Nếu là trước kia, Ngọc Châu tuyệt đối sẽ không nghe theo yêu cầu vô lễ này của Thái úy. Nhưng tối nay thì khác, nàng nghe nói Thái úy vì tìm cách cứu mình mà tắm máu mấy ngọn núi, trong lòng nhất thời cực kỳ hỗn tạp, lại bị hơi thở sơ sát tiêu điều của Thái úy nhất thời chặn lại, lập tức trầm mặc đóng cửa phòng lại.
Lúc này Thái úy xoay người lại, còn nói thêm: “Giúp ta cởi khôi giáp.”
Ngọc Châu do dự một chút, cảm thấy trên mặt Thái úy hiện ra mệt mỏi, trong mắt vẫn còn tơ máu, quả thật là cần được thả lỏng một chút, vì thế lập tức đi qua giúp Thái úy cởi áo giáp.
Hôm nay Thái úy mặc cũng không phải là trọng giáp, nhưng vẫn nặng như bình thường, vóc dáng Ngọc Châu không đủ cao, nên đem cái ghế nhỏ đến đứng lên phía sau cởi ra đai lưng, lúc này Ngọc Châu mới phát hiện ra áo trong của Thái úy đều ẩm ướt, dường như mồ hôi cũng chưa hết, bây giờ trời đêm âm u lạnh lẽo, bên ngoài hơi lạnh bám dính vào áo giáp, phải là cảm giác khó chịu đến mức nào?
Cho nên lúc Thái úy không coi ai ra gì chuẩn bị cởi y phục nhảy vào trong thùng rượu để tắm, Ngọc Châu chỉ xấu hổ quay mặt đi ra bên ngoài nấu chút nước ấm mang vào.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy nam nhân phía sau hỏi: “Muốn đi đâu?” Ngọc Châu xoay thân mình, ôn nhu nói: “Nước kia đã lạnh, ta ra ngoài gọi người đem chút nước nóng tới cho Thái úy.”
Thái úy lập tức nhấc chân bước vào giữa thùng, nói: “không cần, tạm thời lại đây xoa lưng cho ta một chút.” Bất quá khi Ngọc Châu nghe xong lời này, vẫn đứng cạnh cửa, nhẹ giọng nói: “Trong lòng Ngọc Châu biết Thái úy không vui khi thấy Ngọc Châu, gian phòng này để lại cho Thái úy, Ngọc Châu ngủ chung với Giác nhi là được.”
Thái úy đương nhiên biết Ngọc Châu vì sao lại nói như vậy, lúc trước hắn nói một từ “Cút” kia tuy rằng âm vang mạnh mẽ, ba ngày vẫn còn quanh quẩn…
Lúc này nếu coi như chưa từng nói lời đó, quả thực là thần quỷ chung quanh cũng không tin chứ nói chi người bình thường.
Nhưng mà Nghiêu Mộ Dã là người bình thường? Mày kiếm hắn hơi hơi nhíu lại, tựa như hoàn toàn không nhớ rõ thản nhiên nói: “Bả vai ta dường như bi thương, còn thỉnh Lục tiểu thư xem giúp ta.”
Ngọc Châu vừa nghe, đột nhiên quay đầu lại, vừa rồi nàng cởi áo giáp cho Thái úy đúng là có nhìn thấy trên vai có mảng máu lớn, vốn nàng còn tưởng rằng chỉ là dính máu thôi, không nghĩ tới là Thái úy bị thương!
Ngọc Châu vội vàng đi qua, giơ đèn dầu lên rọi vào, có phải không! Chỉ thấy trên vai Thái úy thật dữ tợn, da thịt cũng đã lòi ra, nếu xử lý trễ chỉ sợ miệng vết thương sẽ nhiễm trùng.
Chỉ nhìn thoáng qua, nàng đã hít một hơi khí lạnh, thấp giọng nói: “Ta đi kêu lang trung bên cạnh Bạch thiếu lại đây.” Nhưng Nghiêu thiếu nắm cổ tay nàng lại nói: “Mấy nam nhân đó tay chân thô ráp, xin Lục tiểu thư bôi thuốc cho ta. Trong áo giáp ta có một túi vải đựng thuốc trị thương, nàng bôi cho ta là được.”
Kỳ thật, ngày đó ở Nghiêu phủ sau khi Thái úy cố gắng dùng lời nói mà nói rõ, theo lý đã có thể kết thúc viên mãn nghiệt duyên này với Thái úy.
Nhưng mà, nhìn miệng vết thương trước mắt chảy máu đầm đìa, đây là hắn cho rằng mình bị đám người cướp bóc bắt đi mà bị thương, nếu ngay cả chút yêu cầu xức thuốc này cũng không đáp ứng được, chẳng phải là không có tình người? Những lời cự tuyệt đã đến bên miệng nhưng nhìn lại bả vai lại chảy ra máu mới, lại không nói ra được.
Vì thế, Ngọc Châu nhẹ giọng nói: “Xin Thái úy buông tay, ta đi kêu người lấy ít nước lại đây.” Đợi sau khi Thái úy buông tay, Ngọc Châu ra cửa phòng, xách một chậu nước ấm, lại lấy thêm bình rượu Thiêu đao tử nhỏ trên kệ bếp.
Tiểu viện lúc này thật yên tĩnh, có thị vệ với người giữ cổng đang thấp giọng nói chuyện với nhau, những người còn lại đều an tĩnh một trăm người đã ngủ hết.
Ngọc Châu bưng chậu nước bước nhanh về phòng, dùng khăn vải sạch lau hết vết máu trên vai Thái úy, rồi nói với Thái úy: “Xin Thái úy nhịn một chút…” Lập tức dùng rượu mạnh tưới lên miệng vết thương. Rượu ở nơi này rất mạnh, Ngọc Châu tưởng tượng một chút cũng biết là đau đến mức nào, chẳng qua Thái úy chỉ trầm mặc không lên tiếng, chỉ có tay nắm thùng chặc thêm một chút.
Sau khi rửa qua rượu mạnh, Ngọc Châu vội vàng đem thuốc rải đều lên vải, rồi lấy vải trong túi thuốc, tỉ mỉ quấn quanh bả vai thật tốt, cẩn thận không làm nước văng lên vải quấn trên vai. Sau khi mọi thứ đều tốt, Ngọc Châu mới lấy khăn vải, vắt khô lau lên mấy chỗ thân thể gần bả vai Thái úy.
Sau khi bận rộn lau sạch, lúc Thái úy đứng dậy, Ngọc Châu mệt đến tay không nhấc lên nổi.
Lúc nàng chuẩn bị đi ra ngoài, để cho Thái úy trong phòng nghỉ ngơi, đột nhiên cả người bay lên không, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, bị ôm đến giường. Ngay sau đó, nam nhân với một thân vừa tắm gội mang theo mùi thuốc nhẹ nhàng khoan khoái kia đem bản thân nàng gắt gao bao phủ thật chặc. Khi Ngọc Châu đang muốn đẩy ra, Thái úy đột nhiên lấy tay nắm chặt cổ nàng. Ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Ngọc Chẩ chỉ biết bàn tay đang nắm cổ mình, mới một ngày trước đã giết vô số người, lúc này chỉ cần hơi dùng sức, bóp gãy cổ nàng chỉ dễ như việc trở bàn tay. Ngọc Châu nên sợ mới đúng, nhưng không biết vì sao, khi nhìn đến đôi mắt phượng của Thái úy, thì trong lòng vừa dâng lên cơn rùng mình lại chậm rãi tiêu mất. Nàng thu lại hai tay vừa chụp vào cổ tay Thái úy, bình tĩnh chờ nam nhân này nổi giận.
Nghiêu Mộ Dã nắm cái cổ mảnh khảnh trong tay, trong lòng cũng không biết nên xử trí như thế nào.
hắn đương nhiên nhớ rõ quyết tâm quyết định lúc ở kinh thành. Nàng đã vô tình ta sẽ hưu nàng, nam nhi bảy thước hiên ngang, muốn dứt là dứt, há có thể có thái độ trẻ con?
Cho dù về sau đã xuất binh đi phương Bắc, dù đang tha hương, quyết tâm này cũng chưa từn dao động. Chẳng qua chỉ là một tiểu phụ Tây Bắc mà thôi, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn thoáng qua trong đầu, nhưng hắn tin tưởng chẳng qua là di chứng của việc vành tai tóc mai chạm nhau trong thời gian trước còn sót lại, đợi thêm một khoảng thời gian nữa tự nhiên sẽ quên đi hoàn toàn. hắn vẫn luôn tỉn tưởng bản thân mình chắc chắn làm được điều này.
Chính là, quyết tâm xây dựng một bức tường thành kiên cố vững chắc tại thời điểm nhìn thấy một thân váy áo bị vứt bỏ kia đều sụp đổ. Chỉ cần nghĩ đến nữ tử nhỏ nhắn kia đã rơi vào tay kẻ cướp, giày vò chịu khổ, hắn chỉ cảm thấy máu trong người đều đông lại.
Lúc ấy chỉ có một ý niệm hiện lên, bất kể thế nào cũng phải tìm được nàng. Mà hiện giờ, nữ tử nhỏ nhắn tác động đến hồn phách của hắn đã nằm dưới thân hắn, cái cổ tinh tế cũng bị hắn nắm trong tay. Nữ tử đáng giận này, khi bản thân hắn ngày đêm không nghĩ, ngựa không dừng vó đến từng nơi tra xét tiêu diệt hang ổ ké cướp tìm tung tích nàng, thì nàng lại đang cùng hai nam tử Quảng Tuấn Vương cùng với Bạch thiếu ở trong phòng ấm áp trang phục nhẹ nhàng, rượu mạnh thức ăn ngon, một bộ dáng dương dương tự đắc.
Khi vừa xông vào phòng, hắn vậy mà dâng lên cái tâm tư muốn đem hai bạn tốt của mình hành hung một trận, cũng ngay giờ khắc này, làm cho trong lòng hắn vô cùng rõ ràng người mà nữ tử này ái mộ không phải hắn, mà cố tình hắn đối với nàng lại… Nhớ mãi không quên!
Sau khi rõ ràng điểm này, đối với Thái úy đại nhân luôn luôn tự tôn cao ngạo mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích không nhỏ! Trong khoảnh khắc như vậy, Nghiêu Mộ Dã thậm chí cảm nhận được từ đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng chưa từng có…
Chẳng qua im lặng một lúc như vậy, lại nhìn khuôn mặt nữ tử dưới thân đang từ từ đỏ lên, Thái úy đại nhân rốt cuộc chậm rãi buông lỏng bày tay mình ra.
Ngọc Châu thấy Thái úy đại nhân rốt cuộc buông lỏng tay, lập tức mở miệng định nói chuyện, nhưng ngay lúc đó, nàng lại bị Thái úy đại nhân gắt gao ôm sát vào trong ngực, Thái úy đại nhân đã chém giết một ngày một đêm ngửi ngửi hương thơm ngọt ngào trong ngực, từ từ thả lỏng thân thể, cứ như vậy lập tức say sưa đi vào giấc ngủ, những ngày qua đến tận bây giờ cũng chưa từng trôi qua một giấc mộng đẹp…
Môi anh đào của Ngọc Châu hơi hé, cho đến khi nghe được âm thanh ngủ say của Nghiêu Mộ Dã, mới xác định hung thần ác sát này thế nhưng nhanh như vậy đã ngủ rồi… Nàng muốn đứng dậy nhưng Thái úy ôm quá chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được.
thật ra Ngọc Châu cũng thật sự mệt mỏi, một ngày này trãi qua thật sự quá mức truyền kỳ. không nói đến việc gặp nạn, có lẽ là gặp lại Thái úy lần nữa, đều làm cho Ngọc Châu cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nàng lại không có cách nào chợp mắt, chỉ có thể an tĩnh nương theo ánh đèn chưa tắt trên bàn bên cạnh, tỉ mỉ quan sát gương mặt ngủ say của nam nhân trước mắt.
Nàng luôn luôn biết, Thái úy Đại Ngụy chính là nam tử tuấn tú bậc nhất, nhưng bản thân dường như chưa từng giống như hiện tại xem kỹ gương mặt này, ngọn đèn giống như đom đóm, lờ mờ chiếu lên sườn mặt Thái úy, hình thành một đường trùng điệp chập chùng như ngọn núi cao nghiêm nghị, hai hàng mày rậm giãn ra, vẫn buộc chặt một chỗ với sườn núi, dường như đang có tâm sự không giải quyết được, chiếc mũi cao thẳng càng tôn lên khí chất của nam nhân tuấn tú cương nghị kia, mà hàng mi dài kia ngoài ý muốn làm cho ác linh đang ngủ kia có thêm một tí trẻ con…
Ngọc Châu yên lặng nhìn một lúc, cho đến khi tim đèn cháy hết tự tắt, nàng mới từ từ khép mắt lại. Trước khi ngủ ý nghĩ vẫn luôn quấy rầy nàng – nàng mắc nợ Thái úy dường như càng lúc càng nhiều, đủ thứ khoản nợ, nên làm thế nào, tiền khi nào mới có thể trả, để không mắc nợ nữa đây?
một đêm này, Quảng Tuấn Vương vẫn luôn không ngủ ngon. Đông phòng tuy rằng cách tây phòng hắn một hành lang, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, vẫn sẽ nghe được một ít âm thanh yếu ớt truyền tới, cho nên hắn lấy một cốc nước, úp lên vách tường để nghe động tĩnh trong phòng cách vách.
Sau khi bọn hắn thảo luận việc quân xong, bộ dáng Thái úy vẫn lạnh băng, chỉ kêu bọn hộ vệ đi ra ngoài viện nghỉ ngơi, mà hắn lại giống như muốn đi đến tây phòng cách vách.
Quảng Tuấn Vương thấy sắc mặt hắn chưa khỏi bệnh, lo lắng hắn lại đi làm khó Lục tiểu thư, đương nhiên đưa tay cản lại, chỉ muốn khuyên hắn ở lại, ngủ chung giường cùng mình và Bạch thiếu.
Đáng tiếc sau khi nghe xong đề nghị của hắn, Nghiêu Thái úy khinh thường nhếch khóe miệng, giọng nói lạnh lùng: “Xin hai vị sớm nghỉ ngơi, hôn thê tại hạ đang ở phòng bên cạnh, tại hạ đến phòng nàng nghỉ ngơi là được.”
Quảng Tuấn Vương có chút sốt ruột, nhìn lướt qua Bạch thiếu bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt hắn cũng không được tốt, lại giống như không có ý muốn lên tiếng, Dương Tố đành phải vội vàng nói: “Dù sao hai người vẫn chưa thành hôn, phải để ý đến thanh danh của Lục tiểu thư, hay là ba người chúng ta chen chúc một chút…”
Nghe xong lời này, Nghiêu Thái úy giống như cười giễu cong cong khóe miệng nói: “Ông đây đã cùng nàng thử giường thử chiếu, cực kì hợp không lệch chút nào!”
một câu này, lập tức làm cho sắc mặt Quảng Tuấn Vương cùng Bạch thiếu càng khó coi hơn.
Đây chính cố ý dò xét việc “thử đạn” là thử giường thử chiếu, chính là tập tục bất thành văn trong kinh thành Đại Ngụy.
Thế gia quý tộc trong kinh thành Đại Ngụy trước giờ chỉ chú trọng việc giường chiếu, nếu đạt thành trước khi nam nữ có hôn ước, trong trường hợp hai bên cố ý lập tức có thể đơn độc hẹn ước thử sâu cạn dài ngắn một lần. Luôn luôn phải nước non nhẵn nhụi mơn mởn mới có thể thiên trường địa cửu, đương nhiên, thử lần này hối hận hôn nhân khi tình cờ phát sinh như thế.
Các bậc cha mẹ đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở, hai bên cũng định ra như vậy.
Lúc này Thái úy nói bản thân mình đã thử đạn. Ngay cả phụ mẫu của họ cũng không ngăn trở thì hai vị bạn tốt này lấy lập trường gì để ngăn trở.
Thái úy đại nhân ngủ với vị hôn thê của mình, là đạo lý hiển nhiên! Làm sao có hơi sức cùng lăn lộn trên giường đất nói chuyện với hai vị bạn tốt?
Những lời này làm cho Quảng Tuấn Vương tức giận đến cắn chặt răng. rõ ràng đều đã tình cạn rã rời? Như thế nào lại nhặt lên ăn lại? Phẩm hạnh bực này chẳng lẽ muốn chiếm lấy cả đời, còn không được nhận lấy ý tứ của người khác?
Úp chén yên lặng nghe một lúc, ngoại trừ âm thanh đóng mở cửa lúc đầu, rồi lại mở cửa, trong phòng ngoài tiếng vốc nước lên, dường như không có bất kỳ động tĩnh nào khác. Nếu thật sự nhặt lên ăn lại, cũng không nên im lặng như vậy chứ?
Bên này Quảng Tuấn Vương suy nghĩ trăm lần cũng không ra, Bạch thiếu bên kia cũng nằm trên giường lăn lăn không ngủ được, chẳng qua hắn không có trợn mắt đứng dậy, chỉ yên lặng thỉnh thoảng trở mình, cho đến khi chân trời đã ló ra ngày mới.
một đêm này Thái úy ngược lại ngủ rất ngon, khổ cực lúc chém giết tiêu đi không ít. Hơn nữa khi vừa mở mắt nhìn thấy mỹ nhân mềm mại xoay người nằm trên khuỷu tay mình, thật làm cho người ta thư thái sướng khoái không ít.
Tách ra lâu như vậy, thói quen không tốt lúc ngủ của nàng vẫn không thay đổi, chỉ lấy chăn làm như cái kén, nửa bên mặt đều vùi hết trong chăn.
Nghiêu Mộ Dã duỗi tay kéo chăn xuống, lộ ra chiếc cằm hơi hơi nhọn. Đột nhiên cảm thấy, đôi môi đỏ tươi khi ngủ dường như
Nghiêu Mộ Dã duỗi tay xe kéo xuống chăn, lộ ra nàng hơi hơi mang tiêm cằm. Đột nhiên cảm thấy, kia ngủ đến đỏ tươi môi tựa hồ là yêu cầu thân thượng một thân bộ dáng. Tín niệm khẽ nhúc nhích gian, môi liền dán phụ đi lên, khải khai nửa trương môi anh đào hàm răng, bên trong đó là hương mềm tiểu trai thịt, hơi chút dẫn đường dùng sức, mơ mơ màng màng trai thịt liền tự động bị hút vào trong miệng……
Nghiêu Mộ Dã một tay chế trụ nàng cái ót, mặc cho nàng tóc dài như tơ cùng chính mình cánh tay xoay quanh quấn quanh.
Đương ngọc châu bị hôn môi đến khó có thể hô hấp, rốt cuộc cố sức mà mở mắt ra khi, Thái úy đại nhân đã vận sức chờ phát động, thân thể nóng bỏng đến nóng bỏng, ép tới nàng nhất thời khó có thể đứng dậy…… Chỉ có thể ở nam nhân hơi hơi ngừng lại gian không, ảo não mà thấp giọng kêu: “Thái úy, không phải nói muốn giải trừ ngươi ta…… Ngô……”
Chỉ là này khe hở quá ngắn, chỉ chốc lát liền lại bị nam nhân cường ngạnh môi lưỡi đổ đến kín mít.
Tương so với này một phòng lười biếng, cách vách hai vị quý nhân nhưng thật ra thức dậy cực sớm. Sáng sớm đêm lộ chưa tán, lạnh lẽo vì chưa tiêu, liền nhất thời lười đến đứng dậy, lười biếng mà từng người ngã vào trong ổ chăn tiêu ma.
Đúng lúc này, cách vách đột nhiên truyền đến nữ tử than nhẹ, chính là lại giây lát biến mất, gần như không thể nghe thấy……
Hai cái nam nhân biểu tình khác nhau cho nhau nhìn thoáng qua, lại lập tức phiết đầu, liền tính cách vách mơ hồ truyền đến ván giường kẽo kẹt thanh âm, cũng không có mở miệng trêu chọc, chỉ là trầm mặc mà đắp chăn, từng người nghĩ chính mình kia một phần tâm sự.
Đương mặt trời mới mọc tiệm lộ ánh sáng nhạt khi, tôi tớ nhóm cũng sớm lên, ở trong sân bắt đầu xoát nồi nấu cơm.
Thôn nhỏ điều kiện tuy rằng đơn sơ chút, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại là cực hảo. Vừa mới hạ trứng gà, vỏ trứng hãy còn mang ấm áp, dùng các thôn dân tự nhưỡng tương ớt phiên xào, trứng bánh kim hoàng sáng bóng lại mang theo điểm điểm lửa đỏ, nhìn đó là ăn với cơm hảo đồ ăn.
Kia cơm dùng nước trong phao một chén, đã hút no rồi hơi nước, ở hỏa bếp thượng ngao chỉ chốc lát, liền gạo chín rục, thành tựu một nồi sền sệt hảo cháo.
Bởi vì một hồi thực cơm chủ tử thật nhiều, từng người khẩu vị lại là bất đồng, đầu bếp còn lo lắng mà xoa nhẹ mặt, xả mặt phiến canh, dùng nước canh vừa lúc là đêm qua hầm nấu thịt bò tiên canh, phối hợp chút cắt nát rau xanh, liền tự nhiên tươi ngon.
Giác Nhi khéo tay, còn giúp trợ đầu bếp đem hôm qua cắt nát thịt khô nhập nhân, nhéo bốn lung thịt màn thầu, thượng vỉ hấp chưng thục.
Đãi vỉ hấp mạo nhiệt khí, nàng mới múc một chậu nước ấm, điều hảo thủy ôn, chuẩn bị cấp Lục tiểu thư đưa đi.
Có lẽ là hôm qua quá mệt mỏi duyên cớ, này vài vị các chủ tử không có một cái đứng dậy. Sau lại còn không dễ dàng bạch thiếu cùng Quảng Tuấn Vương rốt cuộc đứng dậy gọi tôi tớ nhập phòng súc tẩy. Này đây Giác Nhi cũng bị thủy, chuẩn bị hầu hạ Lục tiểu thư đứng dậy.
Chính là mới vừa đi tới rồi tây sương cửa, kia môn liền chính mình đánh tới, Giác Nhi trừng mắt trước nửa lộ to lớn ngực, trong lúc nhất thời kinh dị đến nói không ra lời, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Thái úy đại nhân lạnh lùng mặt, lắp bắp nói: “Quá…… Thái úy đại nhân, ngài như thế nào tại đây phòng……”
Nghiêu Thái úy duỗi tay tiếp nhận chậu rửa mặt, đối nàng nói đến: “đi, nhưng nhà ngươi cô nương vóc người, ở trong thôn mua chút váy áo trở về, chọn chút mới tinh sạch sẽ, nhiều cấp bạc đó là.” nói xong liền bưng chậu rửa mặt, dùng chân tự đóng cửa phòng.
Giác Nhi đầu óc có chút mơ hồ, chính là lại không thể không dễ từ Thái úy, liền mộc mộc mà xoay người chuẩn bị đi ra ngoài mua y.
Đúng lúc này, chỉ nghe đang ngồi ở trong viện cái bàn bên dùng cơm Quảng Tuấn Vương, thật là bực bội địa điểm kia mặt phiến canh hỏi đầu bếp: “Như thế nào như vậy toan? Chính là đánh nghiêng dấm bình?”
Kia đầu bếp vội vàng giải thích, này bỏ thêm giấm chua chính là Sơn Tây cách làm, sáng sớm ăn khởi đặc biệt khai vị.
Quảng Tuấn Vương tức giận đến một phách chiếc đũa: “Đoan đi xuống đảo rớt! Bằng bạch toan đến hết muốn ăn!”
Tương so dưới, bạch thiếu nhưng thật ra không lắm bắt bẻ, chỉ một ngụm liền uống không có trong chén cháo trắng.
một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn sau, mấy đạo nhân mã liền phải từng người xuất phát.
Ngọc châu súc tẩy xong, thay thôn phụ váy áo. Này bộ váy áo vốn là trong thôn muốn thành hôn thôn cô vì chính mình khâu vá, còn chưa thượng thân, đảo cũng sạch sẽ hợp thể.
Đương nàng ra cửa phòng khi, Quảng Tuấn Vương cùng bạch thiếu đã ăn xong rồi cơm sáng. Hai người thương nghị sáng sớm liền xuất phát, ở Nghiêu Mộ Dã thân binh hộ vệ hạ tới trước Tây Bắc chinh lương.
Chỉ là Quảng Tuấn Vương lúc đi, nhìn lục tiểu thư là muốn nói lại thôi. Nghiêu nhị lặp lại, thật sự không phải phó thác phu quân. Chính là nhìn hắn vì hồng nhan mở rộng ra giết chóc bộ dáng, cũng là thần chắn sát thần Phật chắn sát Phật tư thế, lại là nhất thời không có đứng đắn danh mục cùng hắn tranh đoạt khán hộ giai nhân phái đi.
Đến nỗi ngọc châu, tuy rằng có tâm cùng Quảng Tuấn Vương đám người một đường đi Tây Bắc, chính là nhất thời cũng không thể đi, dựa vào Thái úy ý tứ, một nữ tử cùng hai cái nam tử cùng lên đường, còn thể thống gì? Huống chi nàng nãi đường đường Đại Ngụy Thái úy chưa lập gia đình chi thê?
Tự nhiên là muốn trước cùng hắn cái này vị hôn phu đi Bắc Vực phía sau, đãi chiến sự không vội khi, lại phái người đưa nàng một đường hồi Tây Bắc ngọc thạch trấn.
Thái úy lấy định chủ ý, nhất thời là muốn gọi người khó có thể lay động. Ngọc châu cũng chỉ có thể đi theo Thái úy thượng phân nhánh kiều, cùng hai vị quý nhân cáo biệt đường ai nấy đi.
Ngồi ở trong xe ngựa, ngọc châu nhưng thật ra có thể dưỡng một dưỡng tâm thần, sáng nay bị Thái úy nháo tỉnh, một phen hồ nháo sau chỉ cảm thấy cánh tay eo chân lại bắt đầu bủn rủn. Này Thái úy đại nhân cũng không biết bị đè nén bao lâu, lăn lộn lên đó là không để yên.
Đợi đến nàng phục hồi tinh thần lại, tính toán cùng Thái úy kế hoạch một chút trước kia, trợ giúp hắn hồi ức trước đây nói qua nói khi, Thái úy đại nhân thế nhưng là mặt không đỏ, tim không đập mà nói: “Khó thở mà quyết đoán, thường thường sơ suất, ngô phi thánh nhân, há có thể vô thất miệng là lúc, xem ngươi cũng biết chính mình sai rồi, ta há nhưng không cho ngươi sửa lại cơ hội? Nếu hôn ước chưa giải, liền như vậy làm đi……”
Ngọc châu cảm thấy Thái úy nói không giữ lời, thật sự không phải quân tử, hơn nữa câu kia “Liền như vậy làm” ngữ nghĩa chưa tỏ tường, gọi người tâm huyền lạc không đến mà. Đãi nàng đang muốn tiếp tục cãi cọ khi, Thái úy lại cảm thấy bả vai không khoẻ, nàng chỉ có thể tạm hoãn ngôn ngữ, thế Thái úy đại nhân một lần nữa đổi gói thuốc trát……
Mà hiện tại, chính mình tắc đi theo Thái úy đi tới Bắc Vực phía sau trọng trấn chinh quan.
Này thị trấn ở không có chiến loạn khi, chính là cùng Bắc Vực mua bán quan trọng thương trấn. Lui tới nam bắc, chính là tổng muốn đầu mối then chốt, quang xem cao lớn trấn tường, thật đúng là nhìn không ra đây là phương bắc biên thuỳ vùng đất hoang.
Ngọc châu này đốn nhật tử trì hoãn đến thật lâu sau, mang đến ngọc kiện đều không có điêu khắc, phỏng chừng qua đi đi Tây Bắc, cũng muốn bận rộn với ngọc thạch tuyển mua, cho nên đi vào nơi này cũng hảo, nhưng thật ra có thể trầm tĩnh hạ tâm tới, tinh tế mà đem đỉnh đầu tích góp ngọc sống đuổi một đẩy nhanh tốc độ.
Nghiêu Thái úy an trí nàng Phủ Trạch không lớn, là từ một cái nơi khác khách thương nơi đó mua nhập, nơi đây phát sinh chiến loạn, những cái đó trục lợi thương nhân tự nhiên là gió chiều nào theo chiều ấy, đi trước một bước, cho nên địa phương bất động sản lúc này nhưng thật ra tiện nghi thật sự.
Ngọc châu nghe nói này nhà cửa quản sự nói chuyện phiếm sau, nhưng thật ra tâm niệm khẽ nhúc nhích, thêm tới Giác Nhi, làm nàng ngày mai có rảnh đi phố xá thượng đi vừa đi, thấy tiện nghi nhà cửa hoặc là cửa hàng, chọn lựa mua mấy chỗ tốt.
Giác Nhi không rõ nội tình, mày ủ mặt ê nói: “Lục tiểu thư, chúng ta phân phối nội cống ngân lượng vốn dĩ liền không nhiều lắm, cũng không thể như vậy tiêu xài tuỳ tiện? Người khác đều là tiện giới bán phá giá, ngươi lại một cổ não mà tẫn tiếp tàn bàn, nếu là Bắc nhân đánh tới nơi này, chỉ một phen hỏa, liền toàn không có!”
Chính là ngọc châu lại định liệu trước mà nói: “Tuy rằng là xa hoa đánh cuộc một ván, nhưng ta tin tưởng Thái úy đại nhân này chiến tất thắng!”
Nghe xong Lục tiểu thư như vậy chắc chắn, Giác Nhi đành phải y dạng đi làm, tuyển chọn sát đường vượng phô, mua vào mấy bộ, chính là nhìn trước mắt thanh lãnh phố xá, Giác Nhi không cấm lại là thở dài một hơi.
Lục tiểu thư người hảo, đây là tới rồi Tây Bắc, làm phổ độ chúng sinh Bồ Tát sống a! Chỉ là các nàng nợ ngập đầu, vẫn thua thiệt Nghiêu gia cùng hoàng gia hai bút bạc đâu! Nếu là thua thiệt nội cống bạc, này nhưng như thế nào cho phải?