Tạo Hóa Chi Vương

Chương 151: Hắc Thủy Di Phủ

Chương 151: Hắc Thủy Di Phủ
Phanh phanh phanh!
Ba Lang rơi xuống mặt đất, một chưởng vung ra, cương khí hộ thể sáng chói, từng Hắc Kim Mãng nhào lên đánh úp còn chưa cắn được Ba Lang thì đã bị hắn đánh bay.
Nhưng đánh bay một con Hắc Kim Mãng, lại có mười con thậm chí hơn mười con Hắc Kim Mãng phát ra thanh âm tê tê bay nhào lên, từng ngụm độc biển càng phun Ba Lang muốn té xỉu.
Cơ hồ nháy mắt ngã vào mãng bầy Hắc Kim, Ba Lang lâm vào tuyệt cảnh.
Dưới tuyệt cảnh, Ba Lang bất chấp nhiều như vậy, quanh người linh quang mạnh mẽ bắn ra, đánh xơ xác hơn mười đầu Hắc Kim Mãng bay nhào lên, nhanh chóng nhào đến chỗ vách động mà Diệp Chân đang đứng, dưới chân, còn mang theo mười mấy con Hắc Kim Mãng.
- Ba Lang, ngươi làm gì đấy, ngươi muốn hại chết chúng ta sao?
Hàn Thạch gần đó kinh hô lên.
- Ta không sống được, tất cả các ngươi cũng đừng nghĩ....
Hưu!
Đầu ngón tay Diệp Chân giương lên, một đạo kiếm dài hai trượng xoay mình bổ ra, trực tiếp đánh tan cương khí hộ thể quanh người Ba Lang, Ba Lang nháy mắt bị trọng thương, lại bị đánh rơi ầm xuống mặt đất.
- Ba Lang!
- Diệp Chân, ngươi làm gì đấy?
Phía trước, Tửu Liệt và Lữ Tòng Phi đồng thời quát to.
Diệp Chân không chút nào để ý tới hai người, quay đầu lại nói với Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa.
- Nhanh, có Ba Lang hấp dẫn Hắc Kim Mãng, chúng ta vận dụng Linh Lực biên độ nhỏ cũng không sao, nhanh rời khỏi nơi đây!
Cơ hồ là đồng thời, song chưởng Diệp Chân nhộn nhạo lên hơi yếu xen lẫn Linh Lực Chân Nguyên, vừa vận dụng Linh Lực, Diệp Chân lập tức nhanh nhẹn giống như một con linh hầu, phi tốc trên vách động phương tháo chạy.
Trên bờ sông ngầm, Ba Lang bị Diệp Chân một kiếm trọng thương. Cũng rốt cuộc không có cơ hội nhảy lên một lần nữa.
Lần nữa rơi xuống, nháy mắt bị hàng trăm hàng ngàn con Hắc Kim Mãng nặng đến mấy trăm cân gắt gao cuốn lấy, Hắc Kim Mãng có hình thể nhỏ một chút, trực tiếp chui vào trong vết thương của Ba Lang, khiến tiếng kêu Ba Lang thảm thiết hết sức làm người ta sợ hãi.
- Cứu ta!
- Đại ca... Cứu... Cứu ta...
Tiếng kêu của Ba Lang thảm thiết và mùi máu tươi nhộn nhạo lên càng làm mấy vạn con Hắc Kim Mãng gần đó rối loạn.
Có điều, cái này cũng vừa vặn che giấu tung tích đám người Diệp Chân.
Vốn lộ trình cần nửa canh giờ nữa mới có thể leo xong, trong mấy chục tức đã chạy ra khỏi đoạn bờ sông dày đặc Hắc Kim Mãng.
- Hắc Thủy di phủ?
Cheng!
Nháy mắt Diệp Chân nhìn rõ ràng bốn chữ lớn trên tấm bia đá, trường kiếm Lữ Tòng Phi đột nhiên ra khỏi vỏ. Một thân tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong lập tức đã đến cực hạn.
Nháy mắt khí thế khổng lồ đập vào mặt đánh tới. Kiếm thế xa xa đã tập trung vào Diệp Chân.
- Diệp Chân, ngươi dám giết huynh đệ của ta!
Cheng! Cheng! Cheng!
Âm thanh xuất kiếm lập tức vang thành một mảnh.
Trong nháy mắt công phu, năm người bốn kiếm đã chia thành hai phe, đứng đối diện nhau.
Tửu Liệt cũng không phải sử dụng kiếm, một thân công phu hình như tập trung vào một đôi bàn tay màu hỏa hồng, nhiệt khí sáng chói đánh tới ba người Diệp Chân, Hàn Thạch, Nhâm Tây Hoa!
Diệp Chân tập trung tư tưởng Kiếm Mạch thần thông, khí thế quanh người cũng đang điên cuồng kéo lên, không chút nhượng bộ.
- Ý của ngươi là, ta chết là đúng? Ba Lang âm ta, ta phải ngồi chờ chết?
- Nếu là như vậy, vậy ngươi cứ việc phóng ngựa tới làm một lúc, Diệp Chân ta cũng không phải quả hồng mềm mặc người xoa dẹp niết tròn!
Vừa nói xong, kiếm thế quanh người Diệp Chân dâng lên, Diệp Chân ôm dự tính xấu nhất, đã thúc giục Phong Vân kiếm quyết.
Phong Vân kiếm quyết khẽ động, kiếm khí quanh người khuấy động, đến Lữ Tòng Phi cũng giật mình không thôi.
- Ta nói, chúng ta muốn sống mái với nhau cũng phải tìm chỗ tốt trước đã? Các ngươi tin hay không, nếu ngươi không đi, kiếm khí này khuấy động Linh Lực dẫn tới mấy vạn con Hắc Kim Mãng, đến lúc đó, ai cũng chạy không thoát!
Âm thanh Tửu Liệt cười khổ vang lên.
- Hừ, bút trướng ngươi giết chết Ba Lang, tuyệt đối không thể cứ tính như vậy!
Hừ lạnh một tiếng, Lữ Tòng Phi dẫn đầu thu kiếm, phóng về cửa đá ở xa.
Ba người Diệp Chân, Hàn Thạch, Nhâm Tây Hoa liếc nhau, cũng thu kiếm theo sát Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt phóng tới cửa đá.
Không gì khác, bởi vì cái mấy vạn con Hắc Kim Mãng kia đã đồng loạt chuyển hướng về phía bọn người Diệp Chân.
Kỳ quái là sau khi bọn người Diệp Chân bước vào cửa đá, mấy vạn con Hắc Kim Mãng kia giống như sợ hãi, riêng phần mình quay lại địa bàn riêng của mình, chôn thân thể ở trong đất bùn.
- Ông trờ ơi, Ngũ Diệp Huyết Chi, Huyết Chi trăm năm mới ra một lá trong truyền thuyết thật sự tồn tại!
- Mau xem, đây là cái gì! Lại là Cửu Tiết Thảo, còn là Cửu Tiết Thảo màu nâu ba trăm năm!
- Trời ơi, đây rốt cuộc là Linh Dược Viên tồn tại bao nhiêu năm, nơi này mỗi một phần linh dược xuất ra, đều là kỳ trân hiếm thế!
Nhìn cả vườn linh dược sau cửa đá, Tửu Liệt và Lữ Tòng Phi dẫn đầu xông tới sợ hãi than.
- Theo như ước định lúc trước, phần thứ nhất....
- Rống!
Theo Lữ Tòng Phi và Hàn Thạch vừa đến gần dược viên, tiếng gào thét kinh khủng lập tức vang ra, hơn mười con Bích Thủy Long Ngạc thân dài hơn mười mét, toàn thân đầy vảy nhảy lên, đánh về phía Lữ Tòng Phi và Hàn Thạch.
Bản thân Lữ Tòng Phi tu vi cao tuyệt, phản ứng cực nhanh, một kiếm bổ ra một dãy Hỏa Tinh, ngay lập tức bức lui ba còn Bích Thủy Long Ngạc, sau đó nhanh như tia chớp lui trở về.
Hắn vừa lui, lập tức Hàn Thạch lâm vào mười con Bích Thủy Long Ngạc vây công, trong nháy mắt lâm vào tuyệt cảnh.
- Nhâm sư đệ, lên!
Một tiếng quát chói tai, Diệp Chân bước ra Truy Tinh Bộ, trong nháy mắt chia sẻ ba con Bích Thủy Long Ngạc cho Hàn Thạch, Nhâm Tây Hoa cùng lúc nhào tới, trong nháy mắt đấy, sinh tử một đường giải cứu Hàn Thạch.
- Diệp sư đệ...
Lúc này, vẻ cảm kích trong mắt Hàn Thạch đã khó có thể nói nên lời, nếu hôm nay không nhờ có Diệp Chân, chỉ sợ hắn đã chết mấy lần.
- Dưới hiểm cảnh này, đồng môn sư huynh đệ chúng ta còn không đồng tâm hiệp lực, làm sao có thể còn sống trở về?
Trầm giọng nói một câu, Diệp Chân lập tức gầm lên về phía Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt sau lưng khoanh tay đứng nhìn.
- Lữ Tòng Phi, các ngươi còn không ra tay thì chúng ta sẽ lập tức rút khỏi cửa đá, nếu có chết thì mọi người cùng chết!
Mặc dù Bích Thủy Long Ngạc này chỉ là Yêu Thú Địa Giai Hạ phẩm, nhưng cực kỳ khó chơi.
Nhất là một thân lân giáp, đao kiếm khó thương.
Bảo khí Hạ phẩm của Diệp Chân chỉ có thể miễn cưỡng phá vỡ một tầng lân giáp, nhưng không có thể gây ảnh hưởng tới Bích Thủy Long Ngạc.
Một người đối phó một con đã khá phiền toái, huống chi đồng thời đối phó ba bốn con.
Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt biến sắc, suy nghĩ một chút, rốt cục, hai người đồng thời đánh về phía Bích Thủy Long Ngạc, trong lúc nhất thời, áp lực của ba người Diệp Chân giảm nhiều.
Vân Dực Hổ tiểu Miêu, lại bị Diệp Chân lệnh cưỡng chế đứng ở một bên, không cho nó bạo lộ thực lực.
Ba người Lữ Tòng Phi này ngay từ đầu tìm ba người Diệp Chân gia nhập đã không có hảo tâm, vừa rồi càng có cái chết của Ba Lang, Diệp Chân không thể không cẩn thận chút, giữ lại thủ đoạn.
Trí tuệ của Yêu Thú cuối cùng bù không được nhân loại.
Tìm một cơ hội, một kiếm Diệp Chân nhanh như tia chớp đâm ra, kiếm cương dài vài trượng lập tức đâm vào mắt của Bích Thủy Long Ngạc Cao. Kiếm cương xoay một cái, máu lập tức trào ra!
Trở tay một kiếm thuận thế cắt miệng một con Bích Thủy Long Ngạc khác, trực tiếp từ bên trong miệng rộng chém Bích Thủy Long Ngạc thành hai nửa!
Phương thức công kích của Tửu Liệt lại hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất.
Đấm ra một quyền, một đạo hỏa long sáng chói trực tiếp đánh vào miệng đang mở lớn của Bích Thủy Long Ngạc, trong thời gian ngắn, mùi khét lẹt truyền ra, con kia Bích Thủy Long Ngạc trực tiếp bị Tửu Liệt nướng chín từ bên trong!
Chưa tới một khắc đồng hồ, mười ba con Bích Thủy Long Ngạc đã bị năm người Diệp Chân đồ sát không còn!
Một mảnh dược viên này đã hoàn toàn rơi vào trong tay bọn người Diệp Chân.
- Ta chọn đầu tiên, các ngươi không có ý kiến chứ?
Vừa nói chuyện, Lữ Tòng Phi liền đã thu gốc Ngũ Diệp Huyết Chi Hạ phẩm Linh Tinh giá trị mấy ngàn khối thu vào trong túi.
- Kế tiếp do...
Mặc dù không muốn nói, Lữ Tòng Phi vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, vừa rồi Diệp Chân một người chém giết bốn đầu Bích Thủy Long Ngạc, số lượng giống với số Bích Thủy Long Ngạc mà Lữ Tòng Phi giết được, cống hiến lớn nhất, cái thứ hai, tự nhiên phải là Diệp Chân chọn.
Cân nhắc một chút, Diệp Chân nói.
- Ta không chọn dược thảo, thi thể Bích Thủy Long Ngạc các ngươi giết chết nếu có xuất hiện Yên Đan, cho dù mấy viên thì toàn bộ thuộc về ta!
Tình huống bình thường, Yêu Thú Địa Giai Hạ phẩm, bên trong mười con có thể có một viên Yên Đan cũng không tệ rồi, Yên Đan Địa Giai Hạ phẩm mặc dù quý hiếm, nhưng cho dù giá trị hay trình độ quý hiếm đều thấp hơn dược thảo nơi này.
- Ta đồng ý!
- Ta đồng ý!
Suy nghĩ một chút, Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt trước sau đồng ý, Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Khi những người khác tiếp tục chọn dược thảo, Diệp Chân bắt đầu mở thi thể Bích Thủy Long Ngạc tìm kiếm Yên Đan.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Bốn viên!
Lật ra mười thi thể Bích Thủy Long Ngạc, Diệp Chân tìm ra bốn viên Yên Đan Địa Giai Hạ phẩm, một màn này làm cho ánh mắt Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt lập tức trợn tròn.
Vận khí này cũng quá nghịch thiên?
Cho dù Yêu Thú Địa Giai Trung phẩm cũng không thể nào có nhiều Yên Đan như vậy?
Khi trọn vẹn sáu viên Yên Đan rơi vào trong tay Diệp Chân, Lữ Tòng Phi và Tửu Liệt hô to hối hận.
Lúc này, bọn hắn mới suy nghĩ cẩn thận, Bích Thủy Long Ngạc này sống trong Hắc Thủy di trong phủ không biết bao nhiêu năm, tỷ lệ ngưng kết ra Yên Đan tự nhiên phải cao hơn nhiều so với Yêu Thú bên ngoài.
Nhưng cho dù như thế nào, lựa chọn đã làm ra, hối hận cũng đã muộn rồi.
Diệp Chân tự nhiên thu được Yên Đan mặt mày hớn hở, sáu viên Yên Đan Địa Giai Hạ phẩm, chuyến đi tầm bảo lần này đã siêu đáng giá.
Năm người chia cắt hết dược viên nơi này, lại kết bạn về phía trước tiếp tục thăm dò.
Một đường thăm dò lại phát hiện nơi này hẳn từng đã là nơi khổ tu của một tiền bối, hơn nữa còn là một tiền bối tinh thông luyện đan, còn sắp đặt phòng chuyên môn luyện đan.
Đan phòng được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, không nói lò luyện đan, đến một viên đan dược cũng không có để lại.
Tĩnh thất tu luyện, tìm tòi từng phòng ngủ lại không còn bất cứ phát hiện gì khiến năm người có chút thất vọng.
Cuối cùng, năm người tới chỗ sâu nhất của Hắc Thủy di phủ này, một chỗ Luyện Võ Tràng cực kỳ rộng lớn.
Gần Luyện Võ Tràng có một đầm nước bốc lên hàn khí, biên giới Luyện Võ Tràng có một cái khung binh khí, trên khung binh khí tùy ý treo bốn món binh khí.
Xa xa, trên bốn binh khí kia tản ra hàn khí lạnh và lực lượng ba động mơ hồ, khiến một nhóm năm người Diệp Chân sợ ngây người.
- Bảo khí, Bảo khí Hạ phẩm, còn là bốn cái!
Tiếng hô ra nháy mắt, thân hình năm người nhanh như tia chớp chạy vội tới khung binh khí, năm con ngươi đều nhìn chòng chọc vào khung binh khí, ai cũng không muốn thối lui.
Bảo khí Hạ phẩm!
Võ giả Hóa Linh cảnh đều chưa chắc có Bảo khí Hạ phẩm, bây giờ đột nhiên xem đến bốn cái, ai không kích động.
Điểm chết người là, chỉ có bốn cái!
Bất luận hợp không hợp tay, năm người phân bốn Bảo khí Hạ phẩm đó như thế nào?
Đây là nguyên nhân mọi người khẩn trương.
Phải nói, khẩn trương chỉ có bốn người.
Ánh mắt Diệp Chân, lại không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Ý nghĩ Diệp Chân lại không giống nhau lắm.
Hiển nhiên, chủ nhân trước kia của Hắc Thủy di phủ này cực kỳ cường đại.
Lúc rời đi là rời đi rất bình thường, đan phòng dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ kia có thể nói rõ điểm này.
Mà bốn chuôi Hạ phẩm Bảo khí ở Luyện Võ Tràng này, hẳn là do hắn cảm thấy không có giá trị, mới ném ở nơi này.
Hạ phẩm Bảo khí đều không có giá trị, chủ nhân trước kia của Hắc Thủy di phủ này đến cùng mạnh cỡ nào?
Hắn sẽ có lưu lại bảo bối gì khác hay không?
Nói thật, Thiên Tinh Kiếm trong tay Diệp Chân bây giờ dùng cực kỳ thuận tay, bốn Hạ phẩm Bảo khí nơi này, Diệp Chân còn không thấy vừa mắt.
Ánh mắt Diệp Chân quét một vòng, đột nhiên định trụ bên đầm nước bốc lên hàn khí ở đằng kia.
Nháy mắt nhìn rõ ràng, hô hấp Diệp Chân nháy mắt dừng lại, đến ánh mắt cũng biến thành kinh ngạc.
Trong đầm nước, một đôi con ngươi lớn chừng quả đấm, đang yên lặng nhìn chăm chú lên năm người Diệp Chân, một chút ý tứ e ngại cũng không có.
Làm cho Diệp Chân kinh ngạc chính là ánh mắt đó cho Diệp Chân cảm giác giống như ánh mắt của người vậy.
Hết lần này tới lần khác, ánh mắt kia chỉ là của một con rùa già.
Lưng cõng mai rùa khá lớn!
- Hừ, Diệp Chân, nhìn chút kiến thức của ngươi, chỉ là một con ba ba sống được lâu rồi mà thôi, sợ cái gì chứ?
Lữ Tòng Phi bất mãn hừ lạnh một tiếng, một chỉ bốn chuôi Hạ phẩm Bảo khí nói.
- Ta thấy chúng ta vẫn nên phân chia bốn cái Bảo khí Hạ phẩm này trước đi!
Nghe vậy, mọi người cũng thở dài một hơi.
Diệp Chân tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe, trong lòng buồn bực, con rùa này một chút âm thanh cũng không có, chỉ dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm bọn hắn, Diệp Chân là lạ, nội dung gì cũng không nghe không được.
Đột nhiên, khi ánh mắt Diệp Chân xẹt qua Vân Dực Hổ tiểu Miêu, một ý nghĩ kỳ hoa đột nhiên hiên lên trong đầu hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất