Tạo Hóa Chi Vương

Chương 197

Chương 197
Giữa sườn núi Ma Hồn Sơn, trưởng lão cung phụng năm nước vẫn còn tiếp tục uống rượu, uống rượu thì ít, càng nhiều là đánh võ mồm!
- Hừ, ai nói không có khả năng? Phong thủy luân chuyển, nói không chừng, Hắc Thủy quốc chúng ta lần này có thể đoạt đến Chiến Hồn Huyết Kỳ đây!
Bị Trâu trưởng lão Kiếm Nguyên tông kích thích ngồi không yên, Chung Ly cũng đập bàn cãi lại.
- Hắc hắc, phong thuỷ Chiến Hồn Huyết Kỳ dù chuyển tới Hắc Thủy quốc các ngươi cũng phải bị Kiếm Nguyên quốc chúng ta nửa đường bóp chết! Chỉ nhờ vào mấy tên gà mờ Hắc Thủy quốc kia mà các ngươi còn muốn cướp cờ?
- Theo lão phu thấy, mấy người Hắc Thủy quốc các ngươi có thể còn sống đi ra một nửa cũng không tệ, còn muốn cướp cờ?
- Còn trình độ Hắc Thủy quốc các ngươi nữa, ngay cả bí mật tầng thứ chín cũng không biết, y như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa về nhà chồng, đừng nằm mơ nữa?
Bởi vì lúc trước Diệp Chân cùng Trịnh Sảng xung đột, ba vị trưởng lão Kiếm Nguyên tông lúc này bật hết hỏa lực hung hăng cười nhạo ba người bên Hắc Thủy quốc.
Khiến Chung Ly, Ly Thạch, còn có cung phụng đến từ hoàng thất tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, hết cách rồi, ai bảo Hắc Thủy quốc bọn hắn hơn một trăm năm đều không khai trương qua một lần!
- A, Chung huynh, Ly Thạch hiền đệ, không phải lão phu nói các ngươi....! Hắc Thủy quốc các ngươi muốn chiếm lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ, chỉ sợ vô vọng rồi!
Trưởng lão Huyễn Thần tông - Bộ Tử Kỳ mở miệng.
- Bất kể như thế nào, dù các ngươi có thăm dò được bí mật tầng thứ chín rồi hãy nói đến việc chiếm lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ? Nếu như các ngươi cố tình tìm hiểu, lão phu đoán chừng, lại mở ra thêm bốn năm lần thậm chí sáu lần Ngũ Quốc đại hội nữa thì có lẽ các ngươi có thể có một hai lần thời cơ đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ!
- Đương nhiên, chỉ là thời cơ mà thôi!
Nghe vậy. sắc mặt Chung Ly cùng Ly Thạch càng đen hơn.
Năm sáu lần, tiếp qua hơn mấy chục năm, còn chỉ là cơ hội mà thôi. . ..
- Theo lão phu xem, Hắc Thủy quốc không chiếm được, Kiếm Nguyên tông các ngươi cũng đừng suy nghĩ, Chiến Hồn Huyết Kỳ lần này vẫn là của Huyễn Thần đế quốc chúng ta! Cũng không muốn nghĩ, trăm năm qua, Huyễn Thần đế quốc chúng ta đoạt Chiến Hồn Huyết Kỳ bao nhiêu lần!
- Bí mật về Chiến Hồn Huyết Kỳ, các ngươi không biết nhiều bằng bọn ta đâu!
Sắc mặt Hoắc trưởng lão Cổ An quốc lại đột nhiên biến đổi.
- Lần này. Chỉ sợ nguyện vọng Huyễn Thần tông các ngươi sẽ rơi vào khoảng không!
Lão phu đã sớm giao phó cho các đệ tử! Dùng hết một giọt máu cuối cùng, cho dù để cho người khác sử dụng cũng không có thể để Huyễn Thần tông các ngươi cướp đi Chiến Hồn Huyết Kỳ!
- Vậy thử nhìn một chút xem đệ tử nhà ai đủ trình, đủ mạnh mẽ! Ma Ưng nhà ta là thuộc loại ăn thịt người đấy!
Thần sắc Bộ Tử Kỳ bỗng nhiên trở nên lăng lệ vạn phần!
- Hừ, ta chỉ sợ Nhân Hùng da dày thịt thô nhà ta sẽ đập gãy mỏ của Tiểu Ưng kia!
- Úc, Man Thần ở trên, lần này, đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ, chắc chắn là những con dân Man Thần chúng ta!
Trưởng lão Nam Man bộ khoác trên người một tấm da thú hoa lệ hung ác tưới một bát rượu to, gương mặt tự tin!
- Vô luận là Ma Ưng, hay là Nhân Hùng, chỉ cần đụng phải Thủy Hỏa Kim Viên do
Man Thần chúng ta ban thưởng, hết thảy đều đứng sang bên cạnh cho ta!
"Hừ!"
Vừa nhắc tới Thủy Hỏa Kim Viên, sắc mặt trưởng lão bốn nước đều trở nên hơi không được tự nhiên.
Thủy Hỏa Kim Viên đúng là một sát khí cực lớn. Hơn nữa, năng lực săn giết Ma Hồn quân đoàn kiếm Ma Hồn Huyết Tinh của Nam Man bộ siêu cường.
Nếu không phải bốn quốc cộng đồng xuất lực đối phó Nam Man bộ, chỉ sợ trăm năm qua, số lần Nam Man bộ chiếm lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ không chỉ có sáu!
Oanh!
Đột nhiên, Ma Hồn Sơn chấn động, huyết quang phún ra trên đỉnh Ma Hồn Sơn đột nhiên co rụt, trở nên mỏng manh không thôi, ngay cả bầu trời huyết hồng cũng nhạt đi không ít!
- Có người cướp cờ!
- Một phút đồng hồ!
- Còn một phút đồng hồ nữa, sẽ biết kết quả!
- Lúc này là thời điểm nên ăn mừng vì binh sĩ Kiếm Nguyên quốc chúng ta!
Đồng loạt, mười lăm vị trưởng lão năm nước bỗng nhiên đứng lên, ném chén rượu trong tay, hướng về Ma Hồn Sơn.
Một khi huyết quang Ma Hồn Sơn bắt đầu co rút, sau một phút đồng hồ, hết thảy võ giả tiến vào Ma Hồn chiến trường đều sẽ bị truyền tống đi ra.
Các trưởng lão năm nước, bao gồm Trâu trưởng lão Huyễn Thần tông, trưởng lão Nam Man bộ Ô Duy lúc trước tràn đầy tự tin, trên gương mặt hiện tại cũng đầy vẻ khẩn trương!
Ai cũng rõ ràng, kết quả một phút đồng hồ sau sẽ quyết định đế quốc hưng suy, sinh tử lê dân trong năm năm tới!
Coi như không khuếch trương, có Chiến Hồn Huyết Kỳ tọa trấn, trong vòng năm năm cũng không có người dám chọc, vô luận một quốc gia nào đều sẽ sẽ đạt được bình an, điều chỉnh phát triển thêm năm năm!
Bên trong cái này, khẩn trương nhất muốn thuộc về mấy vị trưởng lão Cổ An quốc cùng Hắc Thủy quốc.
Cổ An quốc tất nhiên không cần phải nói, bởi vì nguyên nhân Huyễn Thần đế quốc chiếm lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ, Cổ An quốc bị người ta đánh tới dưới Đế Đô thành, không phải một lần.
Hắc Thủy quốc Ly Thạch cùng Chung Ly thì khẩn trương nhất.
Bởi vì giáp giới dài nhất cùng Nam Man bộ, tài nguyên trong nước cằn cỗi, lại có ác lang như Kiếm Nguyên tông nhìn chằm chằm, một khi bị Nam Man bộ hoặc Kiếm Nguyên quốc cướp đi Chiến Hồn Huyết Kỳ, đối với Hắc Thủy quốc mà nói, nói tai hoạ ngập đầu cũng không đủ.
- Diệp Chân, các ngươi không nên để lão thất vọng a! Kém nhất, cũng không thể khiến Nam Man bộ cùng Kiếm Nguyên tông cướp đi Chiến Hồn Huyết Kỳ. . .
Thất trưởng lão Chung Ly siết chặt nắm đấm.
. . ..
Xùy!
Bên trong Ma Hồn chiến trường, Diệp Chân cưỡi Vân Dực Hổ tiểu Miêu, bổ ra một kiếm mang theo kiếm cương dài tám trượng, đầu Trịnh Sảng đang chạy vội liền bay vút lên trời.
- Đây không phải thân thể của ta ấy ư, thế nào. . .
Kiếm Diệp Chân quá nhanh, đầu Trịnh Sảng bay lên giữa không trung, tận mắt thấy nửa đoạn dưới thân thể của mình từ trên cao rơi xuống, thời khắc vô tận sợ hãi hiện lên trong mắt, thần quang trong mắt hoàn toàn tán đi.
- Thật đúng là. . . Đồ sát nghiêng về một bên. . .
Nhìn đệ tử Kiếm Nguyên tông bị đuổi giết thành chó nhà có tang, Diệp Chân khẽ thở dài một hơi.
Nguyên bản, chín người Hắc Thủy quốc đối đầu với năm người Kiếm Nguyên tông, coi như Hắc Thủy quốc chiếm hết ưu thế cũng sẽ không giống đồ sát nhẹ nhõm như bây giờ.
Nhưng lòng người Kiếm Nguyên tông đã mất, Đại sư huynh Lữ Tự Hùng chiến tử để đệ tử Kiếm Nguyên tông còn sống mất đi người đáng tin cậy.
Trịnh Sảng miễn cưỡng đi ra làm chủ sự chỉ có vẻ bề ngoài. Một tiếng "Chạy mau", hắn là tên thứ nhất hỏng mất, thục mạng chạy trốn.
Tâm hoảng ý loạn, bỏ mạng chạy trốn, đệ tử Kiếm Nguyên tông muốn không chết cũng khó!
Trịnh Sảng lại là tên thứ nhất bị giết !
Bởi vì, hắn được Diệp Chân trọng điểm chiếu cố, coi như Trịnh Sảng liều mạng chạy, Vân Dực Hổ muốn đuổi kịp hắn cũng quá dễ dàng!
Diệp Chân nhàn nhã nhìn các sư huynh đệ khác đang truy sát bốn tên đệ tử Kiếm Nguyên tông còn lại. Ánh mắt, chậm chạp đảo qua trên người Cổ An quốc - Nhân Hùng Tra Hải, hai tên đệ tử Huyễn Thần tông còn lại, còn có một Linh giả Nam Man bộ từ đằng xa.
Có lẽ là khán giả vô ý, bị người chú mục. Sắc mặt từng người đại biến!
Phản ứng trước hết nhất là Nhân Hùng Tra Hải - Cổ An quốc!
Nhân Hùng Tra Hải mấy bận đào mệnh từ tay Diệp Chân. Sợ hãi Diệp Chân còn lớn hơn so với hận ý.
- Lui, tránh xa ra một chút, không cần cho bọn hắn cơ hội!
Vung tay lên. Nhân Hùng Tra Hải lần nữa mang theo các sư huynh đệ còn sống chạy mất dép, sợ Diệp Chân sẽ đuổi giết bọn hắn giống như truy sát đám người Kiếm Nguyên tông.
Nhân Hùng Tra Hải vừa lui, hai tên đệ tử Huyễn Thần tông còn lại lập tức luống cuống.
Không chút do dự, Miêu Tử Minh cùng Lý Quý cũng lách mình viễn độn, nhìn tình cảnh đó, quả thực là có bao xa trốn bao xa.
Về phần tên Linh giả còn lại duy nhất của Nam Man bộ - Mộc Giáp sắp khóc thét, trực tiếp cưỡi lên phi hành yêu phó của mình xuyên thẳng lên bầu trời, trực tiếp mặc kệ mấy con yêu phó không thể phi hành còn lại của mình.
Nhìn tình hình này, Diệp Chân ngẩn ngơ một hồi, lập tức cười ha hả!
Ánh mắt quét đến đâu, quần hùng tránh lui đến đó!
Đây là cảm giác của Diệp Chân giờ khắc này!
Mặc dù chỉ là hiệu quả trong vòng nhỏ Ma Hồn chiến trường này, nhưng cảm giác phách tuyệt thiên hạ kia quả thật khiến cho Diệp Chân vô cùng nghiện!
Nếu có một ngày, tại bên ngoài Ma Hồn chiến trường, ánh mắt Diệp Chân quét qua chỗ nào, cái kia. . ..
. . ..
Huyết quang bên trong Ma Hồn chiến trường giống như thuỷ triều xuống, nhanh chóng thu liễm, thời điểm thiên địa huyết sắc bên trong Ma Hồn chiến trường trở lại màu sắc như thế giới ban đầu, một loại lực lượng bài xích mênh mông xuất hiện quanh thân Diệp Chân.
Diệp Chân hiểu rõ, thời khắc bọn hắn bị tống xuất khỏi Ma Hồn chiến trường đã đến.
Nghiêng nhìn liếc mắt về phương xa, tên đệ tử Kiếm Nguyên tông cuối cùng không có bị võ giả Hắc Thủy quốc giết tuyệt. Có một đệ tử phản ứng cực nhanh, tốc độ phi hành cũng cực nhanh, cuồng bay một phút đồng hồ, Hàn Thạch cùng Ngưu Thanh đuổi giết hắn không đuổi theo kịp.
- Lưu một tên, cũng tốt, không có hắn, Kiếm Nguyên tông làm sao lại sợ chúng ta.
. . .
Ba!
Một cỗ lực lượng bàng bạc đánh tới, Diệp Chân giống như con cá bị gạt ra khỏi mặt nước, gạt ra khỏi Ma Hồn chiến trường.
. . ..
- Đến rồi, đến rồi, sắp đi ra rồi. . .
Một vị trưởng lão Kiếm Nguyên tông khác có chút kìm nén không được khẩn trương, nháy mắt Ma Hồn Sơn thu hết huyết quang, không cầm được hô một tiếng.
Theo tiếng la của hắn, từng đạo từng đạo quang hoa đột nhiên bay ra từ trong thông đạo Ma Hồn chiến trường.
Trong đó có một đạo huyết quang chói mắt nhất, có điều, sau khi đạo huyết quang bay ra khỏi Ma Hồn chiến trường liền nhanh chóng ẩn nặc.
Từng có kinh nghiệm tích lũy trăm năm, ai cũng rõ ràng, đạo huyết quang kia là huyết quang của Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Quang mang của Chiến Hồn Huyết Kỳ trong Ma Hồn chiến trường sáng chói như mặt trời, nhưng rời khỏi Ma Hồn chiến trường liền sẽ thu lại hết quang hoa.
Nhưng, ánh mắt trưởng lão các nước sắc bén bực nào, nháy mắt huyết quang còn chưa thu hết, ánh mắt đã khóa gấp bóng người, cực lực muốn nhìn rõ bóng người kia là ai, đến cùng là ai đoạt Chiến Hồn Huyết Kỳ!
Hí!
Diệp Chân vừa mới đi ra lập tức rùng mình một cái, Linh lực hộ thể cả người trong thời gian ngắn sáng chói đến cực hạn, một sát na này, Diệp Chân có một loại cảm giác bị vô số mãnh thú nhìn chằm chằm vào.
Cơ hồ là đồng thời, đám người rơi xuống đất, thân hình Diệp Chân rốt cục bị tất cả trưởng lão thấy rõ.
- Tề Vân tông Diệp Chân?
- Hắc Thủy quốc ?
- Chuyện này. . . Điều này sao có thể?
- Móa, có lầm hay không? Tại sao có thể như vậy?
Tiếng kinh hô một tiếng tiếp theo một tiếng, Trâu Trì Trâu trưởng lão Kiếm Nguyên tông thậm chí xổ ra một câu nói tục!
Chung Ly cùng Ly Thạch trực tiếp ngây người.
Trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh cười ha ha đột nhiên vang lên.
Có điều, trong tiếng cười lớn của hai người, nghe ra lại không hoàn toàn đắc ý, càng nhiều hơn là vô tận tang thương và thương cảm!
Rốt cục cũng đã đoạt được một lần Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Hắc Thủy quốc bởi vì Chiến Hồn Huyết Kỳ, nhận tổn thương quá nhiều, nhiều lắm.
. ..
Một ngày này, tới quá muộn rồi!
Trong tiếng cười lớn của Chung Ly và Ly Thạch, từng đạo từng đạo bóng người rơi xuống đất, một tia huyết quang bắn ra cuối cùng khỏi Ma Hồn Sơn cũng thu được sạch sẽ, không còn một bóng người nào khác bay ra.
Nhìn hai mươi tên võ giả rơi xuống đất, trưởng lão các quốc gia lúc trước kinh ngạc dị thường bởi vì Diệp Chân đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ, thần sắc đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó hoảng sợ rống to.
- Người đâu?
- Những người khác đâu?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất