Tạo Hóa Chi Vương

Chương 153: Hàn Băng Linh Tinh

Chương 153: Hàn Băng Linh Tinh
- Ôi, lạnh chết ta!
Lẻn vào hàn đàm mới hai ba mươi hơi thở, Hàn Thạch giống như con cá bị hoảng sợ, chạy ra khỏi hàn đàm, cương khí hộ thể lúc xuống nước đã nghiền nát, toàn thân run rẩy, khuôn mặt đều cũng lạnh thành trắng bệch.
- Không được, quá lạnh... dòng nước lạnh trong cái ao này, ngay cả hộ thể... Cương khí của ta đều không thừa nhận... được...
Lên bờ hàm răng Hàn Thạch vẫn đang không ngừng đánh nhau.
- Nếu không thì, ta thử một chút, ta có một môn tâm pháp có thể thúc đẩy sinh ra hỏa kình, nói không chừng có thể kháng hàn?
Nhâm Tây Hoa nói.
Diệp Chân và Hàn Thạch gật đầu, Linh Lực quanh người Nhâm Tây Hoa trào lên, thời gian dần trôi qua sinh ra nóng bỏng, trong nháy mắt tiếp theo, Nhâm Tây Hoa nhảy xuống hàn đàm, giống như một khối sắt nung đỏ rơi vào trong nước, phát ra tiếng xì xì!
Nhưng mà chỉ mười hơi thở, Nhâm Tây Hoa lấy tốc độ nhanh hơn Hàn Thạch, từ trong hàn đàm vọt lên, bộ dáng kia, so với Hàn Thạch còn muốn không chịu nổi hơn.
- Muốn chết... Cái hàn đàm này tuyệt đối có thể.... Muốn chết! Chính là... Có bảo... Cũng không có.... Mệnh lấy!
Nhìn thấy bộ dáng run rẩy của Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa, làm cho Diệp Chân hoàn toàn buồn bực.
Cái hàn đàm này lại khủng bố như thế?
Có điều, chính tai Diệp Chân đã nghe được lão Quy trong hàn đàm nói có bảo, không tự mình thăm dò một chút, tuyệt đối sẽ không cam tâm.
- Ta nếm thử một chút...
Hít một hơi thật sâu, Bách Điệp Chân Cương của Diệp Chân bắt đầu tại ra thân hối hả lấp lóe, trong thời gian ngắn đã bị Diệp Chân điệp gia mười tầng cương khí hộ thể.
Mang một loại tâm tình thảm liệt, Diệp Chân nhảy vào hàn đàm. Nháy mắt nhảy vào hàn đàm, lập tức chuyển thành trạng thái nội tức. Trong cơ thể, Chân Nguyên Linh Lực tuần hoàn không thôi, trước khi Chân Nguyên chưa cạn kiệt, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không bị chết đuối.
Nháy mắt rơi vào trong nước, Diệp Chân bị nước ấm cho kinh đã đến.
Không phải quá lạnh!
Mà căn bản không lạnh!
Chỉ cần Diệp Chân thoáng động ý nghĩ, Diệp Chân có thể cảm giác được nhất thanh nhị sở nhiệt độ trong đầm nước.
Chẳng lẽ Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa đang lừa gạt hắn?
Điều đó không thể nào! Bộ dáng lạnh đến tê cả da đầu, bờ môi tím tái kia tuyệt đối không phải bọn hắn có thể giả vờ.
Có lẽ lặn không đủ sâu?
Chân Nguyên khẽ động, thân thể trầm xuống, Diệp Chân lặn xuống đáy hàn đàm. Không đến mười hơi sau, Diệp Chân đã sắp chìm đến đáy.
Ở dưới đáy hàn đàm đúng là nhiệt độ tương đối thấp, nhưng tuyệt đối tại có thể trong phạm vi chịu đựng, Diệp Chân đoán, coi như hắn tán đi cương khí hộ thể, hắn cũng có thể thừa nhận nhiệt độ ở dưới đáy hàn đàm.
- Việc lạ!
Trên đầu Diệp Chân hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
- Tới đáy?
Hàn đàm này giống như một thùng nước loại cực lớn, dưới đáy quái thạch mọc lên san sát như rừng, linh quang lòe lòe!
Ánh sáng?
Kinh hỉ trong nháy mắt nổi lên hai gò má Diệp Chân.
Thân hình đứng lên, hoàn cảnh dưới đáy hàn đàm hoàn toàn xuất hiện ở trong mắt Diệp Chân.
Linh Tinh!
Linh Tinh màu trắng đục!
Dưới đáy Hàn đàm rải rác ước chừng trên trăm viên Linh Tinh, ẩn ẩn tản ra hàn ý.
- Lại là Linh Tinh thuộc tính Hàn Băng cực kỳ hiếm thấy?
Theo bản năng, Diệp Chân muốn đưa tay nhặt lấy.
Hí!
Nháy mắt đầu ngón tay đụng chạm vào một khối Hàn Băng Linh Tinh, một loại cảm giác lạnh đến sâu trong linh hồn từ đầu ngón tay Diệp Chân truyền tới.
Một sát na này, Diệp Chân cảm giác linh hồn của mình cũng bị đóng băng, cái loại lạnh này quả thực lạnh thấu Thần Hồn, từ đầu ngón tay bắt đầu huyết nhục huyết mạch trong thời gian ngắn có một loại cảm giác như bị băng phong.
Bản năng, thần niệm Diệp Chân cuồng thúc, Chân Nguyên xen lẫn Linh Lực trong cơ thể bàng bạc phát ra mới tức thời chặn cỗ hàn khí này.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi lùi về nhìn ngón tay bị đông cứng, lúc này Diệp Chân mới thận trọng đánh giá trên trăm khối Hàn Băng Linh Tinh ở dưới đáy hàn đàm.
Quả nhiên, Linh Tinh thuộc tính này còn lợi hại hơn trong sách vở ghi lại.
Linh Tinh có thuộc tính chính là bảo bối cực kỳ hiếm, Diệp Chân không ngờ ở đây lại phát hiện trên trăm khối.
A, không đúng!
Diệp Chân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hàn Băng Linh Tinh hàn lực kinh người này, đang ở trong đầm nước, theo lý thuyết vũng nước này phải băng lãnh đến cực hạn, thân mình ở trong hàn đàm phải giống như Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa, tại sao có thể bình thường.
Quỷ dị chính là Diệp Chân lại cảm giác không lạnh chút nào!
Phát hiện này trong nháy mắt làm Diệp Chân luống cuống.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!
Đánh giá xem xét, Diệp Chân càng phát hiện, dưới đáy hàn đàm này không có bất kỳ thông đạo nào nữa, mà trên đường hắn lặn xuống cũng không có thấy hàn đàm lão Quy lúc nãy.
Hơn nữa trong hàn đàm đến một tia tơ máu cũng không có, Diệp Chân dám khẳng định, một kiếm kia của Lữ Tòng Phi tuyệt đối không giết chết hàn đàm lão Quy.
Vậy thì hàn đàm lão Quy đi nơi nào?
Da đầu Diệp Chân lập tức bắt đầu tê dại.
Một cái phỏng đoán hoang đường lập tức nổi lên trong đầu Diệp Chân. Hàn đàm lão Quy tuyệt đối là một nhân vật cực kỳ khủng bố. Không nói những cái khác, ánh mắt thanh tịnh thấu sạch kia thôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người một lão Quy.
- Diệp sư đệ, ngươi không sao chứ?
Đột nhiên, thân ảnh Hàn Thạch phía trên vọt xuống, bởi vì Diệp Chân tiến vào quá lâu mà có chút lo lắng, lại lẻn vào hàn đàm tìm kiếm Diệp Chân.
- Hàn sư huynh, ta không sao!
- A, quá lạnh, ta không chịu nổi!
Cơ hồ ngay lúc nghe được Diệp Chân trả lời, Hàn Thạch quát to một tiếng, đào mệnh chạy ra khỏi hàn đàm.
Vẻ quỷ dị lập tức nổi lên gương mặt Diệp Chân.
Cùng trong hồ nước, vì sao hắn lại không cảm thấy rét lạnh?
- Quy tiền bối?
- Quy tiền bối, là ngươi sao?
Diệp Chân biết, có thể lần này hắn thực sự gặp được cao nhân rồi.
Đáng tiếc, không có bất kỳ đáp lại!
Kêu nhiều không có trả lời, Diệp Chân bắt đầu thận trọng dùng thần niệm thôi động ngưng luyện ra một cái đại thủ Chân Nguyên, cực kỳ vụng về phí sức thu từng khối Hàn Băng Linh Tinh vào vòng tay trữ vật.
Khoan hãy nói, Thần niệm của Diệp Chân đạt đến Nhiếp Vật Chi Cảnh, năng lực điều khiển Chân Nguyên tương đối cường đại, bằng không, Hàn Băng Linh Tinh phía trước này Diệp Chân thật đúng là không biết thu như thế nào.
Cho dù như thế, Diệp Chân cũng đầy đủ dùng nửa canh giờ mới toàn bộ nhặt xong một trăm lẻ ba khối Hàn Băng Linh Tinh. Trong khoảng thời gian đó, Hàn Thạch và Nhâm Tây Hoa còn lo lắng vọt xuống gặp Diệp Chân mấy lần.
Nháy mắt nhặt hết một khối Hàn Băng Linh Tinh cuối cùng, một ngọc giản lớn chừng bàn tay đột ngột xuất hiện ở dưới đáy hàn đàm.
- Ngọc giản?
Trái tim Diệp Chân nhảy loạn một cái, nhanh chóng thu ngọc giản này vào.
Ngọc giản loại vật này, Diệp Chân đã nghe nói qua, nghe nói có một ít công pháp bí tịch cao cấp đều dùng ngọc giản để ghi chép.
Nói cách khác, ngọc giản Diệp Chân nhặt được từ dưới đáy hàn đàm có lẽ là một môn công pháp bí tịch cao cấp.
Có điều, lúc này, Diệp Chân cho dù hiếu kỳ thì cũng không có thời gian xem.
- Quy tiền bối, ta biết ngươi đang âm thầm giúp ta, vãn bối Diệp Chân cảm tạ!
Rất cung kính vái chào bốn phía. Khí tức Diệp Chân khẽ phồng, đột nhiên giống như cá kiếm tách nước bơi lên.
Sau khi thấy Diệp Chân sắc mặt bình thường không hề khác thường xông ra hàn đàm, cho dù Hàn Thạch hay Nhâm Tây Hoa đều lấy một loại ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm vào Diệp Chân.
- Diệp sư đệ, ta trong đó cả ba mươi hơi thở đều không kiên trì được, ngươi lại ngẩn ngơ nửa canh giờ. Ta....
Hàn Thạch nở nụ cười khổ.
- Ta theo Liêu giáo tập học qua một môn pháp môn kình lực Hàn Băng...
- Đúng rồi, Diệp sư huynh, tìm được bảo bối gì chưa?
Gương mặt Nhâm Tây Hoa chờ mong.
Cuối cùng, Diệp Chân vẫn lắc đầu một cái, lây cớ tìm kiếm lão Quy trong hàn đàm.
Đã Nhâm Tây Hoa và Hàn Thạch đều không tìm được Hàn Băng Linh Tinh này. Mà mình có thể xem hàn đàm như không, dễ dàng ngốc nửa giờ.
Nghĩ đến đây, nhất định do hàn đàm lão Quy cố ý cho Diệp Chân một phần cơ duyên hắn, Diệp Chân cũng không muốn tùy ý tặng người.
Chỉ là, Diệp Chân có chút không rõ, tại sao hàn đàm lão Quy kia lại cho mình phần cơ duyên này?
Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Bạch sao?
Lúc này, đầu Diệp Chân vẫn đầy dấu chấm hỏi.
- Hàn sư huynh, Nhâm sư đệ, đã không có bảo, hay là chúng ta mau rời khỏi nơi này đi! Trì hoãn thời gian dài, Lữ Tòng Phi có thể sẽ giở trò quỷ!
- Được!
Lên tiếng, trên mặt Hàn Thạch đột nhiên hiện ra vẻ xấu hổ.
- Diệp sư đệ, Nhâm sư đệ, lúc này ta muốn xin lỗi các ngươi, nếu không có Diệp Chân ngươi, ta và Nhâm sư đệ coi như đa chết trong tay Lữ Tòng Phi.
- Ha ha, không có việc gì, Hàn sư huynh, nếu không phải có ngươi, lần này chúng ta lấy ra thu hoạch lớn như vậy!
- Đúng vậy! Bảo khí Hạ phẩm! Sau khi trở về, đoán chừng bọn người Trường Tôn Nhiên thậm chí còn có mấy chân truyền đều phải đỏ mắt chết!
Nhâm Tây Hoa nở nụ cười.
Trong tiếng cười, ba người hướng bắt đầu đi đến lối ra.
Khi đi ngang qua tấm bia đá "Hắc Thủy di phủ" kia, nghi hoặc lại nổi lên trong đầu Diệp Chân, Hắc Thủy di phủ này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một phủ đệ tu luyện của một cao nhân tiền bối như vậy.
May mắn là, Lữ Tòng Phi trên đường trở về cũng không có động tay chân gì.
Trên thực tế, hắn có dám cũng không có biện pháp động tay chân, trừ phi hắn cũng không muốn sống.
Ba người Diệp Chân dùng hết phương pháp, hữu kinh vô hiểm bò qua vài dặm vách động, vượt qua bầy Hắc Kim Mãng rậm rạp chằng chịt.
- Đều cẩn thận chút, tu vi của ta cao nhất, ta tới trước!
Trước vòng xoáy mạch nước ngầm, Linh Lực quanh người Hàn Thạch phun trào, chủ động là người thứ nhất đi ngược dòng nước, lấy ứng đối khả năng nguy hiểm.
Cũng nháy mắt khi ba người Diệp Chân đi ngược dòng nước xoáy ngầm kia, trong hàn đàm Hắc Thủy di phủ, Quy thân lúc trước biến mất không thấy trong hàn đàm lần nữa xuất hiện.
Thanh âm già nua giống như từ thời cổ xưa bắt đầu quanh quẩn trong Hắc Thủy di phủ.
- Lúc này... Không biết có thể.... Mang cho ta... Mấy phần hi vọng....
Tiếng vọng âm thanh biến mất, thân hình hàn đàm lão Quy xoay mình chìm vào hàn đàm biến mất không thấy gì nữa, cùng hắn biến mất còn có hàn đàm kia.
Chỗ đó chỉ để lại một giếng cạn!
- Cũng may, Lữ Tòng Phi không giở trò xấu!
Khi ba người an toàn xông ra khỏi mặt nước, không có bất kỳ mai phục, Hàn Thạch thở dài một hơi.
- Còn tốt...
Cũng ngay trong nháy mắt này, bên trong bụi cỏ lau có bóng người lóe lên, một tên toàn thân sát khí, võ giả mặc thanh y, đầu đeo khăn màu máu bước ra một bước ngăn cản trước mặt ba người Diệp Chân.
Trường đao trong tay lắc một cái, đao cương bắn ra bốn phía.
- Mới vừa từ bí cảnh đi ra phải không? Giao vòng tay trữ vật của các ngươi ra đây, ta sẽ tha các ngươi không chết!
Hàn Thạch ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười.
- Chỉ một mình ngươi cũng muốn ăn cướp ba người chúng ta...
Hừ!
Bốn âm thanh muốn xé rách màng nhĩ lập tức vang lên.
- Lại thêm bốn huynh đệ chúng ta thì sao!
Xung quanh bốn phương tám hướng, bốn võ giả thanh y huyết khăn trong nháy mắt xuất hiện.
Lúc này Nhâm Tây Hoa kinh hô.
- Các ngươi là Thanh y Ngũ Sát?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất