Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 89: Tạnh

Chương 89: Tạnh

Dương Chấn tội ác chồng chất, Lương Ngọc có ý nghĩ xấu trong lòng, mà Tần Lâm, kỳ thật giống như Prometheus, chỉ là một công cụ.
Về phần hai người không bình thường nhất, chính là Đan Đức cùng với Prometheus.
Đan Đức thì đừng nói, một ác nhân không tin tình yêu của nhân loại. Cha mẹ, bạn gái, giáo viên, theo gã đều không phải là thật sự thích gã.
Prometheus thì sao?
Y quả thực là thiện lương, nhưng một người đã trải qua một chu kỳ tra tấn vô nhân đạo, thật sự có thể bảo trì thiên tính thiện lương?
Bạch Vụ nghĩ đến, đứa bé này kỳ thật càng vặn vẹo hơn so với Đan Đức.
Prometheus...có lẽ vào thời điểm bộ não bị móc ra, đã trở nên không trọn vẹn.
Y giống như một đứa trẻ không sở hữu hận thù, mà chỉ sở hữu lòng tốt và sự ngây thơ.
Nhưng bởi vậy, Bạch Vụ rất hi vọng y có thể còn sống sót, đi theo chính mình hoặc là bên người Ngũ Cửu. Bởi vì thiện vặn vẹo, tốt hơn là ác vặn vẹo.
Bạch Vụ thậm chí còn đoán được, Gia ẩn có lẽ sẽ khiến cho Prometheus biến thành Ác Đọa, vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ cùng với Đan Đức, thực hiện lý tưởng của Đan Đức.
Chẳng qua rất tiếc, Gia ẩn không làm được, nếu như có thể làm được, y có lẽ đã sớm làm như vậy.
Bạch Vụ không có đoán sai.
Gia ẩn mê hoặc Prometheus bảy trăm năm, nhưng Prometheus...thủy chung chưa từng oán hận nhân loại.
Y cũng có ý đồ dùng sợ hãi và bi thương, để cho Prometheus Ác Đọa hóa trong loại tâm tình cực đoan kia, nhưng Prometheus luôn sẽ huyễn tưởng một ít người hiền lành xuất hiện, liền giống như cô y tá kia...
Lần lượt, những huyễn tưởng đó khiến cho Prometheus không có Ác Đọa hóa, thậm chí khiến cho Gia ẩn sinh ra một chút hoài nghi.
Đằng sau Gia ẩn lại thử dùng huyết thanh Ác Đọa, có ý đồ trực tiếp làm cho thân thể Prometheus biến dạng.
Nhưng dựa vào Vô Tận Niết Bàn, lại làm cho Prometheus trở về trạng thái ban đầu hết lần này đến lần khác!
Đến cuối cùng...Gia ẩn không thể không buông tha cho đứa bé này, để cho đứa bé này trở thành một con cờ, khảo nghiệm "Hạt Giống" mới của mình.
Trớ trêu thay, tiềm lực của "Hạt Giống" này cũng thật khó tin, trực tiếp bắt Prometheus đi.
...
...
Mưa dường như càng ngày càng dữ dội, bên tai chỉ có tiếng mưa xào xạc.
Ngay vào thời điểm nhóm người Lương Ngọc Dương Chấn cho rằng sẽ bị mưa a xít thôn phệ.
Một tiếng hét thê lương bi thương, như ánh sáng có khả năng dập tắt mọi bóng tối, xuyên qua cơn mưa dày đặt!
"Đan Đức, ta muốn sống như một con người! Làm ơn, thả ta ra! Ta không muốn bị nhốt trong phòng tối nữa! Thả ta ra!!" Tiếng hét khàn cả giọng, ngưng tụ bảy trăm năm khát vọng của Prometheus.
Hai thiếu niên vặn vẹo giằng có với nhau...phân ra thắng bại vào thời khắc này.
Rõ ràng có vô số cảm xúc tiêu cực chực trào, nhưng cơn mưa lớn...lại chợt tạnh.
Bạch Vụ nhìn bầu trời mưa dần dần tạnh, nở nụ cười.
"Mưa a xít tạnh rồi?" Tần Lâm mờ mịt nhìn lên bầu trời.
Không chỉ có mưa a xít ngừng rơi, ngay cả mực nước tiếp tục tăng lên cũng bắt đầu giảm từng chút một.
Như thể máy chém treo lơ lửng trên đầu đột nhiên bị một cỗ lực lượng kéo lên, ba người Dương Chấn phảng phất như có thể nghe được tiếng tim mình đập, phản ứng kịp trước hết nhất, vẫn còn là Lương Ngọc.
Gã không hiểu nhìn đứa bé kia.
Nếu như nói vì sao sự tình vừa rồi phát sinh, đó chính là do thiếu niên nhìn có chút hiền lành ngoan ngoãn này hét lên một tiếng.
Trong tiếng hét kia bao hàm khao khát cùng với bi thương.
Y là hét cho ai nghe? Chủ nhân của khu vực này? Ác Đọa kia?
Lương Ngọc bỗng nhiên cảm giác được phiến khu vực này có lẽ cũng không phải đơn giản như Dương Chấn nói. Constantin dường như đã đọc kịch bản từ trước...sau khi tìm được vài chỗ ẩn nấp, liền mang theo đoàn người chạy đến nhà gỗ.
Mục đích của Constantin rất rõ ràng trong suốt chặng đường, hắn rốt cuộc là làm sao biết những tin tức này?
"Chúng ta đây là được cứu rồi sao?" Tần Lâm nhìn về phía Bạch Vụ.
Bạch Vụ còn chưa có nói chuyện, chỉ giữ chặt Prometheus, sau đó nhìn về phía cây đại thụ phía đối diện.
Ba người đều nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn, trái tim đã chìm xuống lại treo lên.
Một khuôn mặt từ từ xuất hiện trong cây đại thụ. Toàn bộ khung cảnh trông giống như một cái cây mặt người trong truyện cổ tích đen tối.
Bạch Vụ nở nụ cười, phù hợp với nụ cười trên mặt nạ của hắn, hắn bảo hộ Prometheus ở sau lưng, lập tức đưa tay lên tiếng chào: "Xin chào, Đan Đức, xem ra vào trước khi thả cho chúng ta rời đi, ngươi còn muốn nói vài câu với ta."
"Ngươi có thể mang Đan Đức đi, nhưng tại sao ngươi không giết chúng?"
Đại thụ mọc ra mặt người là rất đáng sợ, nó biết nói lại càng đáng sợ hơn. Ba người Dương Chấn có một loại cảm giác bị chà xát liên tục ở bờ vực của cái chết.
Bạch Vụ rất muốn uốn nắn một chút, đứa bé này hiện tại không gọi là Đan Đức, nhưng hắn vẫn nhịn được, chăm chú nói: "Đan Đức vô luận như thế nào đều có thể còn sống sót, vì vậy có tám sự lựa chọn được đưa ra cho ta, Ba mạng sống đại diện cho cái ác, đạo đức giả và sự ngu dốt. Gia ẩn rất muốn thấy được ta sẽ lựa chọn như thế nào ở trong ba người này, nhưng ta lười lựa chọn."
Ở trong kết cục của Gia ẩn, nếu như tính luôn Prometheus, kỳ thật lựa chọn không chỉ có tám loại.
Nhưng theo Bạch Vụ, kết cục cũng chỉ có tám loại, như thế xem ra, Phổ Lôi Nhãn đích thực là vũ khí rất cường đại.
Tin tức, chính là hết thảy.
"Vì sao? Bọn hắn không nên chết?"
"Có nên chết hay không, không phải là ngươi và ta có thể quyết định."
"Chân tướng đã trao cho ngươi rồi! Những gì Gia ẩn nói là đúng!" Đan Đức hiển nhiên có chút kích động.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất