Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 80: Chán ghét

Chương 80: Chán ghét

11.01.2029.
Chị y tá nói lời cáo biệt với ta. Rất kỳ quái, rõ ràng là còn có thể gặp lại. Ta chỉ là trải qua một ca phẫu thuật mà thôi.
12.01.2029.
Ta vẫn hỏi bác sĩ như trước: Bọn họ sẽ thích ta sao?
Bác sĩ không có trả lời ta, lần này dao giải phẫu rơi vào trên trán ta, khác với lần trước, không phải là lấy đi cơ quan nội tạng, mà là lấy đi bộ não của ta.
Ta hi vọng ca phẫu thuật sẽ sớm kết thúc, bởi vì chị y tá rất khổ sở, ta muốn an ủi nàng.
13.01.2029.
Người mặc quần áo bác sĩ nói chuyện với ta một lát. Bọn họ nói với ta rằng, sinh mệnh rất mong manh, và điều vĩ đại nhất trên đời là hy sinh bản thân để cứu chuộc người khác.
Mặc dù quá trình này sẽ rất đau đớn nhưng mọi người sẽ cảm kích ta. Ta sẽ giống như những ngôi sao trên TV, nhiều người sẽ thích ta và nhớ rõ ta.
Bên ngoài buồng có một chị ý tá, chị ấy dường như đang khóc.
Nhật ký như từng đoạn ngắn ký ức, không ngừng chắp vá thành chân tướng ở trong đầu Bạch Vụ.
Đứa trẻ với năng lực tái tạo này có thể nhanh chóng tự chữa lành một khi cơ thể bị tổn thương.
Ngay cả khi cơ quan nội tạng bị mất.
Đối với vị bác sĩ kia mà nói, đứa trẻ này chính là một kho cơ quan nội tạng dự trữ.
Ký ức trong nhật ký tiếp tục trôi qua, quá trình mổ xẻ, đưa ký ức về số 0, mổ xẻ, đưa ký ức về số 0 đáng sợ này, một mực tiếp tục từ năm 2027, tiếp tục đến năm 2034 trong nhật ký.
Bảy năm trời, đứa trẻ này luôn nghĩ mình là anh hùng cứu vớt nhân thế.
Thế giới biến dạng, cũng không phải bắt đầu từ sự xuất hiện của Ác Đọa, mà trước hết là từ hoàn cảnh, thế giới bảy trăm năm trước kia, liền đã có hình thức ban đầu của thế giới ngoài tháp, một số người có thiên phú dị bẩm, sẽ có thể thức tỉnh một ít năng lực.
Tuyệt đối tái sinh cực kỳ tương tự với trình tự thiên phú 42: Vô tận Niết Bàn, chỉ chẳng qua là một cái thuộc về Ác Đọa, một cái thuộc về nhân loại.
Bạch Vụ suy đoán, lực lượng Đan Đức có được lúc này hẳn không phải là biến dạng hoàn mỹ: Tuyệt đối tái sinh, mà là trình tự thiên phú 42: Vô tận Niết Bàn.
Mọi người cho rằng siêu anh hùng, phần lớn đều là có thể lên trời xuống đất, mang trong mình lực lượng mạnh mẽ, có thể cứu người khác trong những thời điểm mấu chốt.
Nhưng Đan Đức cũng là một vị anh hùng, ít nhất ở trên phương diện cứu vớt người khác, gã đã một mực làm rất tốt.
Chỉ là gã cũng không biết, chưa từng có ai hoan nghênh gã, cũng không có ai thương gã.
Vào mùa hè năm 2034, chu kỳ kinh hoàng này cuối cùng cũng có một lỗ hổng.
Mà lỗ hổng này lại đến từ một đứa trẻ khác.
...
...
03.03.2028.
Một lần nữa trở lại trường học, lão sư thật cao hứng, nhưng ta không thích ánh mắt của bọn hắn.
Rõ ràng ta đã khỏi hẳn, nhưng trong ánh mắt của bọn hắn lại có sự đồng tình. Đây không phải là cái nhìn của ta về bọn hắn sao?
Buổi chiều có một bài kiểm tra trắc nghiệm, lúc bài kiểm tra kết thúc, lão sư có vẻ rất vui vẻ, hỏi ta có muốn tham gia cuộc thi cấp tỉnh không.
Ta không có ý kiến, ít nhất cho đến hiện tại, ý nghĩa cuộc sống của ta, chính là mang lại một số giá trị gia tăng cho cuộc sống của những người này.
04.03.2028.
Hôm nay vẫn rất nhàm chán. Vào buổi trưa, ta đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, ta quay lại bệnh viện một lần nữa, ta nằm trên giường mổ, có một người rất giống ta, nằm bên cạnh ta.
Người này dường như đang gọi tên ta.
Đây thực sự là một giấc mơ kỳ lạ.
04.04.2028.
Tần suất xuất hiện của những giấc mơ ngày càng thường xuyên hơn, và lần nào ta cũng chỉ nhìn thấy được một phần của nó, nhưng giấc mơ này dường như đang hướng dẫn ta tìm kiếm điều gì đó.
Vào thời điểm ở trường học, ta được một nữ sinh tỏ tình trên sân thượng, đây có lẽ là điều vui nhất mà ta gặp phải trong ngày hôm nay.
Nữ sinh này bám theo ta suốt chặng đường, và ta đối xử với cô ấy một cách lịch sự như cha mẹ và thầy cô đã dạy.
Nhưng trong thâm tâm, ta chán ghét cô ấy vô cùng. Chúng ta rất ít khi nói chuyện, cô ấy thích ta ở điểm nào?
Đại khái là ở gần ta, liền có thể đề cao giá trị của nàng, thậm chí cải biến đẳng cấp của nàng?
Nhưng nàng không biết, trong mắt ta...nàng giống như một món ăn vậy.
06.04.2028.
Ta lại trải qua một ca phẫu thuật cấy ghép rất nhiều cơ quan nội tạng, nhưng ta luôn cảm thấy rằng sau ca phẫu thuật này, ta sẽ không còn là ta nữa.
Ta lại có giấc mơ đó, ta đã dần quen với nó. Mỗi ngày ta đều sẽ nằm trên giường phẫu thuật với cậu ấy mỗi ngày.
Tim, gan, phổi, lá lách và thận của cậu ấy đều được trao cho ta, ta thậm chí còn cảm giác được, ta và cậu ấy chính là một thể.
Liệu cậu ấy có thực sự tồn tại? Mẹ ta nói với ta rằng các cơ quan trong cơ thể của ta đến từ những người khác nhau, vì vậy ta không cần suy nghĩ nhiều về chuyện đó.
Điều ta nên quan tâm là, học hành chăm chỉ và kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình sau này.
22.04.2028.
Ta càng ngày càng chán ghét nàng.
Khi nàng nhìn thấy mèo hoang bên thùng rác, nàng sẽ nói: Ồ, thật bẩn, da bị lở loét, thật buồn nôn.
Nhưng trong nhóm bạn bè của nàng, lại đăng rất nhiều ảnh chó mèo.
Nàng cũng ghét những con chó hoang bên đường, nhưng chó Shiba của nhà người khác, nàng thậm chí còn cho rằng chúng quý hơn cả mạng sống của những học sinh nhà nghèo.
Nàng nghĩ rằng nàng đã thành công trong việc trở thành bạn gái của ta, thậm chí có chút diễu võ dương oai, nàng dùng khoe khoang ta để làm đề tài nói chuyện.
Điều này càng làm cho ta hiếu kỳ, ăn thịt người, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất