Tạo Hóa Chi Vương

Chương 160: Hắc Mã Chi Chiến

Chương 160: Hắc Mã Chi Chiến
Sáng sớm ngày thứ hai, ba trăm ngọn núi trong ngoài Tề Vân Tông ồn ào trước nay chưa có.
Thời điểm trời mới vừa tờ mờ sáng, nhân mã khắp nơi đến đây xem cuộc chiến được ngoại môn đệ tử Tề Vân Tông chỉ dẫn, lục tục lên núi.
Tông môn thi đấu Tề Vân Tông mỗi năm một lần, nội môn thi đấu thế nhưng là đại thịnh sự.
Trên cơ bản, gia chủ gia tộc lớn nhỏ, vương công quý tộc bên trong Hắc Thủy Quốc đều sẽ nhận lời mời của Tề Vân Tông đến đây xem chiến.
Tề Vân Tông cũng muốn nhờ vào đó biểu hiện ra thực lực cường đại, tiến tới ảnh hưởng khắp nơi, tuyển nhận càng nhiều đệ tử ưu tú.
Trên Tiên Nữ Phong, sau một đêm chữa thương, sắc mặt Thải Y trở nên hồng nhuận, thương thế ngày hôm qua cũng không phải quá nặng, dù sao thực lực Thải Y cũng không thấp.
- Thải Y, nhớ kỹ, về sau không thể làm việc ngốc như vậy nữa!
Diệp Chân có chút trừng phạt niết mũi ngọc trong suốt trên mặt nàng một cái, cử động thân ái như thế để khuôn mặt Thải Y lập tức hồng thấu.
Mặc dù như Liêu Phi Bạch nói, Diệp Chân cùng Thải Y có tình ý, có điều, thật đúng chưa từng có cử động quá mức thân mật, cao nữa là kéo kéo tay, dựa dựa vai.
- Hảo hảo dưỡng thương, ta đi tham gia tông môn thi đấu, ta để tiểu Miêu ở đây xem chừng nàng!
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Rời khỏi Tiên Nữ Phong, Diệp Chân triển khai Cuồng Phong Lược Ảnh Quyết, như như cuồng phong xông về Đông Lai Phong.
Bởi vì Đông Lai Phong có chút rộng rãi, nội môn đệ tử thi đấu vẫn đặt ở Đông Lai Phong.
- Diệp sư huynh!
- Diệp sư huynh tốt!
Diệp Chân đến, một đường thanh âm vấn an, có điều, Diệp Chân cảm giác được, ánh mắt rất nhiều nội ngoại môn đệ tử không quen nhìn về phía hắn rõ ràng không giống với lúc trước, thậm chí có mấy phần xem thường.
Hôm qua Phiền Sở Ngọc vu oan mắng to, trong nháy mắt đã bôi đen Diệp Chân.
Có điều, Diệp Chân tuyệt không quan tâm.
Coi như hắn sai sử Thải Y xuất thủ thì tính sao?
- Lão Diệp, đệ tức phụ không có sao chứ?
Kim Nguyên Bảo mập mạp đẩy mở đám người đi đến trước mặt Diệp Chân.
- Nhìn bộ dáng ngươi khí định thần nhàn, khẳng định không có sao?
Không cần Diệp Chân trả lời, Kim Nguyên Bảo đã mặt mày hớn hở cho đáp án.
- Tạm được. . .
- Ta còn muốn các cược đấy, bất quá vác trưởng lão bảo hôm nay là đại thịnh sự. Không cho a, bằng không, lại có thể kiếm một vố lớn.
Kim Nguyên Bảo vừa gặp Diệp Chân, miệng đã không dừng được.
- Ngươi không biết, trước chiều hôm qua. Bất quá chỉ có năm, sáu phần mười đệ tử cho rằng Khuất Chiến Càn cầm đệ nhất đệ tử, thế nhưng sau khi Phiền Sở Ngọc rống to hôm qua, hơn chín phần mười đệ tử đều nhận định, nội môn đệ nhất lần này là Khuất Chiến Càn.
- Lão Diệp, hôm nay ngươi cùng Khuất Chiến Càn nhất định sẽ có một trận chiến, tốt nhất thì hung hăng vả miệng hắn mấy cái, báo thù cho đệ tức phụ. . .
Khi Thất trưởng lão Chung Ly Cảnh lên đài, Kim Nguyên Bảo vội vàng rời đi, ánh mắt Diệp Chân nhẹ híp lại.
Hắn cùng Khuất Chiến Càn là thù mới hận cũ.
Lần trước trong hầm mỏ Xa gia, nếu không có Huyền Băng Kiếm Quang Phù Liêu Phi Bạch cho, nói không chừng Diệp Chân đã bị Khuất Chiến Càn giết chết.
Vả miệng mấy cái?
Sao đủ!
- Các vị, lão phu Chung Ly Cảnh, đại biểu trên dưới Tề Vân Tông hoan nghênh các vị đến đây quan sát tông môn thi đấu Tề Vân Tông mỗi năm một lần. Lúc này đây nội môn thi đấu giống với những năm qua, là tích lũy điểm số.
Ba trăm tám mươi hai nội môn đệ tử, trừ mười vị trí đầu Thiên Bảng, chia làm mười tổ, mỗi tổ rút thăm đối chiến, thắng một trận được hai điểm, hoà không phân thắng bại, mỗi người một điểm, thua không có điểm, nội môn đệ tử có điểm tích lũy bài danh ba vị trí đầu mỗi tổ mới có thể tiến vào vòng quyết đấu!
- Đến lúc đó, ba mươi đệ tử tiến vào trận chung kết kết hợp một tổ cùng mười vị trí đầu Thiên Bảng, rút thăm đối chiến, lấy điểm tích lũy định thứ tự.
- Ta nói Diệp sư huynh, ngươi vì cái gì không xông về phía trước Thiên Bảng một chút nữa thế, ngươi không xông, Thiên Bảng thứ mười một như ta còn phải tham gia tiểu tổ thi đấu.
Nhâm Tây Hoa bên cạnh Diệp Chân có chút khó chịu chạy tới sân khấu rút thăm, lấy thực lực Dẫn Linh cảnh trung kỳ của hắn, thật không hứng thú với tiểu tổ thi đấu.
Ánh mắt Diệp Chân lại rơi về phía một người đeo trường đao cách đó không xa, bắp thịt cả người gồ lên, tóc dài tùy ý dùng gân thú ghim lại, nhìn qua giống như một đầu dã thú.
Người này tên Cao Hành Liệt, người xưng Cuồng Sư, chính là Thiên Bảng thứ hai thần bí nhất bên trong mười vị trí đầu Thiên Bảng Tề Vân Tông, một năm bốn mùa, rất ít xuất hiện trong tông môn, xưa nay cực kỳ điệu thấp.
Nhưng hắn bài danh thứ hai Thiên Bảng, một mực chiếm cứ hai năm dài, không người có thể động.
Hơn một năm nay, top ba Thiên Bảng - Trường Tôn Nhiên cực mãnh liệt, một đường điên cuồng vọt tới, vô luận cố gắng trong Ngư Long Cửu Biến như thế nào đều không thể có vượt qua điểm tích lũy người này.
Diệp Chân rất rõ ràng đối với thực lực của mình.
Tông môn thi đấu năm nay, đối thủ chân chính của hắn chỉ có Khuất Chiến Càn, Cao Hành Liệt, Trường Tôn Nhiên ba người.
Rất nhanh, mười vị trí đầu trừ Thiên Bảng ra, nội môn đệ tử đều rút thăm hoàn tất, từng đài đấu võ, các chấp sự cũng cầm một cái thùng, bắt đầu ngẫu nhiên ghép đôi!
- Tổ thứ nhất, số 7 đối số 13!
- Tổ thứ hai, số 5 đối số 21!
. . ..
- Tổ thứ bảy, số 1 đối số 6!
. . ..
Theo tiếng quát các chấp sự, nguyên một đám nội môn đệ tử hoặc hưng phấn, hoặc khẩn trương bước lên đài đấu võ, sư huynh đệ chào về sau, sau đó từng đôi chém giết.
Phải nói, vận khí Kim Nguyên Bảo tương đối củ chuối.
Đối thủ thứ nhất của hắn là một tên đệ tử Chân Nguyên tứ trọng dùng thương, mà tu vi Kim Nguyên Bảo chỉ có Chân Nguyên tam trọng, dưới tình huống bình thường, phần thắng của Kim Nguyên Bảo cực nhỏ.
Có điều, Kim Nguyên Bảo lại là loại người phi thường có đầu óc, mới đầu, thân hình tròn vo leo lên đài đấu võ, nhìn qua cực kỳ vụng về.
Nhưng sau khi giao thủ mấy chiêu, thân pháp cực kỳ đặc thù của Kim Nguyên Bảo bộc phát mạnh, thân hình tròn vo va chạm liên hồi, liền nổ đối thủ xuống đài đấu võ thủ thắng.
Thấy thế, Diệp Chân cười vỗ tay lên.
- Thật không có ý tứ, đối với các tiểu sư đệ kia, ta đều không dám dùng sức. . . .
Một cước đạp bay đối thủ, thời điểm Nhâm Tây Hoa trở lại bên cạnh Diệp Chân, gương mặt xụ lại.
- Nhâm sư đệ, ngươi vẫn là loại tâm tính này, tiểu tổ thi đấu, ta sợ ngươi sẽ lật thuyền trong mương.
Diệp Chân nói ra.
- Làm sao có thể?
Gương mặt Nhâm Tây Hoa lộ vẻ không tin.
- Diệp sư huynh, ta xem một tổ kia của ta, trừ ta ra, tu vi đột phá đến Dẫn Linh cảnh cũng chỉ có Đỗ Dương cùng Ngưu Cường, hai người kia, ta đã giao thủ qua, tất cả đều là bại tướng dưới tay của ta, lật thuyền trong mương, làm sao có thể?
- A, ta nói cũng không phải Đỗ Dương cùng Ngưu Cường. Ta nói nàng!
Nhìn theo ngón tay Diệp Chân. gương mặt Nhâm Tây Hoa ngạc nhiên.
- Mông Tiểu Nguyệt?
- Không sai!
- Diệp sư huynh, Mông Tiểu Nguyệt đúng là thiên tài, nghe nói thiên phú có lục mạch thượng phẩm. Nhưng dù thiên tài thế nào. Tu vi còn tại đó, chân nguyên ngũ trọng đỉnh phong, mạnh hơn nữa cũng mạnh không hơn Dẫn Linh cảnh trung kỳ như ta!
- Vậy cũng không nhất định, đừng quên sư tôn của nàng....!
Hí!
- Ngươi nói, yêu diện. . . Liêu sư tỷ. . .
Hít vào một ngụm khí lạnh, Nhâm Tây Hoa mạnh mẽ che miệng lại, nhìn tới nhìn lui bên cạnh, sợ lời vừa rồi bị Liêu Phi Bạch nghe được.
Tính toán ra, Diệp Chân đã lâu không gặp được Mông Tiểu Nguyệt, nghe Liêu Phi Bạch nói là một mực khổ tu.
Có điều, Thất phẩm thiên mạch của Mông Tiểu Nguyệt đúng không phải dùng để trưng cho đẹp, nửa năm ngắn ngủi, tu vi của nàng đã từ Chân Nguyên tam trọng đột phá đến chân nguyên ngũ trọng đỉnh phong.
Mà Diệp Chân đột phá đến Dẫn Linh cảnh cũng bất quá mới ba tháng.
Nếu không phải Diệp Chân lần này chủ động xuất kích, dùng đan dược tăng cao tu vi, chỉ sợ hiện tại đã bị Mông Tiểu Nguyệt đuổi kịp.
Lấy tu vi chân nguyên ngũ trọng đỉnh phong, lại phối hợp với việc Liêu Phi Bạch một lòng dạy dỗ, còn có nửa mạch thần thông không người biết, Diệp Chân rất chờ mong, Mông Tiểu Nguyệt đến cùng có thể phát ra chiến lực kinh khủng bực nào?
Sau một canh giờ, Nhâm Tây Hoa cùng Mông Tiểu Nguyệt chiến một trận, trán đổ mồ hôi lạnh về tới bên cạnh Diệp Chân.
- Diệp sư huynh, hôm nay nhờ có ngươi nhắc nhở ta, bằng không, vừa rồi hơi hơi sơ ý, thật có thể bại! Ngươi nói xem, Liêu sư tỷ khủng bố cũng thôi đi, thế nào mà đồ đệ nàng dạy dỗ cũng khủng bố như thế?
Kỳ thật lúc này, trên mặt Diệp Chân cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay vừa rồi, Mông Tiểu Nguyệt dựa vào một thân kiếm thuật xuất thần nhập hóa, kém một chút đã đuổi Nhâm Tây Hoa xuống đài đấu võ.
Cuối cùng, Nhâm Tây Hoa vẫn dựa vào tu vi cường hoành, lấy một loại như phương thức man ngưu chiến thắng Mông Tiểu Nguyệt, miễn cưỡng bảo vệ tên tuổi đệ nhất tiểu tổ, không đến mức để danh hiệu đệ nhất thiên tài Tề Vân Tông bị long đong.
Mà Mông Tiểu Nguyệt càng cực kỳ hiếm thấy, lấy tu vi chân nguyên ngũ trọng đỉnh phong, lực áp mấy tên võ giả Dẫn Linh cảnh sơ kỳ, thu được thứ hai tiểu tổ.
Bên trong tiểu tổ thi đấu, ngoại trừ thớt hắc mã như Mông Tiểu Nguyệt còn có một tên hắc mã gọi Tôn Tác Hải.
Bản thân tu vi Tôn Tác Hải chỉ có Dẫn Linh sơ kỳ, nhưng dựa vào một bộ thối pháp cực kỳ sắc bén, vậy mà dễ dàng đánh bại một tên đệ tử xếp hạng thứ mười chín Thiên Bảng.
Cuối cùng, đã từng đại chiến cùng Diệp Chân, Thiên Bảng thứ mười hai - Tào La cũng thua trong tay Tôn Tác Hải, để Tào La không thể không xếp hạng hai tiểu tổ.
Chỉ là, bộ dáng của Tôn Tác Hải tùy tiện cười to sau khi đạt được hạng nhất tiểu tổ để Diệp Chân có chút không thích.
- Diệp sư huynh, thối pháp của Tôn Tác Hải. . . .
- Ít nhất cũng là Địa giai Hạ phẩm, hơn nữa, hắn tựa hồ ngộ ra được ý cảnh của thối pháp này. . . .
- Tiểu tổ thi đấu kết thúc, tiếp tục bắt đầu tiến hành vòng chung kết!
Thất trưởng lão Chung Ly Cảnh lần nữa bước lên đài đấu võ.
-Vòng chung kết vẫn là rút thăm ngẫu nhiên thi đấu dành điểm tích lũy, mỗi người luân phiên thi đấu mười trận, cuối cùng, mười đệ tử có điểm tích lũy cao nhất sẽ tiến hành cuộc thi xếp hạng, tranh thủ ban thưởng cuối cùng!
Khi nói chuyện, Chung trưởng lão đánh số cho ba mươi tên đệ tử đứng đầu trong các tiểu tổ cùng đệ tử mười vị trí đầu Thiên Bảng, sau đó bỏ vào một cái thùng to.
Dùng sức lung lay nửa ngày, Chung trưởng lão tiện tay cầm ra hai lá thăm.
Thời điểm nhìn thấy hai lá thăm, thần sắc Chung trưởng lão đột nhiên khẽ giật mình.
Không nghĩ tới, trận đầu của vòng trận chung kết liền là cuộc chiến của hai đại hắc mã Tề Vân Tông.
- Trận đầu, Số 10 Diệp Chân đối số 19 Tôn Tác Hải.
Tôn Tác Hải là hắc mã lớn nhất của tiểu tổ thi đấu, nhưng Diệp Chân thế nhưng là hắc mã lớn nhất bên trên đài đấu võ của Tề Vân Tông năm gần đây.
- A, trận đầu chính là ta. . . .
Mỉm cười, Diệp Chân bước tới đài đấu võ, phần đông đệ tử cùng khách mời lại nhao nhao nghị luận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất