Chương 20: Quái thai
Tầng 11 rất nhanh liền đến.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Ngũ Cửu lấy đèn pha ra chiếu sáng hành lang tối om.
Như Bạch Vụ dự liệu, cấu tạo của tầng này về cơ bản là các căn phòng giam giữ bệnh nhân, trong góc có hai văn phòng làm việc của bác sĩ.
Thậm chí ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng không có, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng. Gần giống như nhà tù mà Bạch Vụ biết.
"Hì hì." Tiếng cười làm cho người ta sởn tóc gáy bỗng nhiên vang lên. Ngũ Cửu nhíu mày.
Vương Thế chậm lại bước chân: "Thanh âm là phát ra từ gian phòng cuối hành lang kia, mọi người cẩn thận một chút..."
Vương Thế thận trọng Lâm Vô Nhu không có phản bác, sau khi cửa thang máy mở ra, liền có cảm giác bị thợ săn nhìn chằm chằm vào.
Dường như trong bóng tối có một đôi mắt.
"Ngươi đến chơi với ta sao...ta ở trong này."
Với nỗi nhớ mong và sự uất hận cay đắng, nó như một lời thì thầm bên tai. Nhóm người Lâm Vô Nhu Vương Thế Thương Tiểu Ất thân kinh bách chiến, nhưng càng là người như vậy, càng rõ ràng Ác Đọa bên trong tầng lầu này cũng không đơn giản.
"Ngươi không đến chơi với ta sao? Ta đã chờ ngươi từ rất lâu rồi..."
Cuối hành lang truyền đến tiếng than khóc của nữ nhân. Âm thanh này nghe như là tiểu cô nương, nhưng cũng giống như người trưởng thành, như thể hai giọng nói ở độ tuổi khác nhau và cảm xúc khác nhau đang hòa quyện vào nhau.
Bạch Vụ không ngừng quan sát xung quanh, nhưng không có thông tin hữu ích nào trong ghi chú.
Vào thời điểm sắp đến cuối hành lang, biến cố phát sinh.
Trên trần nhà bỗng nhiên duỗi ra một cánh tay đen kịt và mảnh mai, trực tiếp chộp tới Doãn Sương!
Ánh bạc lại lóe lên, Ngũ Cửu xuất đao vô cùng nhanh, trong chớp mắt liền chặt đứt cánh tay này. Trong chớp mắt lưỡi đao va chạm vào cánh tay, thần sắc của y biến đổi, thấp giọng nói: "Mấy người các ngươi lui ra, tận khả năng bảo trì trấn định."
Ngũ Cửu rất tỉnh táo đoán được, cánh tay này bỗng nhiên duỗi ra từ trong trần nhà, chính là bởi vì trong lúc nhóm người đi tới, có người sinh ra dao động tâm tình.
Nhưng điều khiến y ngạc nhiên hơn chính là, đẳng cấp của con Ác Đọa này không thấp. Ít nhất không phải là mặt hàng có thể miễu sát.
Sự tình không có lắng lại rất nhanh như Ngũ Cửu dự liệu, trong trần nhà liên tiếp duỗi ra không ít tay đen.
Công kích Doãn Sương nhiều nhất, công kích Ngũ Cửu ít nhất, mà Lâm Vô Nhu Thương Tiểu Ất và Vương Thế thì không sai biệt lắm.
Về phần Bạch Vụ...hắn phảng phất như bị những cánh tay này bỏ qua.
Hắn cô đơn đứng giữa hành lang, nhìn nhóm người Ngũ Cửu chém giết cánh tay...
Hắn đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi họ bước vào tầng 11, giọng nữ ai oán trong không khí đã khiến tâm tình của một số người có chút dao động.
Loại dao động này rất nhỏ bé, đổi lại thành Ác Đọa khác, căn bản vô pháp cảm ứng, nhưng con Ác Đọa ở tầng này rất đặc thù.
Đồng hồ của Lâm Vô Nhu có giá trị là 11, Đồng hồ của Vương Thế có giá trị là 9, Thương Tiểu Ất hai mắt hưng phấn, giá trị đồng hồ là 7.
Đồng hồ của Ngũ Cửu có giá trị là 3. Mà Doãn Sương là người sợ hãi nhất, giá trị đồng hồ là 21.
Đây kỳ thật là một giá trị trong phạm vi bình thường, cách xa vạch nguy hiểm.
Chỉ là Ác Đọa gặp phải lần này...dường như rất hiếm thấy, tâm tình hơi có dao động, liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của con mồi. Thường thường loại Ác Đọa này cũng đều cực kỳ cường đại.
Cũng may là mặc dù biến cố tới vô cùng nhanh, nhưng thực lực của mấy người rất cường đại, cũng không có nguy hiểm, chỉ là ứng phó có chút vội vàng.
Những cánh tay như thể chém như thế nào cũng không hết...
Lâm Vô Nhu kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Vụ, nghi ngờ nói:
"Ngươi làm sao...lại không bị công kích."
Bạch Vụ giơ đồng hồ lên với giá trị 0, hắn mặt không biểu tình nói: "Ta thậm chí còn có chút buồn ngủ..."
"..."
Hiện tại Lâm Vô Nhu đã biết, vì sao đội trưởng sẽ an bài Bạch Vụ làm thành viên thứ sáu, gan của người này quá lớn...
Ngũ Cửu nói: "Bạch Vụ, ngươi cứ ở đó đừng đụng đậy, chúng ta đã sắp xong rồi."
"Khó mà nói, vào trước khi các ngươi hoàn toàn bình tĩnh, e rằng những cánh tay này sẽ liên tục không ngừng vươn ra. Ta đi đến phía trước nhìn, nói không chừng sẽ có thể giải quyết ngọn nguồn. Sau khi các ngươi bình tĩnh trở lại, đuổi theo ta là được."
Bạch Vụ xoay người sang chỗ khác, ánh mắt ngưng tụ ở trên cửa căn phòng thứ ba cuối hành lang.
[11-19. Ngươi cho rằng bên trong có Ác Đọa? Kỳ thật bên trong cái gì cũng không có, thứ các ngươi đối phó...chẳng qua chỉ là một ít oán niệm sinh ra trong đầu nó mà thôi. Nó đã bị chuyển đến toà nhà thứ tư. Nhưng ngươi có thể vào xem thử, nơi đó có những thứ mà ngươi và người lùn kia quan tâm.]
Oán niệm của Ác Đọa...
Mặc dù có thể nhanh chóng chấp nhận những bối cảnh giả tưởng khác nhau, nhưng Bạch Vụ vẫn có một loại cảm giác gặp tiểu Ma Vương tại Tân Thủ Thôn.
Chỉ là oán niệm liền khiến cho nhóm điều tra chủ lực bị vây khốn trong thời gian ngắn...đằng sau sẽ không phải là quá nguy hiểm?
Bạch Vụ quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện ra mình lo lắng có chút dư thừa.
Ngũ Cửu có thể nhẹ nhõm đối phó những oán niệm này, phong cách của y không đồng nhất với người khác, mấy người khác dường như là 30 FPS, Ngũ Cửu một người là 144 FPS. (FPS: khung hình)
"Ừm, mấy người này không chết được, còn giống như là thích thú."
Bạch Vụ không lo lắng gì nữa, trực tiếp đẩy ra cửa phòng thứ ba đếm ngược.
Vương Thế là điển hình của vật lý cơ bắp, vào thời điểm cánh tay nhỏ dài như rắn kia cuốn tới, cơ thể của y căng phồng lên trong chớp mắt, dựa vào quái lực chấn vỡ những cánh tay này.
"Đội trưởng, ngươi tìm được gã quái thai này từ nơi nào...lá gan của hắn thật sự là quá lớn."