Chương 17: Bệnh viện tâm thần
Những đường ánh sáng và bóng tối xuất hiện trên tấm bia đá lúc này, khiến cho Bai Wu thực sự cảm nhận được một chút hương vị của thế giới tương lai 700 năm sau.
Thân ảnh của Ngũ Cửu bị ánh sáng trắng nuốt chửng. Vương Thế sau khi nhấn vài lần vào chín ô vuông trên bia đá, cũng lập tức biến mất.
Tiếp theo là Lâm Vô Nhu cùng với Thương Tiểu Ất.
Đến lượt Doãn Sương, Doãn Sương ngừng lại, nói một vài hạng mục công việc cần chú ý cho Bạch Vụ.
"Đồng hồ và dĩa quay, đã mang theo đủ chưa?"
"Đã mang theo."
"Đây là cửa truyền tống, sau khi chúng ta rời đi, sẽ có một chuỗi số được tạo ra, dãy số sẽ tăng dần sau mỗi lần truyền tống, nhập chuỗi số này vào chín ô vuông ở trên bia đá là được."
Rõ ràng là người trông có vẻ lạnh lùng nhất, lúc trước giới thiệu tên của mình, cũng không muốn nói thêm một chữ nào. Nhưng lúc này Doãn Sương lại hết sức tỉ mỉ.
Ghi chú quả nhiên không có sai.
Nữ nhân này bề ngoài trông rất lạnh lùng, nhưng so với mấy người phía trước, nàng là người giống người bình thường nhất.
"Cảm ơn."
"Ngươi đi vào trước đi." Doãn Sương nói.
"Được." Bạch Vụ bắt đầu nhập số vào, một chuỗi gồm bảy chữ số, điều này có nghĩa là...ở trong 700 năm của kỷ nguyên Tòa Tháp, mọi người đã thăm dò cả triệu khu vực?
Ánh sáng trắng bao phủ.
Có cảm giác mất trọng lượng ngắn ngủi, hình ảnh xung quanh là một mảnh trắng xoá, như thể được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Ước chừng qua mấy giây...sương mù bắt đầu từ từ tan biến, cảnh sắc xung quanh dần dần hiển lộ ra.
"Nơi này là...bệnh viện?"
Bạch Vụ nghe được thanh âm kinh ngạc của Lâm Vô Nhu, y và thành viên trong tổ, đều đang đứng ở bên ngoài tường rào của một bệnh viện nào đó.
Đây là một bệnh viện tư nhân có diện tích rất rộng, chỉ riêng khu khám bệnh đã có tới 4 toà nhà. Và mỗi tòa nhà được kết nối với nhau bằng một cây cầu trên cao.
Từ chiều cao cỏ mọc và mức độ hư hại của các tòa nhà, không có khoa trương như thành phố đổ nát mà Bạch Vụ nhìn thấy tại khu vực màu xanh trước đó...
Bệnh viện này trông có vẻ cũ...nhưng không có đổ nát.
Bạch Vụ nhìn theo tường rào phía đông, rất nhanh liền tìm được cửa lớn tiến vào bệnh viện.
[Bệnh viện tâm thần số 9, nếu không tiến vào bệnh viện này, độ khó thăm dò sẽ tương xứng như mong muốn, nhưng một khi tiến vào, vậy thì không thể nói chính xác. Ai biết được những người bị bệnh tâm thần sẽ phát sinh tâm tình tiêu cực hay không? Nơi này là đất lành của Ác Đọa. Ta đương nhiên không hy vọng ngươi tiến vào, nhưng có những câu đố mà chỉ có ngươi mới có thể giải được. Chúc may mắn!]
Câu đố mà chỉ có ta mới có thể giải được? Có lẽ có quan hệ cùng với mảnh vỡ ghép hình tận thế...Bạch Vụ nổi lên hứng thú.
Lời nhắc nhở vào trước khi trở về Tòa Tháp lần trước, đối với một người thích sưu tập như hắn mà nói, là cực kỳ tra tấn.
