Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 76: Tiêm thuốc

Chương 76: Tiêm thuốc

Quả thật có một thứ trong ba thứ có thể nói là vô giá, nhưng khán giả không rõ ràng. Bọn họ chỉ biết là lão Khang sắp phát tài.
Vào thời điểm Bạch Vụ đi tới nhà trên cây, nhìn ba món đồ ở bên trong, Diệp Vị Minh dùng thanh âm run rẩy nói:
"Tìm được rồi, tìm được rồi! Ta đã không để cho các ngươi hi sinh vô ích! Ta không có thẹn với phó thác của các ngươi!"
Cho dù trong hoàn cảnh thực tế Bạch Vụ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đeo mặt nạ, ai biết được? Đám khán giả chỉ cảm thấy Constantin bằng xương bằng thịt, câu chuyện này hiếm khi nhìn thấy Ác Đọa, nhưng lại khá thăng trầm.
Trên thực tế...Bạch Vụ chỉ cảm thấy cuộc thăm dò này so với bệnh viện tâm thần số 9 còn nhàm chán hơn.
Tựu chung lại, cuộc truy tìm kho báu trong tòa tháp đã lên đến đỉnh điểm.
Mà hoạt động cứu hộ ngoài tháp, cũng đã đi đến giai đoạn cuối.
...
...
Ngoài tháp, trong rừng rậm nhiệt đới không xác định.
Mưa a xít lại ập đến một lần nữa, cành lá rậm rạp trên nhà trên cây, triệt để ngăn cách mưa axit, Lương Ngọc ở dưới đại thụ, đôi môi tím tái.
Nội tâm của gã đang trải qua sự dày vò.
"Ta sẽ chết ở chỗ này...Ác Đọa kia...căn bản không chết được, chúng ta không thể quay về...chỉ có một dĩa quay, Constantin sẽ cho ai? Sẽ cho Dương Chấn sao?"
"Dương Chấn nên chết, gã đã hại chết nhị ca! Ta và nhị ca đều là trinh sát, nhị ca am hiểu mưu lược hơn, ta am hiểu cảm giác hơn, nếu như để ta dò đường...có lẽ sẽ không phải chết...nhưng gã Dương Chấn này, cố ý muốn để cho nhị ca..."
"Còn có Tam ca, thật đáng thương...không phải chỉ là ở sau lưng nói một câu chị dâu xinh đẹp? Vào thời điểm con Ác Đọa kia đánh úp lại, lại để cho Tam ca cản ở phía sau, Lão Ngũ cũng không phải vật gì tốt, ỷ vào vận khí tốt, một người vô dụng nhất, vẫn sống cho tới bây giờ...dựa vào cái gì ta là sa đọa, y là chậm chạp?"
Sa đọa kỳ thật là một loại trạng thái tiêu cực cực kỳ hi hữu, một khi giáng lâm, sẽ sinh ra thù hận đối với đồng loại.
Nếu như không sớm trở lại Tòa Tháp, thậm chí có thể sẽ hoá thành Ác Đọa.
Lính đánh thuê tự do đều là tự phát, không có trang bị như quân đoàn điều tra, cho nên Lương Ngọc không biết, dao động tâm tình của mình đã đến giá trị nguy hiểm.
"Càng tiếp xúc với nhân loại, ta càng hiểu sự ghê tởm...ngu xuẩn xấu xí của nhân loại, còn có những quý tộc kia, bọn họ cao cao tại thượng hưởng thụ tâm huyết của chúng ta, chúng ta lại phải ở ngoài tháp dùng mạng đổi tiền...dựa vào cái gì? Chờ ta trở lại Tòa Tháp, ta muốn giết hết bọn hắn..."
Bỗng dưng gã im bặt, theo dược tề tiêm vào, đại não của Lương Ngọc đột nhiên trống rỗng.
Phảng phất như trong nháy mắt, gã mất đi cảm ứng với thế giới bên ngoài, sau vài giây, sự trống rỗng trong ý thức của gã dần biến mất.
Bờ môi tím tái cũng từ từ trở lại như cũ.
"Đứng dưới trời mưa đừng nên suy nghĩ bậy bạ." Ngữ khí của Bạch Vụ nhạt nhẽo trước sau như một, hắn cũng không giải thích cái gì với Lương Ngọc.
Vào thời điểm dược tề tiêm vào, Lương Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm.
Tần Lâm thì suy nghĩ, Constantin đến cùng làm sao biết dược tề có thể giải trừ trạng thái tiêu cực?
May mắn thay, đây thực sự là dược tề giải trừ trạng thái tiêu cực, mà không phải là chất gì kỳ lạ.
Lương Ngọc phác giác ra sự biến hoá của mình, trong nội tâm rất là rung động.
Constantin đến cùng có bao nhiêu bí mật? Trạng thái tiêu cực của chính mình đã được giải trừ rồi?
Trong nội tâm không còn các loại oán trách và thù hận, thậm chí còn kinh ngạc chính mình tại sao lại liên tưởng đến những...ý nghĩ rất không nên có kia, những ý nghĩ đó quá phản nghịch...
Giá trị của loại dược tề này là khó có thể đánh giá, Lương Ngọc có thể tưởng tượng, nếu như có thể sản xuất hàng loạt thứ vừa rồi, quân đoàn điều tra e rằng sẽ có thể đi đến khu vực màu tím?
Không...vương bài quân đoàn điều tra trong truyền thuyết, người lùn kia nói không chừng sẽ có thể đi đến khu vực màu đỏ.
Chân chính trở ngại nhân loại chính là trạng thái tiêu cực, là quy tắc cường đại của thế giới ngoài tháp.
Nhưng vừa rồi, quy tắc này bị áp chế tạm thời? Lương Ngọc nhìn ống tiêm trong tay Bạch Vụ, không khỏi hiếu kỳ.
"Ống tiêm này là các ngươi phát hiện ra ở phía trên?"
"Ừm, Constantin đại nhân biết được công dụng của những thứ này. Lương ca, ngươi khá hơn chưa?"
Lương Ngọc kinh ngạc gật đầu: "Khá hơn rồi, đa tạ. Ta vừa rồi...suýt nữa phạm phải sai lầm lớn."
Nếu như để những ý nghĩ kia lan tràn tùy ý, Lương Ngọc có thể cảm giác được, chính mình có thể sẽ không còn là nhân loại.
May mắn mà được Bạch Vụ tiêm thuốc.
Gã kỳ thật cũng đoán được, ống tiêm có lẽ không phải là của Constantin, nhưng trong lời nói của Tiểu Ngũ để lộ ra một cái tin tức: Constantin biết tác dụng của thứ này.
Điều này nói rõ trước kia hắn cũng đã nhìn thấy.
Trong nội tâm của Lương Ngọc bắt đầu ước định vị viện quân thần bí này một lần nữa, suy đoán đây có lẽ là hiệu ứng của Cò Quay Vui Buồn, tuy tổn thất hai người đồng đội, nhưng lại đổi được một bắp đùi rắn chắc.
Bạch Vụ còn không biết, đối phương đang não bổ ở trong đầu.
Tầm mắt của hắn một mực tìm kiếm chỗ ẩn nấp kế tiếp.
Tất cả tin tức sắp được xâu chuỗi lại với nhau, thế nhưng vẫn kém một mảnh ghép hình mấu chốt. Chỉ cần tìm được mảnh ghép, liền có thể cởi bỏ bí mật của Đan Đức.
Quyển bút ký nhàu nát đó, vẽ những ký hiệu quỷ dị.
Mà trong bệnh viện tâm thần số 9, cũng vẽ những ký hiệu tương tự.
Ở trong bệnh viện tâm thần số 9, chính mình đã từng tiến vào ký ức của Hồng Ân, chuyện này có lẽ có quan hệ với năng lực của Hồng Ân, nhưng có lẽ...cũng có quan hệ với những chú văn đó.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất