Chương 46: Hiểu rõ
Đương nhiên, càng nhiều người thiết kế sẽ để lại cho người chơi những đề mục lựa chọn phức tạp.
Bạch Vụ không có lựa chọn, hắn phải kiên trì đi vào một cánh cổng trong đó, sau đó nghĩ biện pháp tiêu trừ địch ý của Hồng Ân đối với mình.
"Nơi này có hàng ngàn cánh cổng thông tin ký ức... nhưng chỉ có một cổng duy nhất có thể đưa ta trở lại hiện thực."
Ở giữa cổng vào, là một đoạn ký ức của chính Hồng Ân, ghi chép nàng là như thế nào từng chút từng chút, từ một thiếu nữ nhân loại, biến thành quái vật không thể diễn tả.
...
...
Nó giống như là đột ngột từ một thế giới đầy màu sắc đến một thế giới chỉ có hai màu đen và trắng.
Mọi thứ trong ký ức đều phủ một màu xám xịt chết chóc.
Bạch Vụ đi tới căn phòng kia một lần nữa, trong phòng không có cô bé dễ thương như cô bé nhà hàng xóm nào. Chỉ có quái vật toàn thân bị bao phủ trong màn sương đen, cùng với mấy chục con mắt mang theo oán niệm và hoảng hốt.
Bạch Vụ lấy ra chiếc lược kia, tới gần Hồng Ân từng bước một.
"Ngươi thấy đó, ta không có lừa ngươi, ngay cả lúc này, ta cũng không ghét ngươi, không sợ hãi ngươi. Ta chỉ vừa mới đến thế giới này không lâu, nhận thức đối với Ác Đọa, bất đồng so với những người khác."
Mấy chục con mắt trong màn sương đen có ánh mắt khác nhau, có xem thường, có cảnh giác, có oán hận, có nghi hoặc.
"Ngươi thật sự...không sợ ta?" Thanh âm bên trong sương đen, lại chuyển sang sự đan xen của nhiều thanh âm một lần nữa.
Bạch Vụ đã đại khái biết được tất cả quá trình. Đối với Ác Đọa, cũng có trình độ nhận thức nhất định. Mặc dù hắn cũng giống như những bác sĩ trong nhật ký, vẫn còn có rất nhiều hoang mang.
Vào trước khi kỷ nguyên Tòa Tháp xuất hiện, ở các thành phố nhân loại khắp nơi trên thế giới đều có Ác Đọa xâm nhập.
Vì tìm được khởi nguồn và nhược điểm của Ác Đọa, rất nhiều tổ chức cũng bắt đầu nghiên cứu Ác Đọa.
Công việc của bệnh viện tâm thần số 9 chính là tiêm huyết thanh Ác Đọa vào người nhân loại, muốn chế tạo ra Ác Đọa sẽ không giết chết nhân loại.
Trước mắt mà nói, đã có một đối tượng thí nghiệm bán thành công, cùng với một đối tượng thí nghiệm thành công.
Bán thành công chính là Hồng Ân, thành công là Lợi Á.
Cho dù Lợi Á thích tự kỷ cho rằng mình căn bản không phải là đối thủ của Hồng Ân, bị Hồng Ân đánh cho triệt để ám ảnh. Nhưng Lợi Á có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, cho dù ở khoảng cách gần gặp được nhóm người Ngũ Cửu, ngửi được sự sợ hãi trong nội tâm nhóm người kia, lại có thể dùng lý trí, ngăn chặn dục vọng giết chóc.
Lợi Á xuất thân từ một vị lão sư bí ẩn có ít nhất mười hai môn đồ. Về phần câu đố lão sư là tạm thời không thể giải được vào lúc này.
Hồng Ân thì chỉ là một tai nạn thí nghiệm thuần túy, dùng Thiên Sứ để hình dung Hồng Ân cũng không quá.
Đây là một thiếu nữ đã thức tỉnh siêu năng lực tinh thần sau khi tiêm huyết thanh, có thể dựa vào ý niệm, lừa gạt các bác sĩ, giao lưu cùng với toàn bộ người bệnh trong bệnh viện.
Sự thiện lương của nàng khiến cho nàng không thể làm ngơ trước cảm thụ của những người này, luôn muốn xoa dịu nỗi thống khổ của họ.
Mà theo năng lực không ngừng nâng cao, Hồng Ân phát hiện ra mình có thể trực tiếp hấp thụ tuyệt vọng và oán hận của người chung quanh, khiến cho những đối tượng thí nghiệm không còn thống khổ nữa.
Nói tóm lại, nàng là một hố đen oán khí, có thể không ngừng hấp thu oán niệm của người khác.
Trong bệnh viện tâm thần số 9, tất cả oán khí của đối tượng thí nghiệm đều bị nàng hút đi từng chút từng chút. Những đối tượng thí nghiệm kia không còn phải chịu đựng thống khổ nữa, mang theo ý chí của mình rời khỏi thế giới, biến thành Ác Đọa thuần túy.
Mà những thống khổ này cũng không có biến mất, mà biến thành một mình Hồng Ân thừa nhận toàn bộ.
Hồng Ân rốt cục cũng biến thành quái vật, nhưng phần lớn thời gian, trong nội tâm của nàng, vẫn là tiểu cô nương khao khát chơi đùa vui cười cùng với người khác kia.
Chỉ cần không ngửi được sợ hãi, bi thương, cùng với phẫn nộ, chỉ cần không cảm giác được những tâm tình tiêu cực này, Hồng Ân vẫn có thể sống theo ý mình.
Cho nên so sánh với Lợi Á, nàng mặc dù cường đại hơn, lại chỉ là bán thành phẩm.
"Thật đáng tiếc khi không có ai chải tóc cho ngươi, cũng không có ai có thể mang ngươi đi. Nhưng thế giới không phải chỉ là từ tòa nhà thứ nhất đến thứ tư, ở bên ngoài còn có rất nhiều người, cũng không chỉ có bác sĩ và người bệnh tuyệt vọng bị mắc kẹt."
Một số đôi mắt dần dần nhắm lại, như thể nhận được lệnh của chủ nhân.
Bạch Vụ biết những đôi mắt này tượng trưng cho điều gì.
Chúng chính là những chấp niệm bị Hồng Ân hấp thu kia, bảy trăm năm, một mực giày vò Hồng Ân, ngửi thấy được bất kỳ tâm tình tiêu cực nào, liền thúc giục Hồng Ân đi thôn phệ đối phương.
Chúng là ý chí Ác Đọa thuần túy, nhưng Hồng Ân cũng không có vứt bỏ chúng, hoặc là nói, cũng không có biện pháp vứt bỏ chúng.
Điều Bạch Vụ có thể làm, chính là tận khả năng đánh thức thiện ý trong nội tâm của Hồng Ân.
"Ngươi có biết nhân loại trong Tòa Tháp vì sao chán ghét Ác Đọa và sợ hãi Ác Đọa không? Bởi vì cho đến hiện tại, không có bất kỳ nghiên cứu nào có thể chứng minh, nhân loại bằng vào ý chí của mình, có thể áp chế dục vọng giết chóc của Ác Đọa."
"Lợi Á xem như là một người, bị dẫn dắt bởi lòng sùng kính của người theo tôn giáo đối với giáo chủ. Mà ngươi chính là người thứ hai."
"Ta không có cách nào tưởng tượng thống khổ ngươi cảm nhận được khi toàn bộ oán niệm của nhiều người như vậy hội tụ ở trên người ngươi."