Chương 25: Vụn vặt sáng sớm
"Trường Hạ, các ngươi còn chưa dậy sao?"
Hôm sau, Trường Hạ còn đang chìm trong giấc mộng thì bị đánh thức. Mở mắt ra, bên trong ổ thú tối tăm mờ mịt, xem ra Trầm Nhung cũng vẫn còn đang ngủ say.
Tối hôm qua, Trường Hạ đã giúp Trầm Nhung ôn dưỡng thân thể.
Để Trầm Nhung chịu đựng bao đau đớn ấy, nay được một giấc ngủ yên bình. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon giấc như vậy kể từ khi trúng độc.
Hôm qua, Trường Hạ đề nghị Căn làm giường cho các lão nhân trong bộ lạc, thay vì ngủ trên mặt đất. Căn về bộ lạc, hàn huyên với các lão nhân, họ không hỏi nhiều về giường gỗ mà trực tiếp nhờ Căn tìm Trường Hạ giúp đỡ làm giường.
Ngoài việc tin tưởng vào thú tể của bộ lạc.
Họ còn nhớ hương vị cá viên và thịt chiên thơm ngon mà Trường Hạ đã làm, tin rằng lần này giường cũng sẽ tuyệt vời như vậy.
Căn đã muốn bắt tay vào làm ngay trong đêm.
Nhưng rồi phát hiện một mình hắn không thể nào làm nổi.
Thế là, trời còn chưa sáng, Căn đã vội vã chạy đến.
"Tộc trưởng, ngươi đến sớm như vậy là có chuyện gì sao?" Trường Hạ hỏi.
Căn có chút bối rối, ngượng ngùng nhìn Trầm Nhung vừa vén màn thú lên. Nghe tiếng Căn gọi, Trầm Nhung nhanh chóng tỉnh táo rời giường. Có một giấc ngủ ngon, tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Hắn vén màn thú, cười đón Căn.
"Ta tìm Trầm Nhung để hỏi vài chuyện, ngươi ngủ tiếp đi." Căn nghĩ đến thân thể Trường Hạ còn yếu, liền kéo Trầm Nhung ra khỏi ổ thú. Đồng thời, trong lòng áy náy vì đã đến quá sớm.
Hai ngày nay.
Trường Hạ đã chuyển ra khỏi ổ thú cũ của bộ lạc.
Luôn bận rộn không ngơi nghỉ.
Mặc dù Vu nói rằng sau khi thành niên, thân thể Trường Hạ sẽ dần hồi phục, nhưng Căn vẫn xem Trường Hạ như Tể Tể bé nhỏ ngày nào, hối hận vì đã làm phiền y quá sớm.
Trường Hạ xua tay, đáp: "Không sao, ta cũng tỉnh rồi."
Căn và Trầm Nhung bàn chuyện, Trường Hạ thức dậy rửa mặt chuẩn bị bữa sáng. Vừa hay, y có thể mời Căn nếm thử bánh bột ngô phấn, chắc chắn tộc trưởng sẽ thích món này.
"... Thì ra phải làm như vậy mới khớp được."
Căn ngồi xổm xuống, nhìn Trầm Nhung lắp ghép các vật liệu gỗ, rất nhanh một chiếc ghế gỗ đã thành hình. Với móng vuốt hóa thú sắc bén, nhọn hoắt, Trầm Nhung nhanh chóng mài nhẵn những cạnh góc thô ráp. Một cấu trúc giống như đinh tán được tạo ra để gắn kết các mảnh gỗ lại với nhau. Dù có đập mạnh cũng không bung ra, đây là sáng kiến của Trầm Nhung.
"Còn có thể thử khoan lỗ rồi đổ nhựa cây vào, như vậy sẽ càng chắc chắn hơn." Trầm Nhung chỉ vào các khe hở, nói.
Ở Tây Lục có ghế đẩu, nhưng giới quý tộc lại có tục lệ ngồi quỳ.
Khi Trường Hạ nhắc đến cái bàn, Trầm Nhung liền nghĩ đến ghế đẩu ở Tây Lục. Từ một ý nghĩ, hắn suy ra nhiều cách và dễ dàng tạo ra chiếc bàn theo lời Trường Hạ. Hơn nữa, thành phẩm còn vượt xa cả mong đợi của Trường Hạ.
