Chương 48: Tài Phú Của Quá Sơn Phong
Triền núi rộng chừng một mét, cao thấp nhấp nhô, gập ghềnh khó đi, hai bên triền núi đều là vực sâu vạn trượng sâu không thấy đáy, cộng thêm trên núi cao gió mạnh, mỗi lần chỉ có thể di động nửa bước, như vậy mới có thể cam đoan thân thể ổn định.
Nếu bước chân quá dài, gió lớn gào thét, đứng không vững, nhất định sẽ ngã xuống triền núi, tên tuổi Bán Bộ Đa bởi vậy mà ra. Triền núi dài hơn hai mươi mét cỏn con này, liền trở thành nơi hiểm yếu của cường đạo Quá Sơn Phong.
Thời điểm Diệp Chân đến Bán Bộ Đa, trời đã tối đen, trong núi rừng càng thấy u ám!
Nhìn thấy toàn cảnh của Bán Bộ Đa, Diệp Chân lại hít vào một ngụm khí lạnh, Bán Bộ Đa này quá hiểm. Mặc dù nói Xà Đạn Thảo của hắn bây giờ có thể vượt qua bốn mươi mét, nhưng ở trên Bán Bộ Đa, Diệp Chân thật đúng là không có nắm chắc thi triển an toàn.
Triền núi cao thấp nhấp nhô, chỗ hẹp nhất vẻn vẹn chỉ nửa bước, địa phương tiếp cận hai bên cửa trại, thì bị sơn tặc cài chông sắt rậm rạp, chạy gấp tới, hơi không cẩn thận, sẽ rơi xuống vách đá vạn trượng!
Tay trái xách gáy của Tam đương gia, đầu rủ xuống lập tức dựng đứng lên, tay phải nâng ở sau lưng, Diệp Chân co thân trốn ở sau lưng Tam đương gia, điều khiển thi thể Tam đương gia đạp vào Bán Bộ Đa, chậm rãi đi về phía hang ổ của Quá Sơn Phong.
- Người nào?
- Người nào?
- Nói chuyện, không nói lời nào lão tử liền bắn tên!
Trong nháy mắt Diệp Chân đạp vào Bán Bộ Đa, sơn tặc ở đối diện liền phát hiện thân hình của Diệp Chân, nói cho đúng là phát hiện thân hình của Tam đương gia, liền không ngừng quát hỏi.
Nếu nói chuyện khẳng định sẽ lòi đuôi, Diệp Chân hạ quyết tâm không nói, cỗ thi thể trong tay thân là Tam đương gia của Quá Sơn Phong, khẳng định có chút uy vọng ở trong sơn tặc.
Sơn tặc ở cửa trại di động, thấy người tới không nói lời nào, dùng sức lay động bó đuốc, nhờ ánh lửa, có gia hỏa mắt tinh nhận ra thân phận của người đến.
- Là Tam đương gia, là Tam đương gia! Tam đương gia, các huynh đệ khác đâu rồi, lão đại nói các ngươi có thể mang về rất nhiều tiền tài, sao không thấy những người khác!
Diệp Chân lại không đáp, bước chân thận trọng di động, chỉ mấy tức, Bán Bộ Đa dài hơn hai mươi mét, Diệp Chân đã nương theo thi thể của Tam đương gia đi một nửa.
- Tam đương gia, tại sao không nói chuyện? Ngươi bị thương?
Bó đuốc ở đối diện quơ càng nóng nảy hơn, nhờ ánh lửa, đã có thể thấy vết máu ở khóe miệng của Tam đương gia.
- Tam đương gia?
Sơn tặc ở phía trước lại cực kỳ cảnh giác, sau khi hỏi mấy tiếng không đáp, trong cửa trại có một cây đuốc bị ném ra, ném tới bên Diệp Chân.
Cơ hồ ngay khi bó đuốc bị ném ra, Diệp Chân liền biết không ổn, bị phát hiện!
Trong chốc lát, bó đuốc kia soi rõ ràng bộ dáng của Tam đương gia, hai mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt, máu vương vãi ở trên khóe miệng, ngực lủng lỗ lớn, hai chân cách mặt đất vài tấc cũng bị soi tinh tường.
Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân quát như sấm mùa xuân, lên tiếng gào thét:
- Nhanh mở cửa cho lão tử, lão tử bị thương!
Thời điểm gào thét, hai tay của Diệp Chân hơi dùng sức, liền để đầu của Tam đương gia quẹo qua một bên.
- Quỷ kìa!
Đám sơn tặc nhát gan nhìn rõ ràng hết thảy, liền hoảng sợ kêu lên.
Trong đêm tối, bó đuốc lóe sáng, Tam đương gia bồng bềnh ở trên triền núi giống như lệ quỷ.
Tên Tam đương gia này ở trong sơn tặc cũng có chút uy vọng, sau khi bị Diệp Chân giả giọng rống to, vài tên sơn tặc canh giữ ở cửa trại không rõ ràng cho lắm, theo bản năng đẩy cửa trại ra.
Thừa dịp rất nhiều sơn tặc khiếp sợ lo lắng, Diệp Chân liền nương theo ánh lửa đi nhanh mấy bước, lập tức tiếp cận cách cửa trại năm mét.
- Không xong rồi, Tam đương gia đã chết, có người lẻn vào, nhanh bắn tên, nhanh bắn tên!
Một tên sơn tặc phản ứng nhanh vội vàng la lên.
- Nhanh, nhanh đóng cửa lại, không phải Tam đương gia!
Vút vút vút!
Thanh âm mũi tên xé gió vang lên.
Cơ hồ ngay khi tên sơn tặc này hô tên, thân hình của Diệp Chân đột nhiên chúi xuống, lại bắn ra, nắm thi thể của Tam đương gia ngăn mũi tên chạy về phía cửa trại, trong nháy mắt chạy trốn ra ngoài, hắn ném thi thể của Tam đương gia đã bị cắm mười mấy mũi tên nhọn ra, trên song quyền giăng đầy Chân Nguyên, đập về phía cửa trại!
Bành!
Gỗ vụn bay tứ phía.
Song quyền của Diệp Chân phảng phất như công thành chùy hung hăng đánh vào cửa trại làm bằng gỗ, không chỉ đẩy ra cửa trại đang muốn đóng lại, càng đánh cửa trại bằng gỗ ra hai cái lỗ lớn, bốn gã sơn tặc canh giữ ở phía sau phun máu té bay ra ngoài.
Đánh vào trong cửa trại, bốn phía cắm bó đuốc, tầm mắt lập tức sáng sủa, không còn nguy hiểm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể rơi xuống vách núi nữa, thân hình của Diệp Chân hơi biến hóa, lập tức công tới hai tên sơn tặc đang muốn bắn tên.
Hai tay nhẹ nhàng phất qua, liền nắm hai mũi tên vào trong tay, bổ nhào tới phụ cận, trở tay cắm xuống, hai mũi tên cắm vào lồng ngực của hai tên sơn tặc này.
Trong lúc nhất thời, Diệp Chân như hổ vào bầy dê, giết đến những sơn tặc này quỷ khóc sói gào, có sơn tặc thậm chí quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nhưng Diệp Chân không chút nương tay, vô luận là sơn tặc Luyện Huyết tam tứ trọng, hay sơn tặc phổ thông vẻn vẹn chỉ biết chút công phu da lông, chém giết hết thảy.
Một màn ở trong rừng cây kia, đã cho Diệp Chân một bài học máu tanh cực kỳ tàn khốc, chớ đừng nói chi là lúc này ở trong sân sơn trại treo mười mấy bộ thi thể khô quắt.
Hết thảy, đều để trái tim của thiếu niên này trở nên rắn như sắt đá!
Diệp Chân cũng không có giết sạch sơn tặc ở cửa trại, lưu lại hai tên bỏ mặc bọn hắn chạy trốn vào trong, Diệp Chân chỉ theo sát ở phía sau.
Trên đường đi, hai sơn tặc bị Diệp Chân thả chạy điên cuồng gào thét, thỉnh thoảng có sơn tặc nghe được động tĩnh không rõ ràng cho lắm lao đến.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Diệp Chân, bất kỳ tồn tại dưới Chân Nguyên cảnh nào, ở trong tay Diệp Chân, đều có đi không có về, thân hình vừa nhảy ra, liền bị Diệp Chân đập chết.
Một đường đi theo đến mấy ốc xá hẻo lánh, lúc đi ngang qua một ốc xá, một tên sơn tặc ngay cả quần cũng không mặc mạnh mẽ lao ra, chặt về phía Diệp Chân một đao.
Trên đại đao, Chân Nguyên màu xanh nhạt rậm rạp như nước.
Diệp Chân ngay cả nhìn cũng không nhìn, Ngũ Nhạc Thần Quyền cách không oanh ra, quyền chưa tới, quyền ấn màu xanh liền đánh đầu của sơn tặc kia nát bét.
- Nhị đương gia...
Hai tên sơn tặc ở phía trước đang đâm quàng đâm xiên phảng phất như bị người nắm cuống họng hét lên một tiếng, một cái trong đó thậm chí kinh hãi đến mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Hóa ra người bị Diệp Chân tùy ý xử lý kia chính là Quá Sơn Phong Nhị đương gia.
Một chưởng cắt nát cổ họng của tên sơn tặc xụi lơ trên mặt đất kia, Diệp Chân nắm cổ tên sơn tặc còn sót lại khác, nhấc hắn lên không, quát hỏi:
- Quá Sơn Phong đâu?
Sơn tặc kia trợn trắng mắt, miễn cưỡng giơ cánh tay lên chỉ một tiểu viện duy nhất kia, răng rắc… liền bị Diệp Chân bóp nát cổ.
Thời điểm Diệp Chân đi vào tiểu viện, một đại hán lộ ngực lộ bụng, mọc đầy lông ngực cũng từ trong nhà bước ra.
- Hà gia tiểu nương tử, lại để ngươi cân nhắc nửa khắc, đi theo Quá Sơn Phong ta, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ ngươi, thậm chí ngay cả cha ngươi cũng sẽ có lợi thật lớn! Đợi ta thu thập xong con ruồi này, nếu như ngươi không nguyện ý, cũng đừng trách Quá Sơn Phong ta dùng sức mạnh!
Thời điểm từ trong nhà bước ra, Quá Sơn Phong kia vẫn khuyên thiếu nữ bị dây thừng trói chặt ở trong nhà.
- Ta là con ruồi, vậy ngươi thử nhìn một chút!
Vèo!
Trong nháy mắt Diệp Chân bạo khởi, thi triển Xà Đạn Thảo phối hợp Ngũ Nhạc Thần Quyền lăng không giết tới.
Hả?
Hai mắt ngưng tụ, nhìn thấy Diệp Chân khí thế hung hung, thần sắc của Quá Sơn Phong trở nên nghiêm túc, song chưởng hơi biến hóa, lấy một loại quyền thế như chậm như nhanh nghênh đón.
Ầm!
Hai đạo Chân Nguyên mạnh mẽ va chạm, tạc lên một đạo khí lưu, thân hình của Diệp Chân bất động tại chỗ, nhưng Quá Sơn Phong lại lui nửa bước.
- Chân Nguyên nhị trọng sao?
Diệp Chân hừ lạnh một tiếng. Hôm nay tu vi của Diệp Chân đạt tới Chân Nguyên cảnh nhất trọng hậu kỳ, nhưng với Chân Nguyên cực kỳ thuần túy của hắn, người có thể liều mạng với hắn, cũng chỉ có Chân Nguyên nhị trọng thậm chí mạnh hơn.
Quá Sơn Phong nhíu mày, rất giật mình vì thực lực của Diệp Chân.
- Huynh đệ, ngươi ở sơn trại nào, vì sao tới đá quán sơn trại của chúng ta, nếu như chúng ta có nơi nào đắc tội, ngươi cứ nói giá, Quá Sơn Phong ta tuyệt không dây dưa.
Một chiêu ăn thiệt thòi nhỏ, ánh mắt của Quá Sơn Phong lóe lên.
- Ta muốn đầu ngươi, ngươi cho sao?
Diệp Chân cười lạnh.
- Tiểu tử, đừng không biết điều! Chút tu vi ấy của ngươi, ta còn không để ở trong mắt, ngươi tốt nhất thức thời một chút.
- Có đúng không, vậy đến đây đi!
Diệp Chân gầm lên một tiếng, giống như gió lốc xông tới, thi triển ra Lôi Báo Điện Quang Quyền vừa mới học được không lâu.
- Cái đồ không biết sống chết!
Quá Sơn Phong gầm lên một tiếng, biến đổi quyền thế, sát chiêu lúc trước nghênh đón Diệp Chân lần nữa hiện ra. Nhưng lúc này đây, quyền thế như chậm thực nhanh của Quá Sơn Phong lại càng cao minh hơn.
Quyền thế như chậm thực nhanh, liên miên bất tuyệt, lực trước chưa dứt, lực sau đã ra, như sóng nước, trong lúc mơ hồ, Chân Nguyên của Quá Sơn Phong như biến thành màu thủy lam mơ hồ, lộ ra quyền pháp cực kỳ cao minh.
Càng đáng chết là, một khi hơi tiếp xúc loại quyền thế này, liền liên miên không dứt, khiến cho người cảm giác lâm vào tầng tầng lực lượng kỳ quái, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có phần không thoải mái, thực lực không cách nào hoàn toàn phát huy.
- Quá Sơn Phong thi triển quyền pháp này, tuyệt đối là võ kỹ Nhân giai trung phẩm!
Sắc mặt của Diệp Chân càng ngày càng nghiêm túc, vô luận là Ngũ Nhạc Thần Quyền, hay Lôi Báo Điện Quang Quyền, Thốn Bộ Băng Quyền, đều không cách nào công phá quyền thế liên miên bất tuyệt của Quá Sơn Phong, trong lúc mơ hồ, lực trường liên miên không dứt kia, lại có thể kiềm chế quyền pháp của Diệp Chân.
Nếu không phải Diệp Chân ỷ vào Chân Nguyên vô cùng tinh thuần, ở trên Chân Nguyên có thể lực áp Quá Sơn Phong, sợ là Diệp Chân đã bị thua.
Gần nửa canh giờ trôi qua, quyền thế của Quá Sơn Phong vẫn như sóng nước liên miên bất tuyệt, quyền thế của Diệp Chân càng lúc càng chán chường.
- Đáng tiếc, ta không có hoàn mỹ dung hợp Lôi Báo Điện Quang Quyền cùng Thốn Bộ Băng Quyền lại, bằng không, một quyền có thể đáng bại hắn!
Âm thầm than tiếc một tiếng, thân hình của Diệp Chân ở dưới quyền thế liên miên bất tuyệt của Quá Sơn Phong đột nhiên lay động, thân hình mất thăng bằng, đầu vai nhoáng một cái, liền lộ ra sơ hở.
Loạn chiến kéo dài, Quá Sơn Phong đã sớm lòng nóng như lửa đốt, trong mắt bắn ra tinh quang, bộ pháp tiến nhanh, một chưởng cắt tới cổ họng của Diệp Chân.
Cơ hồ là đồng thời, thân hình của Diệp Chân hơi chao đảo một cái, đầu vai nghiêng qua đánh tới Quá Sơn Phong, ở đầu vai có Chân Nguyên rậm rạp, còn lấy một loại tần suất kỳ dị lay động.
Xà Du Bộ... Hoạt Xà Thức!
- Không được!
Quá Sơn Phong phát hiện biến cố kinh hô một tiếng, bàn tay vẫn không thể ức chế cắt lên đầu vai của Diệp Chân, mà Diệp Chân cũng thuận thế va vào trong ngực Quá Sơn Phong.
Nhưng một chưởng của Quá Sơn Phong cũng không phải ngồi không, mặc dù Diệp Chân đã sớm dùng Chân Nguyên phòng ngự, càng có Xà Du Bộ... Hoạt Xà Thức trung hòa, nhưng một chưởng kia, vẫn để cánh tay phải của Diệp Chân mất đi tri giác.
Cánh tay phải mất đi tri giác, tay trái của Diệp Chân nhanh như tia chớp điểm ra mười sáu lần, Linh Xà Tiệt Mạch Thủ… Tiệt Mạch Phong Nguyên.
Mắt trần có thể thấy, thân hình của Quá Sơn Phong cứng ngắc lại, trong cơ thể vang lên âm thanh Chân Nguyên phá tan tiệt mạch như rang đậu.
Cơ hội này chớp mắt là qua, nhưng Diệp Chân đã bắt được.
Thân hình khẽ động, quyền trái phát lực, Thốn Bộ Băng Quyền kết kết thật thật đánh vào ngực của Quá Sơn Phong.
Bành bành bành bành!
Cơ hồ có thể nghe được âm thanh nghiền nát từ trong cơ thể Quá Sơn Phong vang lên, đó là âm thanh lục phủ ngũ tạng của Quá Sơn Phong bị Thốn Bộ Băng Quyền chấn nứt vỡ.
Trong cổ họng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên rất nhiều thanh âm, Quá Sơn Phong oanh một tiếng, ngã về phía sau.
Nhìn Quá Sơn Phong ngã xuống, Diệp Chân lại thầm nói một tiếng hổ thẹn, lại còn phải dùng biện pháp dụ dỗ để giết Quá Sơn Phong, dựa vào Xà Du Bộ kiến công, phương diện vũ kỹ của mình, vẫn quá mức đơn bạc.
Trong nội đường cách đó không xa, Hà gia tiểu nương tử giãy dụa đến cửa ra vào xem cuộc chiến, nhìn thấy Diệp Chân một quyền đánh chết Quá Sơn Phong, trong đôi mắt đẹp có quang hoa lấp lánh.
Tùy ý xử lý thương thế trên đầu vai, Diệp Chân liền ngồi xổm người xuống, tìm tòi ở trong ngực Quá Sơn Phong. Theo hiểu biết của Diệp Chân, vốn liếng của Quá Sơn Phong này, tuyệt đối sẽ không ít.
Để Diệp Chân ngoài ý muốn là, mò một vòng, vậy mà không hề có chút thu hoạch.
Thời điểm Diệp Chân thất vọng, ánh mắt đột nhiên lướt qua vòng tay cổ xưa ở trong ống tay áo của Quá Sơn Phong, kiểu dáng của cái vòng tay này, vậy mà tương tự bảo bối trữ vật trên tay Kim Nguyên Bảo.
- Chẳng lẽ?
Tâm niệm vừa động, Diệp Chân cởi vòng tay của Quá Sơn Phong ra, cơ hồ ở ngay lúc này, tiếng bước chân rậm rạp chằng chịt từ ngoài cửa viện vang lên, còn kèm theo âm thanh cung nỏ lạch cạch.
Thoáng chốc, phía sau lưng Diệp Chân đột nhiên xiết chặt, một loại cảm giác hết sức nguy hiểm nổi lên ở trong lòng.