Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 87: Vật phẩm Ký Linh mới toanh

Chương 87: Vật phẩm Ký Linh mới toanh

Lại nói tiếp, hiện tại Bạch Vụ đã xác định một sự kiện, muốn đề thăng chuỗi sức mạnh ở ngoài tháp, nhất định phải nghĩ biện pháp đề thăng thời gian sống sót liên tục ở ngoài tháp.
Prometheus bị Gia ẩn nhốt bảy trăm năm, trong bảy trăm năm này, tự nhiên cũng từng đi ra ngoài tháp không ít lần, chỉ là thời gian mỗi lần cũng không dài.
Đề thăng chuỗi sức mạnh, chủ yếu quyết định ở thời gian ở ngoài tháp, nhưng đồng dạng là ở ngoài tháp đợi ba ngày không trở về Tòa Tháp, cùng với liên tục trở về Tòa Tháp có hiệu quả khác biệt rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì tầng dưới chót có nhiều thợ mỏ đào quáng bốn giờ một ngày, mấy năm như một ngày như vậy, chuỗi sức mạnh cũng không đạt đến cấp hai.
Mà chuỗi sức mạnh nếu có thể đến cấp bốn, chính là cao thủ ở trên các loại ý nghĩa, sau này còn muốn đột phá, đơn thuần dựa vào không ngừng ra ngoài tháp tích lũy thời gian là gần như không có ý nghĩa.
Chỉ khi ngươi cố gắng làm mới kỷ lục thời gian sống sót của chính mình bên ngoài tháp, ngươi mới có thể tiếp tục đột phá.
...
...
Ba người Dương Chấn rốt cục cũng nhìn thấy Bạch Vụ đi ra, cũng thở ra một hơi.
"Đứa bé này là ai?"
"Hiện tại không có thời gian để giải thích, đi theo ta, mặt đất cũng không an toàn."
Bạch Vụ mang theo Prometheus, nhảy lên cành cây đại thụ.
Cho dù Tần Lâm trúng trạng thái chậm chạp, thực lực của bản thân vẫn mạnh hơn Bạch Vụ không ít, ngược lại là có thể đuổi kịp Bạch Vụ.
Dương Chấn đã thích ứng với trạng thái hỗn loạn trong trận chiến với Đan Đức. Lương Ngọc cũng bởi vì thuốc tiêm, tạm thời chế trụ sa đọa.
Ba người tạm thời đều ở vào trạng thái tương đối ổn định, bọn họ chạy theo Bạch Vụ, xuyên qua cành lá đại thụ, có chút mờ mịt.
Cho đến khi mặt đất vốn dĩ yên tĩnh, đột nhiên giống như một đài phun nước, bắt đầu liên tục phun ra dung dịch ăn mòn không màu.
Dựa theo mùi vị, Dương Chấn đoán được đó là mưa axit, sửng sốt nói:
"Mưa a xít vì sao lại trào ra từ mặt đất?"
Một màn này quả thực khiến cho ba người cả kinh, Bạch Vụ thản nhiên nói: "Cẩn thận một chút, đừng để té xuống. Bằng không thì ta sẽ toi công bận rộn."
Mặt đất không bao lâu liền tràn đầy dung dịch có độ ăn mòn cực mạnh, khiến cho mấy người phảng phất như đi trên một cây cầu, mà dưới cầu, thì là dung nham cuồn cuộn.
Nếu ba người rớt xuống, Bạch Vụ nghĩ rằng có thể sẽ giảm bớt khối lượng công việc.
Hắn muốn cứu người, nhưng nếu như chính bọn họ tìm đường chết, như vậy chuyện này không liên quan tới hắn.
Tần Lâm Dương Chấn Lương Ngọc đương nhiên sẽ không té xuống.
Dương Chấn phục hồi lại tinh thần, Constantin nhất định là biết bí mật gì trong phòng, cho nên mới có thể sớm biết trước hoàn cảnh biến hóa.
