Chương 60: Anh Linh Quy Hề
Quận thành Âm Sơn, lấy lưng tựa Âm Sơn mà đặt tên, nhưng mà chân chân chính chính nổi danh, lại bởi vì một người.
Người này, tên là Mông Xuyên!
Bảy năm trước, người Nam Man từ Âm Sơn quy mô xâm lấn, phá liên tục ba đại doanh biên quan, sát nhập dưới chân núi phía Bắc của Âm Sơn, Hắc Thủy Quốc chấn động, mười ba quận Bắc Địa càng lòng người bàng hoàng.
Người Nam Man trời sinh hung tàn, càng sở trường sai khiến Yêu thú, thích ăn huyết thực, thường có tin tức ăn thịt người thậm chí là lấy người nuôi Yêu thú truyền ra, nhiều lần sát nhập biên cảnh Hắc Thủy Quốc, những nơi đi qua, như cá diếc sang sông, cả người lẫn vật không còn, máu chảy thành sông.
Nếu người một khi Nam Man xông ra Âm Sơn, mười ba quận Bắc Địa sẽ biến thành Địa Ngục nhân gian, hơn nữa người Nam Man giỏi về ẩn phục ở trong núi rừng, một khi xông ra Âm Sơn, nó di hoạ hơn mười năm cũng không đủ.
Trước kia người Nam Man xông ra Âm Sơn, đều là như thế.
Lúc đó, tin tức ba đại doanh biên quân ở Âm Sơn bị san bằng truyền ra, mười ba quận Bắc Địa loạn thành một đống, rất nhiều dân chúng chuyển nhà, mang theo thân nhân xuôi nam tránh họa, mắt thấy cả nước Hắc Thủy Quốc sẽ có loạn tượng.-0o
Lúc này có một du hiệp tên Mông Xuyên, triệu tập tám trăm võ giả, thu góp ba ngàn tàn quân, ở khe núi Địa Âm mà người Nam Man muốn xông ra Âm Sơn phải qua huyết chiến bảy ngày bảy đêm.
Dựa vào tám trăm võ giả, ba ngàn tàn quân, ở dưới mười vạn người Nam Man vây công chống bảy ngày bảy đêm, trong mười vạn người Nam Man, có trên trăm Linh giả, Linh Sư vượt qua mười vị, nghe nói càng có một vị Linh Tôn tọa trấn.
Linh giả của Nam Man, đều có được tu vi tương đương võ giả Dẫn Linh cảnh, mà Linh Sư, thì tương đương với Hóa Linh cảnh.
Trừ cái đó ra, Linh giả Nam Man, đều có thể điều khiển Yêu thú Nhân giai, Linh Sư cường đại, càng có khả năng điều khiển Yêu thú Địa giai.
Đội hình khủng bố như thế, cơ hồ cần lực lượng cả nước Hắc Thủy Quốc đến ứng đối, dựa vào Mông Xuyên triệu tập tám trăm võ giả, ba ngàn tàn quân, căn bản không có khả năng ngăn cản được.
Nhưng mà, Mông Xuyên lại chặn được.
Nghe nói, thời điểm giết tới ngày thứ sáu, Mông Xuyên triệu tập tám trăm võ giả, thu nạp ba ngàn tàn quân đều đã chết hết, chỉ còn lại có Mông Xuyên.
Nhưng dù như thế, Mông Xuyên dựa vào một bầu nhiệt huyết, một thân một mình cản trở người Nam Man một đêm, chống đến viện quân của Hắc Thủy Quốc lao tới.
Nghe nói, thời điểm viện quân của Hắc Thủy Quốc tới, Mông Xuyên ở Âm Sơn hạp cốc chống kiếm mà đứng, trong hạp cốc, tụ tập hơn vạn Nam Man.
Nhưng mà, hơn vạn binh lính Nam Man không người dám bước về phía trước một bước, từng cái sợ mất mật!
Bởi vì ở trong phạm vi ngàn thước xung quanh Mông Xuyên, rậm rạp chằng chịt nằm gần trăm thi thể người Nam Man quần áo và trang sức cực kỳ tinh mỹ, càng có trên trăm thi thể Yêu thú nằm đó.
Những thi thể này, tất cả đều là tinh nhuệ trong người Nam Man... là thi thể Nam Man Linh giả, Nam Man Linh Sư.
Thấy viện quân đến, Mông Xuyên có chút ngoái đầu nhìn lại, cười một tiếng, thân thể lập tức hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một đạo linh quang từ trong cơ thể bay ra, lao về phía quận thành Âm Sơn.
Lúc này, viện quân của Hắc Thủy Quốc điên cuồng phản công, quân Nam Man như chim sợ cành cong, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, bị bám đuôi đuổi giết ngàn dặm, tử thương vô số, triệt để chạy qua Âm Sơn.
Nghe nói trận chiến ấy, để tinh nhuệ trong Nam Man bộ chết hết, chỗ tốt trực tiếp nhất là những năm gần đây Bắc Địa mười ba quận của Hắc Thủy Quốc vô cùng yên ổn.
Lúc đầu chiến sự không ngừng, nhưng mấy năm qua Âm Sơn ngay cả ma sát lớn một chút cũng không có, quá an tĩnh cũng để Âm Sơn biên quân chửi mẹ.
Con mẹ nó quá ổn định rồi, yên ổn đến ngay cả quân công cũng kiếm không được.
Trận chiến ấy, để Bắc Địa mười ba quận tránh khỏi một hồi hạo kiếp, càng làm cho Hắc Thủy Quốc tránh khỏi một hồi tai họa diệt quốc, trận chiến ấy, cũng làm cho danh tiếng của Mông Xuyên truyền khắp thiên hạ.
Trận chiến ấy, cũng làm cho quận thành vắng vẻ kia trở thành thế nhân đều biết... bởi vì, quận Âm Sơn là cố hương của Mông Xuyên.
Từ đó về sau, Mông Xuyên liền trở thành anh hùng của toàn bộ Hắc Thủy Quốc, lúc ấy Diệp Chân khoảng mười tuổi, liền nghe được sự tích anh hùng của Mông Xuyên, cũng kích động không thôi.
Sau trận chiến ấy, dân chúng bao quát quận Vũ An của Diệp Chân ở trong Bắc Địa mười ba quận, đều có bài vị của Mông Xuyên ở trong từ đường, như trong từ đường Diệp gia, cũng có bài vị của Mông Xuyên.
Từ nay về sau, càng có nhiều loại truyền thuyết truyền lưu thế gian, có người nói hắn là thiên thần chuyển thế, có người nói hắn là thủ hộ thần của Hắc Thủy Quốc hóa thân...
Diệp Chân, lúc này phong trần mệt mỏi đứng ở trước cửa thành quận Âm Sơn.
Trên quận thành Âm Sơn có cốn chữ to “Anh linh quy hề”, dù lúc này mây đen áp đỉnh, cũng chiếu sáng rạng rỡ, tựa hồ có một loại lực lượng khác thường, luôn thu hút ánh mắt người ta đến xem.
Nghe nói bốn chữ “Anh linh quy hề” này, là đương nhiệm chưởng môn Quách Kỳ Kinh của Tề Vân Tông, nghe nói tin dữ của Mông Xuyên, nước mắt không nhịn được chảy ra, vung bút đề chữ.
Bây giờ, đã qua bảy năm, bốn chữ lớn “Anh linh quy hề” này, lại không phai màu chút nào, như trước quang hoa lóng lánh.
Khi đó Mông Xuyên là đệ tử nội môn của Tề Vân Tông.
Về phần vì sao Mông Xuyên thân là đệ tử nội môn của Tề Vân Tông lại có thể ngăn cản địch nhân mạnh mẽ như vậy bảy ngày bảy đêm, Diệp Chân có chút khó tin.
Nhưng mà bảy năm trôi qua, tám trăm anh hùng, ba ngàn dũng sĩ đều đã thành tro, khó thể khảo chứng được nữa.
Mang theo vài phần cảm khái, Diệp Chân giục ngựa vào thành.
Bảy năm yên ổn, để quận Âm Sơn trở nên phồn hoa, ngựa xe như nước, phố xá san sát nối tiếp nhau, trên mặt người đi đường mang vẻ thỏa mãn cùng an hòa, đây hết thảy, đều là Mông Xuyên mang tới.
Từ quận Vũ An đến quận Âm Sơn hơn một ngàn dặm, Diệp Chân cưỡi Ngân Giác Mã một đường đuổi gấp, bởi vì đường núi gập ghềnh, cũng phải dùng ba ngày mới tới.
Sau khi vào thành, Diệp Chân cũng không vội đi tìm Mông gia, mà ý định tìm một khách sạn, tắm rửa một chút lại bái phỏng Mông mẫu.
Mẫu thân của anh hùng, đáng được Diệp Chân tôn kính.
Tùy ý đi vào một quán rượu hơi có vẻ khí phái, ném ra một thỏi bạc mười lượng, tiểu nhị hấp tấp dẫn Diệp Chân vào một gian phòng, không bao lâu, liền có nước ấm đưa tới.
Sau khi tắm rửa nước nóng, tẩy đi một thân bụi đất, lại dùng đao nhọn cạo sạch râu ở bên mép, Diệp Chân mười bảy tuổi, không biết lúc nào râu đã lặng lẽ mọc ra.
Dọn dẹp sạch sẽ, nhẹ nhàng mà sung sướng, thay một bộ đồ mới, Diệp Chân bước lên lầu hai khách sạn, gọi một bàn rượu và thức ăn, sau khi cơm nước no nê, Diệp Chân vỗ tay, gọi tiểu nhị tới.
- Tiểu nhị, hỏi ngươi chuyện này, nhà của Mông lão phu nhân ở chỗ nào?
- Mông lão phu nhân?
Tiểu nhị ngơ ngác một chút, lập tức nói:
- Không biết.
Câu trả lời này, làm cho Diệp Chân ngẩn người, mới vừa từ trong ngực lấy ra bạc vụn chuẩn bị thưởng tiểu nhị cũng ngừng lại. Lúc đầu ý định của Diệp Chân, là để tiểu nhị chỉ đường, liền thưởng hắn, không nghĩ tới, trả lời lại là không biết.
Lúc ấy Liêu giáo tập nói, trong quận thành Âm Sơn, chỉ cần hỏi địa chỉ của Mông lão phu nhân, liền không người không hiểu.
- Nhà của Mông lão phu nhân ngươi cũng không biết?
- Không biết!
Tiểu nhị lắc đầu, cuối cùng lại bổ sung một câu.
- Trong Quận thành Âm Sơn, họ Mông nhiều vô số kể, Mông lão phu nhân càng nhiều đến đếm không hết.
Diệp Chân nhíu mày.
- Mông Xuyên Mông đại hiệp ngươi khẳng định biết chứ? Quê quán của Mông đại hiệp ở đâu?
- Mông đại hiệp, ta khẳng định biết. Có điều, quê quán của Mông đại hiệp, ta lại không biết.
Diệp Chân đang nhìn chằm chằm vào tiểu nhị đột nhiên phát hiện, lúc nói những lời này, trong mắt tiểu nhị lóe lên dị sắc.
Thời điểm Diệp Chân còn muốn truy vấn vài câu, tiểu nhị kia ứng phó một tiếng, liền vội vàng rời đi.
- Không phải chứ!
Diệp Chân cảm thấy, có lẽ tiểu nhị này mới tới, hoặc tuổi còn trẻ, thế hệ trước nhất định sẽ biết khu nhà cũ của Mông gia.
- Chưởng quỹ, ngươi là người địa phương đi, ta xem ngươi ở đây làm ăn cũng nhiều năm rồi phải không?
- Khách gia, ánh mắt của ngươi thật tốt, tiểu nhân ở đây mở tiệm đã mười bốn năm.
Chưởng quỹ nhìn Diệp Chân vươn ngón tay cái.
- Vậy thì tốt, chưởng quỹ, muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.
Diệp Chân hỏi khéo tình huống của chưởng quỹ xong liền nói.
- Khách gia, có chuyện gì, ngươi cứ hỏi.
- Là như vậy, ta muốn bái phỏng Mông lão phu nhân một chút, muốn hỏi nhà của Mông lão phu nhân ở nơi nào.
Diệp Chân hỏi.
Cuối cùng, Diệp Chân lại bổ sung một câu.
- Là nhà của Mông Xuyên Mông đại hiệp.
Nghe Diệp Chân hỏi, sắc mặt của chưởng quỹ kia đột nhiên thay đổi, không chút nghĩ ngợi trực tiếp khoát tay nói:
- Khách gia, việc này, ngươi hỏi người khác đi, ta thật không biết!
- Bảy năm trước Mông đại hiệp huyết vãi Âm Sơn, Đại hoàng tử đích thân tới quận thành Âm Sơn an ủi Mông lão phu nhân, huyên náo động tĩnh lớn như vậy, ngươi là người địa phương vậy mà không biết. Ách, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Diệp Chân cảm thấy không đúng, mạnh mẽ nắm cổ của chưởng quỹ kia xách lên, tức giận ép hỏi.
- Gia gia, ta... ta thật không biết... Thật không biết...
Thời điểm chưởng quỹ bị Diệp Chân bóp cổ thở không ra hơi, một nhóm bốn gã võ giả bước lên lầu, thoáng chốc, ánh mắt của chưởng quỹ kia sáng ngời, phảng phất như thấy được cứu tinh.
- Khách gia, ngươi hỏi mấy vị kia đi, bốn vị kia là bộ đầu của bổn thành, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, khẳng định biết, khẳng định biết chuyện ngươi muốn hỏi.
Diệp Chân hồ nghi nhìn chằm chằm chưởng quầy, trực giác cảm thấy việc này không thích hợp, có điều, chưởng quỹ nói không sai, bộ đầu của quận thành Âm Sơn, tám chín phần mười biết chuyện này, buông chưởng quầy ra, Diệp Chân trực tiếp đi tới.
- Mấy vị huynh đài, nghe chưởng quỹ chỉ điểm, các ngươi là bộ đầu của bổn thành, rất tinh tường tình huống của quận thành Âm Sơn, tại hạ có một chuyện thỉnh giáo.
Diệp Chân hỏi.
Bốn người trước mắt bận y phục nha môn, huyệt Thái Dương nổi lên, trong mắt có tinh quang bắn ra bốn phía, mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, dùng cái này đoán chừng, tu vi bốn người trước mắt sợ là đều đạt đến Luyện Huyết ngũ trọng.
Diệp Chân hơi kinh ngạc, Luyện Huyết ngũ trọng, kém nhất cũng có thể ở trong quân làm Bách phu trưởng thậm chí là Thiên phu trưởng, sao lại ở quận thành nho nhỏ làm bộ đầu, hơn nữa còn là bốn cái.
- Không sai!
Người đi đầu đánh giá Diệp Chân, gật đầu nói.
- Mông lão phu nhân, khu nhà cũ của Mông gia, địa chỉ nhà cũ của Mông Xuyên Mông đại hiệp, mấy vị huynh đài có thể báo giúp hay không?
Diệp Chân vừa nói ra, sắc mặt của bốn bộ đầu lập tức biến đổi, cũng không trả lời vấn đề của Diệp Chân, bốn mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu.