thứ cho mày hay không thì có liên quan gì? Dù sao hai ta cũng đâu phải là người yêu."
Triệu Vũ Phỉ càng thêm chắc chắn Lâm Đông muốn quay lại với mình, lập tức đắc ý trong lòng.
"Mình tuy không phải người yêu, nhưng cũng đâu phải kẻ thù. Anh đừng xị mặt nữa mà, cười một cái đi."
Lâm Đông lúc này mới nở một nụ cười tươi rói.
Thấy Lâm Đông dễ dàng bị Triệu Vũ Phỉ nắm thóp như vậy, ba cô kia thì vừa ước ao vừa ghen tị. Sao mình lại không có một thằng liếm chó dễ sai bảo như thế nhỉ?
Lý Quyên che cái mặt béo của mình, oán độc nhìn Lâm Đông, đôi mắt nhỏ đảo liên tục, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Vũ Phỉ thở dài một hơi: "Đông này, trận tuyết này đáng sợ thật đấy. Anh có xe nhà có thể đi lại khắp nơi, chắc chắn là có nhiều đồ dùng lắm nhỉ?"
Lâm Đông gật đầu: "Đúng là nhiều thật, một mình tao ăn không hết."
Mắt cả bọn đồng loạt sáng lên.
Triệu Vũ Phỉ còn chưa kịp nói gì, Trần Anh đã nhào tới:
"Thật thế hả? Vậy thì tốt quá. Em quả nhiên không nhìn lầm anh mà. Trong tình huống này mà vẫn kiếm được đồ ăn thức uống thì đúng là không dễ dàng gì. Lâm Đông, anh giỏi quá!"
Chu Thi Vũ cũng xáp lại, xuýt xoa khen Lâm Đông tuyệt vời.
Lâm Đông khẽ nhíu mày. Ba cô bạn cùng phòng phiên bản T0 của Triệu Vũ Phỉ trước giờ vốn không ưa gì hắn, hôm nay lại thay đổi thái độ rồi à?
Kết hợp với cái kiểu trang điểm của họ mà xem...
Lâm Đông không khỏi giật mình. Chẳng lẽ họ thèm khát thân thể của mình?
Triệu Vũ Phỉ trong lòng hơi bực bội. Cái con Trần Anh lẳng lơ kia, còn cả con Chu Thi Vũ trà xanh chết tiệt này nữa, đúng là biết tận dụng cơ hội.
"Cũng tạm thôi, tao chỉ là may mắn thôi." Lâm Đông lại giả bộ bộ dạng thật thà như trước.
Triệu Vũ Phỉ dò hỏi: "Vậy... Cái xe nhà của anh, có thể chở em đi không?"
Là chở em, chứ không phải chở bọn em!
Trần Anh lúc ấy liền cuống lên: "Đúng đúng, Lâm Đông, xe nhà anh to như vậy, chắc chắn là có thể chở bọn em đi được đúng không?"
Con nhỏ Triệu Vũ Phỉ kia, vậy mà không có ý định dẫn bọn mình đi cùng à?
Lý Quyên và Chu Thi Vũ không nói gì, chỉ ra sức liếc mắt đưa tình với Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn bọn họ, bỗng nở một nụ cười khó hiểu.
"Cũng được thôi, nhưng rất tiếc, xe nhà của tao tổng cộng chỉ có 4 chỗ ngồi. Trừ tao ra, tao chỉ có thể mang ba người đi.
Còn các người..."
Chỉ một câu nói, không khí trong phòng ngủ lập tức lạnh xuống.
Bốn cô gái nhìn nhau bằng ánh mắt đầy ác ý, như thể có tia lửa điện đang tóe ra trong không khí.
Họ đều hiểu rõ, ai bị bỏ lại, kết cục chỉ có thể là chết đói chết cóng, không còn bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Trần Anh vẫn còn chút không cam tâm, hỏi: "Chỉ có thể mang ba người thôi á? Bọn mình là bạn thân cả đời, không thể tách rời nhau được. Lâm Đông anh xem có thể nhích ra một chút được không, bốn người bọn em đâu có chiếm nhiều diện tích đâu."
Lâm Đông xua tay: "Không được đâu, trong xe của tao toàn là đồ ăn thức uống các loại cả rồi. Gạt ra được ba chỗ trống đã là khó khăn lắm rồi, thật sự không thể nhét thêm người thứ tư vào được nữa."
Giang Thành tứ mỹ đồng loạt rùng mình trong lòng.
Cuộc chiến giành giật chỗ ngồi, bắt đầu rồi!