Lần này hắn mặc dù không cho rằng Ngũ Cửu có thể giết hết toàn bộ Ác Đọa trong khu vực này, nhưng ít ra có thể tìm được mảnh vỡ ghép hình.
"Bệnh viện tâm thần số 9...một cái tên kỳ cục, có muốn vào xem một chút không?" Vương Thế nói.
"Bên trong có không ít Ác Đọa...ta có chút sợ hãi." Thương Tiểu Ất run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Bạch Vụ liếc mắt nhìn Thương Tiểu Ất giống như sợ hãi, đồng hồ dao động là không...người này thật sự là vua màn ảnh.
Ngũ Cửu nhìn quanh và nói: "Nhiệt độ coi như dễ chịu, đại khái là 46 độ. Nhưng không thể loại trừ khả năng thay đổi nhanh chóng."
Chậc, những quái thai này gọi 46 độ là nhiệt độ dễ chịu và không vấn đề gì.
"Xung quanh không có Lam Tuyến Thảo và khoáng thạch, hẳn là đã tới gần khu vực thành phố." Doãn Sương nói.
"Vào xem một chút đi, loại cảnh tượng này thường chỉ có ở khu vực màu xanh." Vương Thế kích động.
Cửa truyền tống màu trắng, đa số thời điểm sẽ truyền tống đến khu vực giàu khoáng thạch và Lam Tuyến Thảo.
Cửa truyền tống màu xanh thì vô cùng có khả năng sẽ truyền tống đến một con đường nào đó trong thành phố, hoặc là du thuyền, sân chơi, bệnh viện, nhà xưởng và những nơi đông đúc khác.
Bụi phủ trên cổng sắt cũ kỹ, vào thời điểm Vương Thế chuẩn bị đẩy cửa ra, Bạch Vụ nhẹ giọng nói: "Động tác nhẹ một chút."
"Chậc, lá gan nhỏ như vậy, nếu ngươi sợ hãi, hiện tại liền có thể quay về, cũng đừng có hấp dẫn Ác Đọa ra kéo chân sau của chúng ta." Lâm Vô Nhu xem thường nói.
Bạch Vụ phớt lờ Lâm Vô Nhu, dựa vào kinh nghiệm trước đây, hắn đáp trả sẽ khiến cho tâm tình tiêu cực của đối phương tăng cao, cho nên vẫn là không đáp trả.
Cuối cùng là Ngũ Cửu đẩy cửa sắt, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
"Bốn tòa nhà y tế, mỗi tòa cao khoảng 19 tầng. Đây không phải là bệnh viện tiêu chuẩn thấp,, nhưng kỳ quái là, vị trí này có chút hẻo lánh. Xem ra...bệnh viện này vào trước khi dị biến xảy ra, đã có gì đó không đúng."
Bây giờ Bạch Vụ mới biết được, bảy trăm năm trước, mọi người bởi vì thế giới dị biến mới tiến vào Tòa Tháp. Nhưng nguyên nhân dị biến là không rõ.
"Bốn tòa nhà, chúng ta sẽ khám phá tòa nhà nào trước?" Vương Thế hỏi.
Nhóm người cách tòa nhà thứ nhất không quá chục mét.
Bạch Vụ liếc nhìn lối vào của tòa nhà này.
[Khu vực bình thường nhất của bệnh viện tâm thần số 9, khi lãnh đạo kiểm tra, hầu hết mọi người sẽ ở trong tòa nhà này, nếu muốn đi qua tòa nhà thứ hai thì phải lên tầng mười chín, đi qua hành lang trên không, chuyện này tự nhiên rất phiền toái, nhưng đừng tưởng rằng chỉ có vai chính trong phim kinh dị thích tìm đường chết, trong hiện thực đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người như vậy.]
Phải đi đến hành lang trên không tầng mười chín mới có thể tiến vào tòa nhà thứ hai? Đây là loại thiết kế hoang đường gì?