Trước mắt phải theo sát người này. Dương Chấn thậm chí còn cảm thấy, manh mối bảo bối mà vị phú thương kia uỷ thác, nằm ở trong căn phòng tối đó.
Chỉ là hiện giờ gã đã không có khả năng trở lại căn phòng tối đó, điều này làm cho gã có chút ảo não.
Hai ngày trước, chính là một vị phú thương phát ra ủy thác, dùng bảng giá siêu cao khó có thể tưởng tượng tìm đến Dương Chấn, để cho Dương Chấn mang về một kiện bảo bối.
Vẻn vẹn chỉ là tiền đặt cọc, liền khiến cho Dương Chấn cảm giác được giá trị của kiện bảo bối này.
Nhưng vào một đêm nào đó, phú thương chết bất đắc kỳ tử trong nhà. Nhiệm vụ tự nhiên cũng liền bỏ dở.
Trong nội tâm của Dương Chấn vẫn nhớ thương món bảo bối kia như trước, phú thương chết rồi, nhiệm vụ đối với gã mà nói lại là chưa từng chấm dứt. Gã phải thừa dịp toạ độ còn có hiệu lực, đi đến khu vực này, tìm được món bảo bối kia.
Về phần nguyên nhân cái chết của vị phú thương kia? Giao cho quân đoàn bảo vệ là được rồi.
"Khu vực này đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mưa vì sao sẽ xuất hiện từ trên mặt đất?"
Bạch Vụ không có trả lời.
Lưng mang nồi cơm điện và rất nhiều đồ vật kỳ quái, khiến cho phần lưng áo choàng của hắn căng phồng, nhìn như là còng lưng.
Vốn dĩ Dương Chấn không biết đó là cái gì, nhưng trong lúc nhảy vội, lắc lắc đung đưa, nhìn rất quái lạ.
Tần Lâm chú ý tới cái "lưng còng lắc lư" này, hỏi:
"Đại nhân...cái bao lớn ngài vác trên lưng là gì? Là đạo cụ có thể cứu chúng ta sao?"
Ngay vào lúc Tần Lâm dứt lời, bao đồ vật căng phồng sau lưng của Bạch Vụ...bỗng nhiên biến mất.
"Đại nhân...ngài cư nhiên là Thiên Phú Giả?" Tần Lâm bị kỹ thuật làm bao đồ biến mất tức thời này làm cho choáng váng.
"Thiên phú Không Gian Hệ? Cách không chuyển vật?" Dương Chấn kinh hãi.
"Là niệm lực? Cảm Giác Giả cấp sáu?" Lương Ngọc hít vào một hơi thật sâu.
Dương Chấn Lương Ngọc không có phát hiện ra chân tướng, bắt đầu ước định thực lực của Bạch Vụ một lần nữa.
Bạch Vụ rất bội phục năng lực não bổ của ba người này, trong trình tự thiên phú, đích xác có thiên phú có thể dùng ý niệm chuyển vật. Mà Cảm Giác Giả đến cấp sáu, cũng đích xác có thể sử dụng niệm lực công kích đặc thù.
Nhưng tình huống chân thật là...vật phẩm Ký Linh.
Ngay vào thời điểm Tần Lâm nói đến bao đồ to lớn của Bạch Vụ, bao đồ to lớn trực tiếp biến mất.
Liền ngay cả bản thân Bạch Vụ cũng có chút ngoài ý muốn, thẳng đến khi khung ghi chú bắn ra, hắn mới biết được là chuyện gì xảy ra.
Chiếc ba lô đựng nồi cơm điện, cốc lọc nước, máy ảnh bỗng nhẹ như không.
[Một chiếc ba lô cần thiết để đi ra khỏi tháp, các đồ vật cất trong ba lô sẽ không chiếm bất kỳ không gian nào miễn là kích thước không vượt quá chiếc ba lô, nhưng sẽ có hạn chế trọng lượng, 20.5kg, chẳng qua đừng động tâm tư không đứng đắn, không thể tồn trữ vật sống. Đẳng cấp Ký Linh, 15s.]
Một chiếc ba lô vừa mới Ký Linh được 15 giây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất