Chương 33: Giải phẫu
Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, Bạch Vụ từ nhỏ ở dưới sự ảnh hưởng của phụ thân, đã luyện tập bổn sự về phương diện này.
Tìm ra điểm giao thoa của tri thức và sử dụng đây như một điểm đột phá để nhanh chóng lấy được lòng tin của đối phương.
Khi ghi chú đề cập rằng có những cách khác để giải quyết trò chơi, Bạch Vụ liền đoán được cá tính của con Ác Đọa này, hẳn là rất cực đoan.
"Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ác Đọa tự sát." Vương Thế vui vẻ nói.
"Là vì Ác Đọa chúng ta gặp phải trước kia, đều chỉ là kẻ săn mồi đơn thuần sao?" Thương Tiểu Ất có chút tò mò đối với loại Ác Đọa có đủ trí tuệ này.
Cho dù tất cả mọi người đều rõ ràng, Ác Đọa là do nhân loại biến hóa thành, nhưng vô số cuộc điều tra của Tòa Tháp trong hơn 700 năm qua đã khiến mọi người hiểu ra một điều: đừng coi Ác Đọa như là nhân loại.
"Vương ca, chìa khóa ở trong bụng Ác Đọa, ta quan sát một hồi, cũng chỉ có ngươi thích hợp làm việc này." Bạch Vụ trở lại trạng thái bình thường.
Mọi người còn chưa hết dư vị hắc thủ phía sau màn kia.
Vương Thế nói: "Ta cho rằng đội ngũ chúng ta chỉ là phái hành động, không nghĩ tới ngươi chính là vua màn ảnh, hắc hắc."
Vương Thế không hề động, càng có người thích hợp hơn với công việc khám nghiệm tử thi này.
Lâm Vô Nhu ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, đi về hướng thi thể Ác Đọa.
Mỗi người khi ra bên ngoài tháp, đều sẽ mang theo thứ gì đó, Bạch Vụ mang theo nồi cơm điện, Lâm Vô Nhu thì là một bộ dao quấn eo.
Lúc này y tháo bộ dao quấn quanh thắt lưng xuống, có tổng cộng 11 con dao lớn nhỏ khác nhau.
Mọi người sớm đã nhìn quen, nhưng Bạch Vụ lại tương đối tò mò:
[ Một bộ dao dùng để tách rời, tách rời là một môn nghệ thuật, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ có cưa điện là được rồi, trừ phi ngươi thích máu phun ra tung tóe, bộ dao này, có thể tách rời thân thể một cách tinh xảo như các món ăn Pháp. Chẳng qua anh chàng ẻo lả này rất không may, bộ dao này cho đến nay vẫn chưa có Ký Linh.]
Cho đến nay vẫn chưa có Ký Linh, nhớ lại biểu tình của Lâm Vô Nhu khi chính mình lấy máy ảnh ra, hắn đột nhiên cảm giác được Lâm Muội Muội cũng không có đáng ghét.
Còn có đánh giá ban đầu của ghi chú đối với Lâm Vô Nhu, cùng với đủ loại biểu hiện của mấy người kia...Bạch Vụ cho ra kết luận:
Ừm, trong toàn bộ đội ngũ chỉ có ta cùng với Doãn Sương là người bình thường.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, nhóm người Ngũ Cửu cũng rất kiên nhẫn chờ Lâm Vô Nhu cắt bánh.
Lâm Vô Nhu có tốc độ rất nhanh, bộ dao này mặc dù chưa có Ký Linh, nhưng chất liệu cũng không tầm thường.
Không bao lâu sau, y liền lấy ra chiếc chìa khóa.
[Một chiếc chìa khóa có thể giúp tiến vào cửa ải tiếp theo, ngươi nhất định rất ngạc nhiên cửa ở thế giới này chẳng lẽ nhất định phải dùng chìa khoá mới có thể tiến vào? Sử dụng bộ não của ngươi và ngươi sẽ có câu trả lời.]
Có ý tứ gì?
Bạch Vụ quả thực đã nghĩ đến vấn đề này, từ tầng cao nhất đến đây, hắn phát hiện ra rất nhiều tầng trệt bị phá hư, các cánh cửa kim loại đều bị bóp méo, cho nên muốn tiến vào lối vào toà nhà thứ ba, Ngũ Cửu hẳn là có thể sử dụng bạo lực tiến vào.
Không đúng, ta đã bỏ qua một điểm, những gì xảy ra trong bệnh viện, rất có thể là ở trước thời đại Tòa Tháp...
Trước và sau thời đại Tòa Tháp, thế giới ngoài tháp là không giống nhau.
Trước thời đại Tòa Tháp, bệnh viện vẫn còn là bệnh viện, nhưng hiện tại, bệnh viện chỉ là một tràng cảnh bên ngoài tòa tháp.
Mà tràng cảnh là không thể bị phá hư!
Cũng giống như trong GTA5, cho dù có cài mod Thanos, sau khi búng tay, lại thêm vài trăm quả rocket, thì cây thốt nốt vẫn nguyên vẹn như trước.
Từ ghi chú có thể thấy được trong mắt, Bạch Vụ liền một mực có một loại cảm giác, thế giới ngoài tháp, bị một loại quy tắc cường đại nào đó hạn chế.
Vì vậy, trong 700 năm qua, cơ sở vật chất của thành phố sẽ vẫn còn nguyên vẹn và hệ thống cống rãnh vẫn hoạt động.
Cho nên bệnh viện này trải qua 700 năm, Ác Đọa bên trong vẫn không thể phá hủy nó như trước...
Cho nên cửa ở thế giới ngoài tháp, e rằng cũng sẽ có một bộ phận cũng không thể cưỡng ép tiến vào, nhất định phải tìm được chìa khóa.
"Được rồi, rốt cục cũng đã cắt xong." Giọng của Lâm Vô Nhu cắt ngang suy nghĩ của Bạch Vụ.
Nhìn vào chỗ Lợi Á vừa ngã xuống, đã không còn thấy xác của Lợi Á nữa.
Gan, lá lách, túi dạ dày, trái tim, khung xương, mấy cặp cánh tay sau lưng...tất cả các bộ phận trên cơ thể Lợi Á đều được sắp xếp gọn gàng.
Bạch Vụ nhận thấy rằng dạ dày của Ác Đọa rất đặc thù.
Có lẽ là Lợi Á tương đối đặc thù, có dạ dày nhưng không có ruột, giống trái tim hơn, được kết nối bởi vô số mạch máu khổng lồ, biến các chất tiêu hóa trong dạ dày thành năng lượng và vận chuyển nó đến nhiều vị trí khác nhau.
Lâm Vô Nhu nhìn những "mảnh vỡ" được sắp xếp gọn gàng, vui vẻ như thiếu nữ mười tám tuổi.
Loại hành vi này Bạch Vụ vào thời điểm xử án ở kiếp trước cũng đã nhìn thấy, một ít hung thủ biến thái, đều có phong cách giết người của chính mình.
Trong số đó có loại như Lâm Vô Nhu, cắt thi thể thành nhiều phần, sau đó tháo rời chúng như một trò chơi ghép hình.
"Xong việc thì đi thôi, chúng ta đi xuống tầng tiếp theo." Bạch Vụ không có hứng thú đối với đĩa thức ăn của Lâm Vô Nhu.
Chẳng qua hắn trái lại là có cảm nhận tốt hơn một chút đối với cái đội ngũ này.
Trong khi đóng vai lão sư của Lợi Á, nói chuyện cùng với Lợi Á, Bạch Vụ tin chắc rằng, mấy người kia ít nhiều gì cũng có thể suy đoán ra một ít quá khứ của thiếu niên này.