Chương 35: Hành Động Kinh Người Của Diệp Chân
- Kim sư huynh, Tẩy Tủy Đan được cược hay không?
Diệp Chân đi đến trước mặt Kim Nguyên Bảo hỏi. Cơ hội tốt như vậy, Diệp Chân không vì mình kiếm một số, đó mới gọi ngốc.
- Đương nhiên được, ở chỗ Kim Nguyên Bảo ta, phàm là vật có giá trị, đều có thể cược, hơn nữa giá cả vừa phải! Một viên Tẩy Tủy Đan, có thể tính một ngàn lượng bạc trắng.
Kim Nguyên Bảo không khỏi đắc ý nói.
- Vậy điểm cống hiến thì sao?
- Đương nhiên có thể!
- Tốt, Kim sư huynh, hai viên Tẩy Tủy Đan, năm mươi điểm cống hiến, ta mua mình!
Ném tiền đặt cược xong, Diệp Chân quay người, đi lên đài đấu võ.
Một viên Tẩy Tủy Đan là do Ngư Long đạo ban thưởng, một viên Tẩy Tủy Đan khác, là đệ tử ngoại môn tu vi đột phá đến Luyện Huyết tứ trọng, tông môn ban thưởng.
- Diệp sư đệ, đây là toàn bộ tài sản của ngươi?
Thấy Diệp Chân gật đầu, trên gương mặt ngạc nhiên của Kim Nguyên Bảo hiện lên một tia cuồng hỉ không muốn người biết. Dám cược toàn bộ tài sản của mình, không phải tên điên, chính là có niềm tin tuyệt đối.
- Diệp Chân, ta muốn ngươi chết!
Xoát!
Ở trên đài đấu võ, trường kiếm của Mã Hồn ra khỏi vỏ, trường kiếm lắc một cái, đâm về phía Diệp Chân nhanh như tia chớp.
Võ kỹ Phàm giai Thượng phẩm… Hàn Tinh Kiếm Pháp, lấy nhanh, chuẩn, hung ác nổi danh, luyện đến đại thành, có thể một kiếm chín lần đâm, am hiểu một kiếm tất sát.
- Quá chậm!
Thân hình của Diệp Chân chúi xuống bắn ra, liền xuất hiện ở bên ngoài hai mươi mét, Mã Hồn chỉ cảm thấy hoa mắt, liền mất đi thân ảnh của Diệp Chân, thời điểm quay người, thấy Diệp Chân cười lạnh ở sau lưng hắn, thần sắc liền nghiêm nghị.
- Trời ạ, Xà Du Bộ, môn công pháp được xưng đệ tử ngoại môn không cách nào luyện thành kia, lại bị Diệp Chân luyện thành.
Thấy Diệp Chân sử dụng Xà Đạn Thảo, đệ tử ngoại môn ở dưới đài đấu võ lập tức kinh hô.
- Đây chẳng phải nói, Diệp Chân có khả năng thắng? Trời ạ, ta lại mua Mã Hồn năm trăm lượng.
Khóe miệng của một tên đệ tử ngoại môn co quắp.
- Cái này không nhất định, Xà Du Bộ, chỉ là ở thân pháp chiếm ưu thế mà thôi. Nhưng luyện thành Xà Du Bộ, thực không đơn giản...
Nhìn thấy Diệp Chân thi triển Xà Du Bộ, thần sắc của rất nhiều đệ tử ngoại môn nghiêm nghị, nếu bọn hắn biết hiện tại Diệp Chân không thi triển toàn lực Xà Du Bộ, không biết sẽ giật mình như thế nào.
- Thân pháp, không chỉ ngươi biết!
Mã Hồn quát một tiếng, thân hình cơ hồ như một con chim én lướt lên, nhào về phía Diệp Chân, trường kiếm trong tay liên tục điểm, huyễn hóa ra vô số hàn tinh, cơ hồ bao phủ tất cả đường lui của Diệp Chân, chỉ có thể đón đỡ.
Lúc này, Diệp Chân không có tránh, đợi trường kiếm cập thân, thân hình giống như rắn trườn quỷ dị vặn vẹo vài cái, liền xảo diệu tránh ra trường kiếm của Mã Hồn bao phủ.
- Ngươi cũng tiếp ta một quyền thử xem!
Thuận thế, Diệp Chân nghiêng người, quyền ảnh huyễn hóa, Ngũ Nhạc Thần Quyền đánh thẳng tới Mã Hồn.
Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt, trên trường kiếm của Mã Hồn tuôn ra ánh sáng xanh chói mắt, nghênh hướng Diệp Chân.
- Mã Hồn vận dụng Chân Nguyên, Diệp Chân phải thua.
Dưới đài đấu võ, có đệ tử ngoại môn nói.
- Chân Nguyên, ta cũng có!
Nắm đấm của Diệp Chân xiết chặt, phát lực, song quyền gia tốc, ánh sáng xanh chói mắt tuôn ra, nghênh đón trường kiếm của Mã Hồn.
- Thời gian ngắn như vậy, Diệp Chân cũng đột phá đến Luyện Huyết ngũ trọng?
Dưới đài, đám đệ tử ngoại môn kinh hô, quả đấm của Diệp Chân cùng trường kiếm của Mã Hồn đã hung hăng va chạm, nhưng làm cho người kinh ngạc là, chỗ ba tấc trên quả đấm của Diệp Chân, cơ hồ như có một tấm chắn vô hình, khiến cho trường kiếm của Mã Hồn không cách nào tiến thêm.
Ô!
Hai người đồng thời phát lực, trường kiếm của Mã Hồn uốn lượn đến cực hạn, sau đó theo Mã Hồn lui về phía sau mà bắn lên mạnh mẽ, phát ra tiếng vang ong ong ong.
Trong giao phong, Mã Hồn lui về sau nửa bước, những đệ tử ngoại môn mua Mã Hồn thắng kia, thần sắc khẩn trương lên, mới vừa khai chiến, Mã Hồn đã lần thứ hai lộ ra hạ phong.
Mã Hồn lui về phía sau, nhưng Diệp Chân lại như ảnh tùy hình đuổi giết lên, ánh sáng xanh ở trên tay tụ lại, Ngũ Nhạc Thần Quyền một quyền lăng lệ hơn một quyền. Mã Hồn cũng không yếu thế, trường kiếm trong tay không ngừng bay múa, ngăn cản mưa gió không lọt.
Đột nhiên, con ngươi của Mã Hồn co rụt lại.
Trường kiếm của hắn vốn đón lấy quả đấm của Diệp Chân, nhưng ánh sáng xanh trên nắm tay của Diệp Chân lóe lên một cái, lại không có dấu hiệu nào biến mất.
Đợi thời điểm Mã Hồn cảm giác trước ngực khác thường, ánh sáng xanh biến mất kia, đã cách ngực hắn gần trong gang tấc.
Ngũ Nhạc Thần Quyền… Quyền cương ly thể!
Ngũ Nhạc Thần Quyền mạnh mẽ thoải mái lại bị Diệp Chân thi triển quỷ dị như vậy, khiến Mã Hồn kinh hãi không thôi, thế nhưng tốc độ của quyền cương kia quá nhanh, ở sống chết trước mắt, Mã Hồn đành phải theo bản năng vặn vẹo thân thể, tránh đi nơi yếu hại.
Ầm!
Lực lượng Chân Nguyên cường đại nổ tung ở trên ngực của Mã Hồn, làm ngực của Mã Hồn huyết nhục hồ hồ, công kích ẩn chứa lực lượng khổng lồ, trực tiếp đánh Mã Hồn bay ngược.
Thân hình của Diệp Chân như bóng với hình xông tới, quyền cước cùng sử dụng, cước ảnh đổ ập lên người Mã Hồn.
Tiếng nổ rầm rầm rầm nương theo tiếng xương gãy của Mã Hồn không ngừng vang lên, máu tươi đã không thể ức chế từ trong miệng Mã Hồn trào ra.
Diệp Chân cơ hồ như đánh bao thịt, không ngừng đánh Mã Hồn, ngày xưa Mã Hồn cố ý bới móc, thậm chí thiếu chút nữa giết chết hắn hiện ra ở trước mắt, để hai con ngươi của Diệp Chân trở nên lạnh lẽo, mặc dù Mã Hồn đã trọng thương cơ hồ không có sức hoàn thủ, nhưng Diệp Chân còn không có ý tứ dừng tay.
Tràng cảnh máu tanh như thế để rất nhiều đệ tử ngoại môn nghẹn ngào.
Chấp sự trông coi đài đấu võ ở cách đó không xa, lúc này nhảy lên đài ngăn Diệp Chân lại.
- Được rồi, ngươi đã thắng, thu tay lại đi, không nên phá hư quy củ của tông môn!
Mặc dù nói đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông chỉ cần lên đài đấu võ, từng cái toàn lực ứng phó, thu tay không được, khó tránh khỏi có tử thương, cho nên đánh chết đánh tàn phế là sự tình thường thấy.
Nhưng bởi vì mấy năm trước ở trên đài đấu võ tử thương quá nhiều, một ít đệ tử ngoại môn có ân oán lên đài đấu võ, quả thực là sinh tử quyết đấu, không chết không ngớt.
Bởi vậy, tông môn liền có chấp sự chuyên môn trông giữ đài đấu võ, bình thường không nói tiếng nào, nhưng một khi ở trên đài đấu võ phân ra thắng bại, nếu một bên thắng tiếp tục hạ tử thủ, vậy sẽ phải ngăn lại.
Ầm!
Diệp Chân có chút không cam lòng đạp bay Mã Hồn, lúc này mới dừng tay. Nếu không có chấp sự ngăn cản, nói không chừng Diệp Chân thực sẽ giết Mã Hồn. Loại người như Mã Hồn, chết không có gì đáng tiếc!
Cùng với thắng lợi của Diệp Chân, rất nhiều đệ tử ngoại môn mua Mã Hồn thắng đều than thở, chỉ có vài người mua Diệp Chân thắng, giờ phút này hận không thể nhảy lên ca hát.
Người cao hứng nhất là Kim Nguyên Bảo, cười đến gương mặt béo phì chất thành một cái đĩa tròn, sòng bài nhà cái ăn gần hết như thế, chỉ cần mở một lần, liền để hắn bồn đầy bát tràn.
- Nếu gia hỏa này đánh thêm mấy trận, vậy thì quá tốt a!
Ánh mắt của Kim Nguyên Bảo nhìn về phía Diệp Chân, đã tràn đầy ngôi sao.
Thời điểm Diệp Chân đánh bại Mã Hồn, ngọc bài thân phận của Diệp Chân và Mã Hồn đồng thời lóe lên, trong nháy mắt tiếp theo, tên Diệp Chân liền xuất hiện ở vị trí ba trăm linh tám trên Địa Bảng, thay thế vị trí của Mã Hồn.
Tên Mã Hồn, cũng không có trực tiếp rớt xuống, mà thuận thế lùi xuống một vị trí.
Có điều, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Địa Bảng, lại nhìn chằm chằm vào vị trí cao nhất.
- Kim sư huynh, có Khoách Âm Phù hay không, ta mượn dùng một chút?
Ánh mắt Kim Nguyên Bảo ngưng lại, nhìn về phía Diệp Chân.
- Khoách Âm Phù, có...
Kim Nguyên Bảo đang cười tủm tỉm trả lời Diệp Chân, thần sắc đột nhiên trở nên kinh hãi.
- Cẩn thận...
Hai chữ “cẩn thận” còn chưa nói xong, sau lưng Diệp Chân vang lên tiếng xé gió.
Mã Hồn đã ngã xuống đài đấu võ, sau khi lấy lại sức, oán độc nhìn bóng lưng của Diệp Chân, sau đó càng ngày càng táo bạo, vận dụng lực lượng toàn thân, trường kiếm trong tay đâm về phía Diệp Chân.
Hưu!
Trường kiếm quán chú tất cả lực lượng của Mã Hồn, phát ra tiếng xé gió kinh người, đâm về phía sau lưng của Diệp Chân.
Nghe được tiếng xé gió ở sau lưng, ánh mắt của Diệp Chân lạnh xuống, giống như diều hâu xoay người, liền tránh khỏi trường kiếm của Mã Hồn, sau đó chân của Diệp Chân liên hoàn đá ra.
Một cước đá vào trường kiếm của Mã Hồn, khiến cho trường kiếm của Mã Hồn chuyển hướng, sau đó lại đá mạnh một cước, trường kiếm lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, bắn về phía Mã Hồn!
Phốc!
Ánh mắt của Mã Hồn mơ hồ, còn không kịp phản ứng, hắn đã bị trường kiếm của mình đâm thủng ngực, lập tức tử vong.
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía chấp sự tông môn còn ở trên đài, giang tay ra, biểu thị không liên quan gì tới mình.
- Tự gây nghiệt, không thể sống!
Than nhẹ một tiếng, chấp sự tông môn kia nhảy xuống đài đấu võ, sai người đến thu thập thi thể của Mã Hồn.
Rất xa, Kim Nguyên Bảo nhìn về phía Diệp Chân giơ ngón tay cái, đồng thời ném cho Diệp Chân một khối ngọc phù.
- Diệp sư đệ, ngươi muốn Khoách Âm Phù làm gì? Cái đồ chơi này, chỉ có người buôn bán như chúng ta mới cần dùng, một khối một trăm lượng bạc, coi như ta tặng ngươi!
Diệp Chân cười thần bí:
- Ngươi sẽ biết ngay thôi!
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân bóp nát Khoách Âm Phù trong tay, Khoách Âm Phù tràn ra một tia sáng mịt mờ, Diệp Chân mang theo uy thế vừa giết Mã Hồn, âm thanh ẩn chứa sát khí lạnh lẽo liền vang vọng cả Đông Lai Phong!
- Hồng Báo, cháu trai ngươi có dám chiến với Diệp Chân gia gia ta một trận không!
Dưới đài đấu võ, rất nhiều đệ tử ngoại môn bởi vì thua bạc uể oải rời đi, thoáng chốc từng người như bị sét đánh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, trở nên không thể tưởng tượng nổi!