Chương 149: Ngươi so với liệt cuồng sa thì như thế nào?
-
Chân Huyền đại lục truyền thừa lâu đời, có sách sử ghi lại, nó đã tồn tại khoảng vạn năm.
Vạn năm truyền thừa, trong số các võ giả, có người thì kinh tài tuyệt diễm, một số thì bối phận hơn người khác, có vô số thiên tài võ giả ở Chân Huyền đại lục quật khởi, tỏa ra hào quang chói sáng.
Có thật nhiều võ giả ngay lúc tỏa sáng mà chết, càng có nhiều võ giả chậm rãi chết dần trong dòng chảy thời gian, càng có người lúc đột phá cửa sinh tử đã từ giã cõi đời, đương nhiên, cũng có cường giả đột phá gông cùm xiềng xích phi thân rời đi.
Phàm mỗi một loại biến chuyển của non sông, sau khi những võ giả này chết lưu lại chỗ tu luyện của mình không thể nghi ngờ chính là bí cảnh để đám võ giả hậu bối tới tu luyện, cường giả võ đạo làm di phủ của mình.
Loại di phủ bí cảnh này thường thường còn có tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú và dồi dào, hay bí tịch võ đạo trân quý, hoặc là bảo khí cường đại nào đó, thậm chí Linh khí hoặc bảo bối trân quý hơn.
Thường thường đều có thể giúp thực lực của võ giả thăng tiến nhanh, cho nên, một khi phát hiện đều khiến các võ giả chạy theo như vịt.
Trong quần thể võ giả người phát hiện di phủ bí cảnh được xưng là — khí vận!
Một đường võ đạo, trừ cái gọi là tài nguyên, khí vận cũng là yếu tố cực kỳ quan trọng.
Người không có khí vận chỉ có thể tu luyện từng bước.
Người có khí vận có đôi khi thường có thể bằng vào khí vận mà nhất phi trùng thiên.
Ngay lúc này, Diệp Chân nghe thấy Nhâm Tây Hoa mời mình đi thăm dò di phủ bí cảnh, có lý do gì mà không đồng ý, lúc này vui vẻ tiến về.
Có điều, sau khi gặp mặt người mà Nhâm Tây Hoa gọi là bằng hữu kia, Diệp Chân cũng có chút ngây dại.
- A, là ngươi, Hàn sư huynh?
Ai ngờ người đó lại là người mấy ngày nay không lộ diện - Hàn Thạch.
- Hàn sư huynh hắn không có mặt mũi tìm ngươi, nên để ta đi tìm ngươi.
Giọng nói của Nhâm Tây Hoa truyền vào tai của Diệp Chân.
- Là như vậy, ta có bằng hữu quen biết trước đây, bởi vì phát hiện một chỗ bí cảnh. Sau đó đã liên tiếp xông qua mấy lần nhưng đều thất bại nên chuẩn bị tìm kiếm bằng hữu hỗ trợ, cuối cùng đã tìm được ta.
- Hắn không phải quá quen thuộc Hắc Thủy Quốc, bảo ta đi tìm người, ta đã nghĩ ngay đến hai người các ngươi!
Dừng một chút, Hàn Thạch nói đến đây thần sắc nghiêm lại.
- Sở dĩ tìm các ngươi, ta suy nghĩ hồi lâu. Là vì việc thăm dò bí cảnh này hết sức hung hiểm, mặc dù không dám nói cửu tử nhất sinh, nhưng mà cũng không sai biệt lắm. Mà chúng ta đều là sư huynh sư đệ đồng môn, nếu như cùng đi, càng có thể nhiều một phần ứng phó và chăm sóc đỡ nhau được, nhiều thêm một phần an toàn.
- Vậy cũng được, chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn cả, chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì nguy hiểm mới có thể xuống tới thấp nhất.
Diệp Chân nói tiếp.
Hàn huyên vài câu, Nhâm Tây Hoa hỏi công việc cụ thể liên quan tới bí cảnh. Cụ thể thì người phát hiện bí cảnh là ai, nhân phẩm như thế nào?
Những tin tức này đều rất quan trọng, dù sao trong sách cổ ghi lại, trong việc thăm dò bí cảnh đều là đen ăn đen, chuyện này cũng quá thường gặp.
- Không rõ ràng lắm, ta chỉ biết hắn là người của Kiếm Nguyên đế quốc, đệ tử của đệ nhất tông Kiếm Nguyên Tông, tên Lữ Tòng Phi, tu vi cực kỳ cao cường, hai năm trước ta có một lần hợp tác với hắn giết Yêu Thú, khi đó, con thú đó đã có tu vi Dẫn Linh hậu kỳ.
- Chỉ có những thứ này hay sao? Gia hỏa này có nhân phẩm như thế nào?
Nhâm Tây Hoa nhíu mày.
- Nhâm sư đệ, đừng hỏi nữa, chẳng lẽ nói nhân phẩm của Lữ Tòng Phi này không được thì ngươi sẽ không đi?
- Nếu đã thăm dò di phủ bí cảnh, mọi việc đều cần phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, thật sự nếu có người dám hạ độc thủ đối với chúng ta, ta sẽ giết con mẹ nó!
- Ha ha ha, được! Diệp sư đệ, ta chờ câu nói này của ngươi, vẫn là Diệp sư đệ sảng khoái!
Mặc dù nói trước đó Hàn Thạch và Diệp Chân có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng mà biểu hiện của Diệp Chân vẫn để Hàn Thạch cảm thấy Diệp Chân đúng là người có thể tin được.
Sư huynh đệ ba người chuẩn bị một chút, dưới sự dẫn dắt của Hàn Thạch bay lên trời mãi cho đến địa điểm tụ họp.
Ba người vừa bay lên không, Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa đã đỏ mắt.
Không gì khác, bởi vì tốc độ và độ cao Diệp Chân phi hành, không ngờ lại không chênh lệch quá nhiều với bọn họ.
Phải biết rằng Hàn Thạch chính là võ giả Dẫn Linh cảnh hậu kỳ, tu vi của Nhâm Tây Hoa mặc dù chỉ có Dẫn Linh trung kỳ, nhưng mà cũng đã tiếp cận hậu kỳ.
Mà Diệp Chân chỉ là một võ giả Dẫn Linh cảnh sơ kỳ, cũng bởi vì một quyển bí tịch Địa Giai Hạ phẩm phi hành - Cuồng Phong Lược Ảnh Quyết, tốc độ và độ cao phi hành lại không chênh lệch quá nhiều với Nhâm Tây Hoa, chỉ chậm hơn Hàn Thạch một chút.
Có điều, Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa lại không biết Diệp Chân đã có chỗ giữ lại, không phát huy hoàn toàn thực lực của mình.
Nếu như Diệp Chân không ẩn giấu tu vi, trực tiếp dùng tu vi Dẫn Linh cảnh trung kỳ thôi động Cuồng Phong Lược Ảnh Quyết, tốc độ phi hành trong nháy mắt có thể siêu việt hơn cả Hàn Thạch.
Vị trí cần tới là Hồ Hắc Kim - biên giới ngoài trăm dặm Hắc Thủy Vương Thành.
Hồ Hắc Kim bởi vì thừa thãi Hắc Kim Thảo có giá trị khá cao cho nên võ giả nhiều hơn so với lúc trước.
Đến nơi, Hàn Thạch phát ra một đạo truyền tin phù, ngay sau đó, một đạo truyền tin phù từ trên một con thuyền trên Hắc Kim Hồ bay lên.
- Đi, bên trên chiếc thuyền kia!
- Hàn Thạch, đây là người mà ngươi tìm đến?
Mới vừa lên thuyền, một nam tử với hai hàng lông mày xéo xuống, bên cạnh mũi còn có một nốt ruồi, thần sắc có chút âm lãnh chỉ vào Nhâm Tây Hoa và Diệp Chân rồi bắt đầu quở trách Hàn Thạch.
- Việc này, Dẫn Linh trung kỳ coi như có thể! Thế này cho dù ngươi có ý muốn gọi bọn họ đi tìm cái chết thì cũng không thể làm hỏng mất đại sự của chúng ta?
Nam tử kia chỉ vào Diệp Chân nói.
Một người khác ngồi ở bên trên mạn thuyền, trong tay một cái nam tử trung niên mang theo một cái hồ lô rượu cực lớn, cũng nhìn Diệp Chân rồi lặng lẽ cười.
- Ta nói Hàn Thạch, ta có chút hoài nghi, có phải ngươi có cừu oán cùng tiểu huynh đệ này hay không? Ngươi gọi hắn đến không phải vào đưa hắn vào chỗ chết, hãm hại hắn hay sao?
- Tửu Liệt, ngươi nói cái gì thế?
Bị nam tử tay cầm hồ lô rượu kia nói như vậy, giống như nói hắn thật sự có ý hố Diệp Chân, Hàn Thạch đột nhiên có chút nổi giận.
- Hàn huynh, ngươi nói lời này không quá đúng rồi!
Đuôi thuyền là một tên quanh người tản ra ba động Dẫn Linh đỉnh phong, nam tử treo kiếm đứng cũng nhíu mày.
Diệp Chân đoán người này hẳn là Lữ Tòng Phi.
Bị ba người vây công cùng một lúc, Hàn Thạch có chút khó nói, cuối cùng lại không biết ứng đối ra sao.
Diệp Chân mạnh mẽ tiến lên trước một bước, có chút ngưng thần Kiếm Mạch thần thông, cả người xoay mình như một thanh bảo kiếm tách ra khỏi vỏ, đinh một tiếng đã đứng ở boong thuyền, kiếm khí trùng thiên.
- Thực lực không phải dựa vào miệng có thể nói được!
Ngày ấy, Diệp Chân phá vỡ ý cảnh cuồng sa của Liệt Cuồng Sa, chính là bởi vì Kiếm Tâm Thông Minh của hắn nhìn ra sơ hở trong ý cảnh cuồng sa của Liệt Cuồng Sa, để cho uy lực của kiếm pháp giảm đi nhiều mới đón đỡ được một kiếm của Liệt Cuồng Sa mà không chịu chút hao tổn.
- Ta nhổ vào, ngươi chỉ mới lên Dẫn Linh sơ kỳ cũng dám nói với chúng ta về thực lực? Chờ lúc nào ngươi đến tu vi Dẫn Linh hậu kỳ, đến lúc đó hãy lại nói lời này với lão tử.
- Cút nhanh lên, nếu còn không cút, lão tử một đao bổ chết ngươi!
Nam tử cạnh mũi có nốt ruồi âm lãnh mà chỉ vào Diệp Chân mắng to lên.
- Ba Lang, câm miệng!
Lữ Tòng Phi là Dẫn Linh cảnh đỉnh phong hình như nhìn ra Diệp Chân quả thực bất phàm, lúc hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân xoay mình ra khỏi vỏ. Kiếm thế thẳng khóa về phía tên cạnh mũi có nốt ruồi - Ba Lang!
- Ba Lang. Ngươi so với Liệt Cuồng Sa thì như thế nào? Nếu ngươi tự tin có thể giết Liệt Cuồng Sa, vậy ngươi cứ việc phóng ngựa tới đây!
Trường kiếm chỉ phía xa, kiếm khí cuồn cuộn, toàn thân Diệp Chân toát ra sự tự tin.
Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt thấy thế đồng thời khẽ giật mình. Ba Lang bị Diệp Chân dùng kiếm thế tỏa định, thần sắc rùng mình, toàn thân tất cả lông tơ dựng đứng.
- Ngươi là Diệp Chân sao?
- A? Chẳng lẽ ngươi chính là Diệp Chân trong truyền thuyết ở vương thành truyền ra, là người chỉ cần một kiếm đã có thể giết Liệt Cuồng Sa?
Khoảnh khắc Diệp Chân gật đầu, Lữ Tòng Phi vội vàng nghênh đón, cất lời trách tội Hàn Thạch.
- Hàn Thạch, sao ngươi không nói sớm.
Hàn Thạch một hồi bực bội, các ngươi có cho ta cơ hội để nói à.
- Hừ, một kiếm giết thì sao! Đầu năm nay, giết có con gấu thôi đã được tôn xưng là Hùng vương tái thế, người đả bại Sa Hoàng chắc cũng dám xưng người vô địch biển cả.
Ba Lang vừa mới thở dài một hơi lại âm dương quái khí nói, rất có vài phần ý tứ không phục Diệp Chân.
Diệp Chân cười cười, kiếm khí quanh người xoay mình thu lại nói.
- Lữ huynh, với chiến lực của ta có thể nhập bọn?
- Có thể, có thể!
Khi Lữ Tòng Phi vội vàng gật đầu, cũng vội vàng dắt Nhâm Tây Hoa và Diệp Chân giới thiệu lẫn nhau.
Mấy hơi thở sau, mọi người cũng coi như quen biết, có điều, Lữ Tòng Phi giới thiệu đối với bọn họ rất đơn giản, cơ hồ chỉ là tên và họ, còn tên Ba Lang kia, chính là nghĩa đệ của Lữ Tòng Phi, cũng là người đã bước vào Dẫn Linh hậu kỳ.
Tửu Liệt cũng không phải có cái tên này, nghe nói dùng cũng đã lâu rồi cho nên mọi người gọi như vậy, cũng là bằng hữu tốt của Lữ Tòng Phi.
Ba người Lữ Tòng Phi không phải người Hắc Thủy Quốc, theo lời Lữ Tòng Phi nói, hắn cố ý đến Hắc Kim Hồ để tìm kiếm dược liệu, không ngờ sau khi thăm dò lại ngoài ý muốn phát hiện một cửa vào dưới nước.
Trước đó, hắn đã mang theo Tửu Liệt và Ba Lang xông vào bốn lần, mỗi lần kết quả đều thất bại.
Bất đắc dĩ mới ở lại Hắc Thủy Quốc tìm sự giúp đỡ.
- Nếu như đi thăm dò bí cảnh, chúng ta phải có quy củ, miễn đến lúc đó tranh cãi không ngớt, bí cảnh là do ta phát hiện, nếu như thật sự phát hiện bảo bối, ta phải là người có quyền chọn lựa đầu tiên, các ngươi không có ý kiến gì chứ?
Lữ Tòng Phi trước tiên nói về quy củ.
Điểm này, mọi người tự nhiên không có bất kỳ dị nghị.
- Trên đường có rất nhiều Yêu Thú, người nào giết Yêu Thú, tất cả những thứ trên người con Yêu Thú này đều thuộc về người đó, quá trình tự chọn bảo bối cũng theo như sự cống hiến lớn nhỏ của mọi người mà cất nhắc.
Lữ Tòng Phi quyết định quy củ, nhìn qua coi như công bình, mọi người tự nhiên không ngoài ý muốn đáp ứng.
- Nếu đều không có ý kiến gì, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta hãy mau lên đường!
Nhìn bóng người bên hồ ẩn ẩn dò xét, Lữ Tòng Phi đạp mạnh một cước, chiếc thuyền giống như tên rời cung, từ mặt hồ bắn ra.
Diệp Chân cũng có chút hiểu rõ nguyên nhân tại sao Lữ Tòng Phi lại để cho người không phải quá quen như Hàn Thạch đi tìm người.
Có thể là bọn người Lữ Tòng Phi đã ở dừng lại trên Hắc Kim Hồ quá lâu, bọn hắn trước sau đã tự mình thăm dò bốn lần nên đã khiến cho nhiều võ giả chú ý.
Sợ bí mật nơi này bị lộ, mới không chờ đợi được mà cùng người hùng vốn thăm dò.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
…
Hưu!
Một kiếm bổ ra, một đầu Ưng Chủy Phi Ngư canh giữ ở bên trái mạn thuyền bị Diệp Chân tung một kiếm giết. Cùng trong thời khắc đó, Hàn Thạch cũng đã nhảy ra thân tàu, trong nháy mắt đạp nước mà đi, một kiếm chém về phía đáy thuyền.
Nhìn thấy đáy thuyền có dòng máu lan ra, Hàn Thạch mới một lần nữa trở về trên thuyền.
Lữ Tòng Phi đang đứng ở đầu thuyền, Linh Lực mênh mông từ dưới chân lộ ra, thúc thuyền nhỏ chạy nhanh.
Chân Huyền đại lục, thủy vực cũng là nơi Yêu Thú thành đàn, thuỷ vực càng lớn, Yêu Thú càng nhiều, Yêu Thú lại càng cường đại.
Đội thuyền chạy trên mặt Hắc Kim Hồ rộng lớn không ngừng có Yêu Thú đánh tới, cần mọi người bảo vệ.
- Lên không!
Sau khi chạy được gần sáu canh giờ, thời khắc đội thuyền xoay mình ngừng lại, Lữ Tòng Phi quát nhẹ, mọi người lập tức bay trên trời, dưới sự dẫn dắt của Lữ Tòng Phi, bay về một chỗ vòng xoáy trên mặt hồ.
Trong ngực ôm Vân Dực Hổ tiểu Miêu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng nặng đến ngàn cân, làm cho tốc độ phi hành của Diệp Chân có phần chậm, là người chạy đến cuối cùng, Ba Lang kia thấy thế lại phàn nàn.
- Đi ra ngoài tầm bảo còn mang theo con sủng vật, có khác gì đàn bà...
Lữ Tòng Phi ngăn Ba Lang, chỉ vào vòng xoáy.
- Nơi đó là bí cảnh, phía dưới vòng xoáy này!