"Nhưng trải ván gỗ lên trên có phải sẽ hơi cứng không?" Căn do dự hỏi.
Giường gỗ này làm tạm thời cho các lão nhân trong bộ lạc, Căn lo rằng nằm trên đó sẽ không thoải mái.
Trầm Nhung bĩu môi về phía đám dây leo bên cạnh, nói: "Nếu thấy cứng, thì đan vài tấm nệm bằng dây leo. Hoặc không thì, nhồi cỏ khô và lá cây, rồi trải da thú lên trên."
Việc nằm cứng thì dễ giải quyết thôi.
Căn nhất thời chưa nghĩ ra, nên mới hỏi vậy.
Quả nhiên, Trầm Nhung vừa nói xong, Căn liền vỗ trán, trách mình sao đầu óc lại chậm tiêu đến thế.
Trước đó Trường Hạ đã từng bàn chuyện này với Sơn Côn rồi.
"Được." Căn đứng dậy, nói: "Ta về bộ lạc thử làm xem sao –"
"Tộc trưởng, đừng vội." Trường Hạ vội gọi Căn lại, tay bưng chậu gỗ đựng bột cháo đã quấy, "Ta đang làm bánh bột ngô phấn, tộc trưởng nếm thử rồi hãy về cũng chưa muộn."
Buổi sáng, Nam Phong và những người khác sẽ đi hái lượm hoặc đi săn.
Trường Hạ tính toán, chắc đến chiều họ mới đến giúp y đào hầm lò.
Đồ ăn mà tộc nhân mang đến ổ thú, y và Trầm Nhung chưa vội dọn dẹp, trước tiên có thể thử đào hầm lò xem sao. Tiện thể xem xét lớp đất vàng dày đến đâu. Nếu dày, thì phải đào chậm lại để tránh bị sập.
"Bánh bột ngô phấn –" Căn dừng bước, tò mò nhìn vào chậu gỗ của Trường Hạ.
Bột cháo sao lại biến thành bánh bột ngô phấn được?
Lẽ nào Trường Hạ lại nghĩ ra món ăn mới nào nữa sao?
Nghĩ đến đây.
Căn đứng im, không vội rời đi nữa.
Trầm Nhung đưa chỗ vật liệu gỗ bên cạnh cho Căn, rồi quay người đi ra Bạch Hồ để thu sọt cá.
Ở dưới sườn núi, các vũng nước khác của Bạch Hồ đã được thả nuôi hơn chục con cá. Tôm và cua thì ngày nào Trầm Nhung cũng mang về ổ thú, tôm đem phơi khô rồi được Trường Hạ nghiền thành bột tôm, đựng trong bình gốm; còn cua thì ăn ngay.
Lúc này, cua chưa có gạch cua.
Trường Hạ tạm thời chưa có hứng thú chế biến.
Bột tôm còn ít, Trường Hạ chưa vội đem ra.
Y muốn để dành đến khi nào có nhiều hơn, rồi đem chia cho tộc nhân. Trường Hạ không dám kể cho họ nghe về cuộc sống tỉ mỉ này, sợ họ sẽ đem bột tôm đi nấu nướng lung tung.
Dù sao thì sức công phá của món "hầm bà lằng" vẫn còn ám ảnh y đến tận bây giờ.
"Bột cháo thêm trứng chim, thịt vụn và rau dại thái nhỏ, đem rán vàng đều hai mặt trên nồi đá, khi ăn sẽ có vị thơm của bánh quế. Chờ Trầm Nhung thu sọt cá về, ta sẽ thêm chút thịt tôm hoặc thịt cá vào nữa..."
Căn nghe Trường Hạ miêu tả mà ứa nước miếng.
Ông lén nuốt nước bọt.
Xem ra việc đến tìm Trường Hạ vào buổi sáng là một quyết định đúng đắn, món bánh bột ngô phấn này nghe thôi đã thấy ngon rồi.
Trước đây họ không nên kiềm chế Trường Hạ.
Nếu không, thì những năm qua làm sao phải ăn toàn "hầm bà lằng" với bột cháo để lấp đầy bụng cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Căn bất giác hối hận.
Đặc biệt là khi Trường Hạ rán xong chiếc bánh bột ngô phấn đầu tiên với thịt vụn, trứng chim và rau dại thái nhỏ, thì sự hối hận ấy lên đến đỉnh điểm.
"Tộc trưởng nếm thử đi –" Trường Hạ đưa chiếc bánh bột ngô phấn vừa rán xong cho Căn, ý bảo ông dùng đũa gỗ gắp ăn để tránh bị bỏng.
Căn không để ý, ông trực tiếp dùng tay cầm lấy bánh bột ngô phấn nhét vào miệng.
Răng rắc –
Âm thanh giòn tan khiến Căn giật mình.
Ông nhẹ nhàng cắn một miếng, lập tức hương vị đậm đà bùng nổ trong miệng.
Bánh bột ngô phấn rán với hành tỏi, quả chua, thịt vụn, trứng chim và rau dại thái nhỏ, hương vị ngon tuyệt trần. Vị mặn mà thơm lừng, như bánh quế, lại có thêm chút vị cháy xém của thịt nướng.
Chỉ một miếng thôi đã khiến người ta kinh ngạc đến không thôi.
Nồi đá không nóng nhanh như chảo sắt, nhưng bột cháo lại không phải làm từ bột đậu xanh, nên có độ dai hơn. Ăn vào miệng, có cảm giác dai dai, càng nhai càng thơm.
Giờ phút này.
Trường Hạ nhận ra bột cháo giống bột gạo xay mịn hơn.
Sợi mì thì chắc chưa làm kịp.
Nhưng mà, y có thể làm sách phấn (bánh tráng).
Đợi thu hoạch xong mẻ ngân hạnh này, phơi khô rồi xay thành bột quả.
Y sẽ dành thời gian mày mò làm ra bột gạo.
So với các loại bột gạo khác, Trường Hạ cảm thấy bánh bột ngô phấn vẫn không thơm bằng.
Đợi Trầm Nhung thu sọt cá về, Căn giành lấy chiếc nồi từ tay Trường Hạ, bắt đầu vụng về rán bánh bột ngô phấn. Ông định rán nhiều một chút, lát nữa mang về cho Mộc Cầm nếm thử.
Mỗi nhà trong bộ lạc đều trữ ngân hạnh, đây cũng là thứ duy nhất mà họ chủ động dự trữ. Chỉ là, có ăn hay không lại là chuyện khác.
Ngân hạnh phơi khô, nếu không xay thành bột quả thì có thể bảo quản từ nửa năm đến một năm mà không bị hỏng.
Nhưng nếu xay thành bột thì không thể bảo quản quá lâu, bột dễ bị ẩm hoặc bị vón cục.
"Trầm Nhung, nhanh làm cho ta ít thịt tôm đi." Căn thúc giục.
Trầm Nhung liếc nhìn những chiếc bánh bột ngô phấn đã rán xong trên bàn, còn gì mà không hiểu nữa. Hắn xách giỏ tre, ngồi xổm xuống bên cạnh thạch vạc, thuần thục sơ chế tôm sông.
Chốc lát sau.
Căn hài lòng xách giỏ dây leo đựng bánh bột ngô phấn trở về bộ lạc.
Trước khi đi, ông còn nói với Trường Hạ rằng chiều nay Nam Phong sẽ đến. Buổi sáng, Nam Phong đi lên rừng cây đào khoai mài. Khoai mài này là Vu chuẩn bị cho Trường Hạ, để y không cần phải lên rừng nữa.
Trường Hạ cười đáp lại, hiểu rằng tộc trưởng không muốn y chạy lung tung.
Chuyện trước đây, y cùng Trầm Nhung đi đến hồ nước mặn lấy muối, nếu Căn và những người khác biết sớm hơn, chắc chắn họ sẽ không cho đi.
Sau đó, tuy Căn và những người khác không nói gì.
Nhưng họ cũng bóng gió nhắc nhở không ít.
Điều này.
Khiến Trường Hạ và Trầm Nhung đều cảm thấy rất kỳ diệu.
Về thực lực, họ thật sự không hề kém cạnh ai. Chỉ là, việc làm những chuyện "phản nghịch" như vậy khiến họ không thể không muốn thử thêm...