Tạo Hóa Chi Vương

Chương 335: Hắc Long Cổ Địa Mở Ra

Chương 335: Hắc Long Cổ Địa Mở Ra
Chạng vạng tối, Ngọc Thủy hồ, Phù Ngọc đảo, Ngọc gia!
Dưới bóng đêm, ba nhân ảnh chậm rãi bay xuống từ trong tầng trời thấp, thấy một màn như vậy, Ngọc Tĩnh vội vàng quay người trở về, lấy nước rửa mặt, khăn mặt, nước súc miệng, triển khai tất cả, chờ lấy ba người kia trở về.
Ba người rơi xuống đất không phải ai khác chính là tộc trưởng Ngọc gia đời trước
- Ngọc Phi Long bị gãy một cánh tay, tộc trưởng Ngọc gia đương nhiệm - Ngọc Ninh, còn có Tam trưởng lão Ngọc gia bây giờ sau khi chọn lọc - Ngọc Chính Hàn.
Cao tầng Ngọc gia ngày xưa sống an nhàn sung sướng, cơm ngon áo đẹp lúc này mặt mũi tràn đầy tay bùn nhão, cả người giống như lăn ra từ trong bùn, vô cùng chật vật.
Nếu Diệp Chân ở chỗ này, khẳng định không nhận ra ba người này là cao tầng Ngọc gia còn sống.
- Cha, ca ca, Tam thúc, hôm nay khẳng định mệt muốn chết rồi nhỉ? Nhanh rửa mặt, bên trong đồ ăn đã nấu xong.
Ngọc Tĩnh nói.
- Vẫn được...
Nhìn nữ nhi bận trước bận sau, cái mũi Ngọc Phi Long đột nhiên có chút mỏi nhừ.
Ngọc gia, nguyên bản không cần như vậy.
Chính là, mọi việc đều bởi vì biến cố hơn bốn tháng trước kia làm thay đổi, nhất là lúc Diệp Chân gần đi, yêu cầu trong vòng nửa năm lại đến giao năm vạn viên Xích Linh Ngọc.
Bất đắc dĩ, đến cả tộc trưởng Ngọc Phi Long này đều xuống mỏ, nhưng mà khi đó, chưa có chật vật như vậy.
Thay đổi xảy ra ở hơn nửa tháng trước, khi nhận được một phong phù tấn, một phong phù tấn đến từ Diệp Chân.
Bên trong phù tấn nói, một tháng sau, Diệp Chân sẽ tới lấy năm vạn viên Xích Linh Ngọc, muốn bọn hắn dự sẵn.
Một phong phù tấn như vậy làm cho toàn bộ Ngọc gia thay đổi.
Người Ngọc gia phàm là có thể xuống mỏ, toàn bộ xuống mỏ. Bởi vì thời gian quá gấp, Ngọc Phi Long, Ngọc Ninh, còn có Ngọc Chính Hàn cũng xuống mỏ. Bọn hắn là võ giả tu vi cường đại, tốc độ đào quáng cũng gấp mười lần người bình thường.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, tất cả võ giả Ngọc gia đều mệt đến gần chết, cái này không sai, qua hơn nửa tháng xuống, hộ vệ Ngọc gia từ một chí ít đã bỏ chạy một nửa.
Nhưng cao tầng Ngọc gia còn đang kiên trì.
- Đại ca, chiếu tốc độ hiện tại thì còn bốn năm ngày nữa sẽ đến kỳ hạn. Cho dù chúng ta suốt đêm đào cũng góp không đủ năm vạn viên.
Gương mặt Tam trưởng lão Ngọc Chính Hàn buồn bực.
- Đại ca, tiểu tử Trịnh Phù Vân này cũng quá đen, đã nói nửa năm. Bây giờ muốn sớm hơn hai tháng. Đây không phải bức Ngọc gia chúng ta vào chỗ chết sao?
- Đại ca. Năm vạn viên Xích Linh Ngọc đưa ra ngoài, ít nhất cũng có thể mời đến hai cường giả Hồn Hải cảnh, nếu không thì.... Chúng ta....
Trong đôi mắt Ngọc Chính Hàn lóe ra quang mang nguy hiểm.
Ngọc Phi Long lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
- Nếu mời người tới, không hàng phục được Diệp Chân thì sao, hoặc làm cho hắn chạy trốn? Thủ đoạn của Trịnh Phù Vân ngươi cũng không phải không kiến thức qua, ngươi muốn Ngọc gia chúng ta đứt rễ?
Mồ hôi lạnh trên trán Ngọc Chính Hàn liên tục chảy ra.
- Ăn cơm, nghỉ ngơi hai canh giờ sau đó chúng ta tiếp tục! Mục tiêu năm vạn viên mặc dù kết thúc không thành, nhưng chúng ta nhất định phải hết sức.
.....
Sau khi ăn xong, Ngọc Tĩnh xuất thần một hồi, đi hướng về phía Lạc Ngọc sơn, đó là chỗ nàng thích nhất, cho dù trước hay sau khi Diệp Chân xuất hiện, cách mỗi mấy ngày nàng đều đi đến đó một chuyến.
- Diệp Chân ca ca, thật không ngờ, nơi này trời vừa tối lại đẹp như thế, như
Tiên cảnh. Ngươi xem, nơi đó thực sự giống như đang rơi ngọc.
- Đã ưa thích, vậy thì ở lâu mấy ngày!
- Diệp Chân ca ca, sau này, chúng ta ở chỗ này an gia được không? Hàng năm đều tới ở vài ngày, bầu trời đêm nơi này giống như giống như mộng ảo.
- Chỉ cần muội nguyện ý....
....
Chỗ giữa sườn núi, Ngọc Tĩnh nghe được ngây dại, thanh âm quen thuộc giống như thực chất, còn có giọng nữ trong trẻo làm cho trong thời gian ngắn Ngọc Tĩnh đã minh bạch mọi việc.
Mấy tháng trước, nàng cũng cùng nam tử kia ngồi ngay ngắn ở nơi này, chỉ là nàng không có phúc khí đó.
Cho dù xảy ra huyết tinh xung đột với gia tộc, hình bóng của Diệp Chân cũng không thể thoát khỏi suy nghĩ của Ngọc Tĩnh.
Dáng vẻ Diệp Chân một mình ngăn lại Phúc Hải Thái Tuế, đến nay khó có thể ma diệt.
Nước mắt không nhịn được róc rách xuống....
- Ừm?
Tiếng khóc của Ngọc Tĩnh đánh thức Diệp Chân và Thải Y ngồi trên đỉnh Lạc Ngọc sơn nhìn Lạc Ngọc kỳ cảnh, thời khắc quay đầu quan sát, Diệp Chân không khỏi ngạc nhiên.
- Ngọc Tĩnh?
- Trịnh...
Ngọc Tĩnh có chút ngạc nhiên, người trước mắt này, thanh âm rõ ràng là Trịnh Phù Vân, tướng mạo lại không quá giống, nhưng mà lại vô cùng tương tự Trịnh Phù Vân.
Ngọc Tĩnh cũng là người cực kì thông minh, gặp Diệp Chân nhận ra mình, lập tức đã nghĩ thông suốt mọi việc.
- Trịnh....
- Nàng chính là.....
Cuối cùng, ba chữ "Trịnh đại ca", Ngọc Tĩnh vẫn không thể nói ra khỏi miệng, trên tay Diệp Chân dính nhiều máu người Ngọc gia như vậy, gọi đại ca, lương tâm của nàng bất an.
Nhưng mà, ý tứ Ngọc Tĩnh hỏi rất rõ.
Nghe vậy, Diệp Chân gật đầu lia lịa, Thải Y ở một bên mặc dù nhìn ra chút gì nhưng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Chân, không nói gì.
Khóe miệng Ngọc Tĩnh tràn đầy đắng chát, hơn nữa, sau khi nhìn Thải Y, nàng không hứng nổi một chút lòng ganh đua so sánh.
Khi ngọc tinh quang chiếu rọi xuống, Thải Y yên tĩnh giống như tiên tử, giống như không thuộc về thế gian....
- Nói cho phụ thân cô biết, bọn hắn những ngày này vất vả, ta thấy được! Sau năm ngày, cho dù bọn hắn đào ra bao nhiêu Xích Linh Ngọc thì giao toàn bộ cho ta, định mức Xích Linh Ngọc năm nay đã đủ rồi!
Diệp Chân nói.
- Tạ... Tạ....
Ngọc Tĩnh không biết mình thế nào rời đi, dù sao sau khi phụ thân nghe thấy tin tức này, như trút được gánh nặng, thần sắc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng mà, mấy ngày kế tiếp, vẫn đi sớm về trễ tự mình xuống hố đào quáng như cũ.
Diệp Chân một lần kia đã triệt dọa bọn họ sợ.
Tới Ngọc Thủy hồ, Diệp Chân chủ yếu mang Thải Y tới du ngoạn, tiện đường thu lấy Xích Linh Ngọc sáu tháng cuối năm.
Tới vài ngày, Thải Y đặc biệt ưa thích bóng đêm trên Lạc Ngọc kỳ cảnh, Diệp Chân cũng ở lại đó, một mực không ra mặt, người Ngọc gia toàn viên đào quáng, cảnh giới giảm nhiều, tự nhiên cũng không phát hiện Diệp Chân đến.
Mấy ngày nay, cho dù Thải Y hay Diệp Chân, thời gian đều trôi qua vô cùng an nhàn.
Ban đêm, hai người rúc vào với nhau nhìn Lạc Ngọc kỳ cảnh. Thấp giọng thì thầm, ban ngày, đều riêng phần mình tìm hiểu tu luyện. Thải Y tìm hiểu ngũ thải linh quang của nàng.
Mà Diệp Chân, lại tại thử nghiệm năng lực mới sau khi phong ấn Thận Long Châu tầng thứ hai giải phong, Diệp Chân một mực rất ngạc nhiên. Hơn nữa, Diệp Chân càng muốn biết, bên trong Thận Long Châu có thêm một tinh hồn châu của Huyễn Hồn Thú Vương lại có cái tác dụng gì?
....
Năm ngày thời gian nháy mắt đã qua, trên quảng trường Ngọc gia. Ngọc Phi Long nhìn Trịnh Phù Vân cầm hơn bốn vạn ba ngàn viên Xích Linh Ngọc rời đi. Mà nói đúng hơn là Diệp Chân, thở dài một hơi.
Kiếp nạn của Ngọc gia cuối cùng đã qua.
Tương lai hai năm hàng năm giao ra năm vạn viên Xích Linh Ngọc đối với Ngọc gia mà nói, cũng không tính là việc gì khó.
Ánh mắt Ngọc Ninh lại tràn đầy phức tạp. Hắn đang suy nghĩ một vấn đề, nếu không có những biến cố này, gia tộc trưởng bối không tính toán Trịnh Phù Vân, Ngọc gia hiện tại sẽ có bộ dáng gì?
Nhưng cho dù như thế nào. Tuyệt đối không phải bộ dáng như hiện tại!
....
Hắc Long cổ địa ở một chỗ giao hội giữa ba đại thủy mạch Thăng Long Giang, Phù Hồng Giang, Hắc Thủy Giang của Hắc Long Vực, ở chỗ tiếp giáp giữa Âm Sơn Sơn Mạch và An Thai Sơn Mạch, là một cổ địa chiếm diện tích khá lớn.
Theo cổ địa, nhìn sang hướng đông có thể nhìn thấy Thải Hồng Sâm Lâm, đi về phía nam vạn dặm bay qua Âm Sơn sẽ là Nam Man bộ rộng lớn.
Nếu như không nói từng quốc gia đang phát triển ra kinh tế, chính trị nhân khẩu ở Hắc Long Vực nhiều năm, thì Hắc Long cổ địa này hẳn là trung tâm của Hắc Long Vực.
Nhưng mà, trung tâm này đại đa số thời gian đều vô cùng hoang vu, ít ai lui tới, ngoại trừ mỗi mười năm một lần Hắc Long cổ địa mở ra.
Bởi vì tu vi Thần Hồn của Vân Dực Hổ tiểu Miêu tăng nhanh bão táp đưa đến tốc độ phi hành tăng lên rất nhiều, đuổi tới Hắc Long cổ địa có chút sớm, lúc này Diệp Chân và Thải Y đang đứng ở biên giới Hắc Long cổ địa, xa xa đánh giá tình hình xung quanh.
Nhất là Âm Sơn phía sau, xa xa nhìn lại giống như một đầu hắc long uốn lượn chập trùng, An Thai Sơn càng là một đầu rồng.
- Đại sư huynh, Thải Y sư tỷ?
Trên bầu trời, một đoàn bóng râm hạ xuống, mấy chân truyền Lữ Tín, Mai Nguyên Câu của Tề Vân tông cùng lúc xông tới.
- Gặp qua Kế trưởng lão, Chung trưởng lão!
Bởi vì tu vi Thất trưởng lão Chung Ly rơi xuống, có một số việc một người không quá phù hợp, cho nên thêm Nhị trưởng lão Kế Xa cùng nhau dẫn đội.
Mỗi mười năm một lần thi đấu bài danh Hắc Long Bảng, phàm là đại tông môn đều vô cùng coi trọng.
Đột nhiên, Diệp Chân đang nói chuyện cùng các sư huynh đệ cảm giác trên mặt như có một luồng ánh mắt giống như đao kiếm đâm vào.
- Đó là Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trí Thắng, Diệp Chân, ngươi phải cẩn thận, ngươi liên tiếp đưa cho bọn họ đại lễ, thiếu chút nữa đã dọa cho Kiếm Nguyên tông điên.
Chung Ly nhắc nhở.
- Yên tâm đi Chung trưởng lão! Trước kia ta còn chưa đột phá Hóa Linh cảnh đã có thể cạo chết trưởng lão Trâu Trì của bọn họ, huống chi, hiện tại tu vi đã đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng.
Kế Xa và Chung Ly im lặng, thực lực của Diệp Chân xác thực không cần lo lắng quá mức, ngay cả Hồng Bán Giang trong tông môn đều....
- Tạ Luật?
Lần này trưởng lão Thanh La tông dẫn đội chính là Tạ Luật cùng một tên trưởng lão khác, nhìn thấy Diệp Chân, thân hình Tạ Luật lóe lên, đột ngột vượt đến trước người Diệp Chân.
- Làm gì?
Kế Xa lập tức ngăn cản trước người Diệp Chân.
- Họ Diệp, lần trước coi như ngươi mạng lớn, sau này ngươi phải cẩn thận hơn rồi?
Tạ Luật nhìn chằm chằm Diệp Chân, nói từng chữ.
- Thật sao?
- Tạ Luật, ta cũng nói cho ngươi biết, lần trước là mạng ngươi lớn! Sau này, ngươi đi đường cũng phải cẩn thận! Ngươi cho ta, ta sẽ trả lại cho ngươi một phần cũng không thiếu!
Âm thanh của Tạ Luật rất lạnh, mà thanh âm Diệp Chân càng thêm âm trầm.
Hưu!
Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, quang hoa lóe lên, trước người Nhị trưởng lão Kế Xa đã có thêm một bóng người.
Mọi người thấy rõ thân hình, Thiên Huyễn Ưng Vương nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, Linh Lực quanh người bắt đầu điên cuồng ngưng tụ.
- Tạ trưởng lão, có dám theo lão phu điên cuồng một lần hay không, ở đây xử lý Diệp Chân!
Trong thanh âm Thiên Huyễn Ưng Vương tràn đầy điên cuồng.
- Ngươi dám!
Cơ hồ là đồng thời, Nhị trưởng lão Kế Xa và Thất trưởng lão Chung Ly đồng thời gầm thét.
- Chỉ bằng hai người các ngươi?
Xoạt!
Xích Ngọc Linh Giáp đột nhiên lồng lên toàn thân Diệp Chân, thân hình Diệp Chân hướng phía trước một chút, nhe răng cười.
- Diều hâu chết tiệt, có gan tới đây!
Ông!
Cơ hồ là đồng thời, một đạo lực lượng Thần Hồn vô cùng bàng bạc đột ngột từ sau lưng Diệp Chân bay lên, cảm ứng được cỗ lực lượng Thần Hồn vô cùng bàng bạc này, ánh mắt Thiên Huyễn Ưng Vương đột ngột trở nên có chút sợ hãi, có chút không nắm chắc được.
Coong!
Cũng ngay vào lúc này, một tiếng chuông vang đột ngột mà vang vọng toàn bộ thiên địa, bên trong tiếng chuông giống như mang theo một loại lực lượng chấn nhiếp lòng người, khiến cho tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía tiếng chuông.
Một đạo hào quang từ tiền phương bắn ra đến, nương theo đó là tiếng ầm ầm, cả vùng đều đung đưa.
- Mở ra, mau nhìn, Hắc Long cổ địa mở ra.
- Nguyên lai, Hắc Long cổ địa mở ra là như thế này....
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất