Chương 116: Tam hỉ lâm môn (2)
Quách Vĩnh đúng là một người có tài, vừa mới tới đã giúp đỡ Tào Cấp nhận hồ sơ từ phủ Tư Không rồi làm quen với tình hình của Hà Nhất công phường.
Nhưng người nhà của y vẫn còn ở lại Thượng Đảng, Hầu Thanh cũng sai người đưa người nhà của y tới đây, có lẽ cuối năm sẽ tới.
Nếu người ta đi theo mình thì không thể để cho người ta phải chịu khổ.
Mặc dù Tào Cấp xuất thân không cao những đạo lý đơn giản đó y cũng hiểu rõ.
Hầu Thanh dưới áp lực của Tào Hồng đã đồng ý để cho Quách Vĩnh tới đây. Trên lý luận mà nói thì hiện tại Quách Vĩnh đã trở thành gia thần của nhà Tào Cấp. Mà Tào Cấp đối đãi với y thế nào cũng không phải là vấn đề. Nhưng có điều Tào Cấp là người thật thà cũng hiểu tương lai của bản thân chính là Hà Nhất công phường, cần tới Quách Vĩnh rất nhiều... Chưa nói mọi người đều xuất thân bần hàn thì cần gì phản phân ra cao thấp?
Phủ Hổ Bôn của Điển Vi rất rộng có thể gần như sáng bằng Tào phủ bên cạnh, không tiện cho mình chuyển tới.
Hứa Chử thật ra cũng muốn giúp nhưng dòng họ của y quá lớn, còn tới tận mấy ngàn người chưa thu xếp được thì lấy đâu ra sức mà giúp đỡ?
Có điều cả hai nhà đều tặng hai mươi dật hoàng kim làm lễ.
Với bốn mươi dật hoàng kim, nếu mang ra chợ có giá rất cao.
Có điều giá cả ở Hứa Đô đều hơi cao, đặc biệt sau khi các gia tộc tràn vào khiến cho giá của Hứa Đô lại tăng lên. Còn diện tích của Hứa Đô thì kém xa so với Lạc Dương cho nên có tiền cũng chưa chắc đã mua được một ngôi nhà vừa ý.
Cũng may sau đó, Tào Hồng sai người tới nhắn. Mà người tới nhắn chính là Tào Chân.
- Cách chỗ ta ở một dặm về phía Bắc có một khu vực là nơi trước khi Chủ công dời đô, ta đã mua, vốn người định giữ lại cho bản thân. Không ngờ sau khi tới Hứa Đô, chủ công ban cho ta một phủ để ở vì vậy mà chỗ đó vẫn để không. Nơi đó vốn là biệt viện của một phú thương nhưng chẳng may bị giết chết trong nạn Khăn Vàng, cả nhà cũng vì thế mà xuống dốc. Ta mua lại từ tay của con y cũng không mất nhiều tiền lắm... Nghe A Phúc nói muốn tìm chỗ ở trong thành, ta có thể bán chỗ đó cho các ngươi với giá mười vạn đồng.
Mười vạn tiền tương đương với một trăm quan. Nói thật ra cái giá này cũng không phải là cao. Có điều Tào Chân lại biết ràng lúc trước Tào Hồng mua chỗ này cũng chỉ mất hai mươi quan.
Tính tình của Tào Tử Liêm vốn rất thích tiền, lúc này đã thể hiện ra hết sức nhuần nhuyễn. Một dật hoàng kim ước chừng cũng mười vạn đồng tiền. Mà Tào Bằng cũng không phải là thiếu số tiền đó. Chỉ có điều sau khi tới nơi đó cũng cần phải tiêu phí nhiều lắm. Trong tay cả nhà mặc dù có bốn mươi dật nhưng nuôi sống cả một đại gia đình như vậy cũng có chút lo lắng. Trong lúc Tào Cấp còn đang do dự thì Tào Hồng lại sai người tới nói với Tào Chân để truyền lời cho Tào Bằng.
- Ta biết Tào đại sư mới tới nên tiền bạc có chút cần. Như vậy đi, ta có thể tặng không cái phủ đó cho Tào đại sư. Tuy nhiên ta có một yêu cầu đó là cứ ba tháng, mời Tào đại sư chế tạo cho ta một ít đao. Không cần chúng phải đạt tới tiểu chuẩn của Thiên Cương hay Địa Sát mà chỉ cần tới mức bình thường là được. Có điều trên thân đao phải có ký hiệu của Tào đại sư. Mỗi thanh đao ta nguyện bỏ ra năm dật vàng để mua. nếu Tào đại sư đồng ý, ta lập tức phái người làm thủ tục. Không hề nuốt lời...
Một thanh đao bình thường giá năm dật vàng?
Hơn nữa lại còn tặng cho một cái phủ đệ?
Khi Tào Bằng nghe thấy cũng cảm ấy ngạc nhiên không hiểu Tào Hồng dễ tính như vậy từ lúc nào.
Tuy nhiên sau đó Tào Chân hơi ngượng nói nhỏ với Tào Bằng sự thật:
- Bảo đao do Tào đại sư làm hiện giờ được mọi người chào đón. Chỉ có điều bảo đao do thúc phụ tạo ra rất nhiều người chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Nhưng nếu đao do thúc phụ tạo cho dù là đao bình thường nhất thì bên ngoài cũng có thể bán được mười dật. Năm dật mới chỉ là nửa giá. Thúc phụ của ta không hề tính nhầm đâu.
Tào Bằng lập tức bừng tỉnh.Đấy mới đúng là tác phong làm việc của Tào Hồng. Không có lợi thì không làm. Người này đúng là có phong cách của gian thương. Có điều, nếu có thể qua việc này mà kéo thêm quan hệ với Tào Hồng thì sau này trong quân Tào chẳng phải có thêm một chỗ dựa vững chắc hay sao? Nếu tính như vậy thì năm dật vàng là vừa phải.
Vì vậy mà Tào Cấp đồng ý. Y cũng không biết rõ đao mình tạo ra có giá trị thế nào.
Nhưng dù sao thì năm dật vàng đúng là mê người. Một tháng nếu tính ra thì cũng được mấy vạn đồng. Nếu tính cả bổng lộc của y thì cùng với của Vương Mãnh thì cũng đủ nuôi sống cái nhà này, thậm chí là còn dư dả.
Nghĩ tới đó y hoàn toàn cảm thấy đủ.
Tào Cấp và Vương Mãnh đứng ngoài cửa nhìn khu nhà mà trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Mười mẫu đất với hơn sáu ngàn thước vuông được chia làm ba khu. Tất cả các gian phòng đều được giữ gìn cẩn thận. Mặc dù không được to lớn như phủ Hổ Bôn nhưng lại có nét riêng. Chưa nói, Tào Cấp chẳng qua chỉ là một Giám lệnh nho nhỏ, nếu quá mức xa hoa thì sẽ bị người ta đàm tiếu. Có được cái phủ đệ nhỏ này đối với cả nhà Tào Cấp mà nói là đủ rồi.
Đã có khi nào Tào Cấp có thể nghĩ rằng mình có được một cái phủ như thế này đâu?
Y nói với Vương Mãnh:
- Huynh đệ! Ta cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Vương Mãnh nghe thấy vậy mà nở nụ cười.
- Tuyển Thạch! Chúng ta không phải đang nằm mơ. Ta đã nói sau này chúng ta sẽ càng ngày càng khá.
Trong lúc nói chuyện, Vương Mãnh hơi liếc về phía Tào Bằng.
Y thấy sắc mặt Tào Bằng vẫn thản nhiên, hết sức bình tĩnh.
"Không biết thằng nhóc kia sau này sẽ có được thành tựu tới mức nào?"
Nghì tới đây, Vương Mãnh liền nhìn sang Vương Mãi đang cười nói với Đặng Phạm. "Mẹ của nó! Cuối cùng thì ta cũng không phụ sự mong đợi của bà."
Vương Mãi lớn lên, sức khỏe càng lúc càng dồi dào.
Đặc biệt là sao khi dẫn khí nhập cốt, Vương Mãnh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng bản thân mình không chịu nổi sức mạnh của Vương Mãi.
Một thế hệ già đi, một thế hệ mới lại nổi lên.
Mặc dù còn chưa tới bốn mươi tuổi nhưng nhìn Vương Mãi, Đặng Phạm và Tào Bằng lớn lên, Vương Mãnh không khỏi cảm khái.
"Có lẽ cả đời này việc chính xác nhất mà mình làm được đó là trở thành bằng hữu của Tuyển Thạch..."
Nghĩ tới đây, Vương Mãnh không nhịn được mà nở nụ cười.
- Tuyển Thạch! Mau dẫn đệ muội vào xem nhà mới của chúng ta đi.
- Đi.
Tào Cấp hưng phấn cùng với Vương Mãnh bước qua cửa.
Còn Trương Thị thì lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo.
Thật ra nàng cũng biết về việc mua căn nhà này nhưng chưa bao giờ tới xem.
Chuyện thu dọn căn nhà đó chủ yếu là do Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp lo liệu, còn nàng thì ở Ô Bảo để chăm sóc cho Tào Nam.
Mãi cho tới tận bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng thấy được căn nhà mới của mình.
Trương thị là một người phụ nữ truyền thống, gia chính. Thấy Tào Cấp và Vương Mãnh đi vào, nàng cũng tỉnh táo lại:
- Bằng nhi! Dẫn mẹ vào xem nhà mới.
Tào Bằng vội vàng đi tới, giúp đỡ Trương thị từ từ đi lên bậc thang.
Cứ bước lên một bậc, Trương thị lại dừng lại mà cầu nguyện. Nội dung cầu nguyện của nàng rất đơn giản chỉ là cầu trời phù hộp cho cả nhà nàng có thể bình an, con trai của nàng có tiền đồ xán lạn, con gái sinh nở thuận lợi rồi phù hộ tất cả. Tào Bằng yên lặng dắt tay Trương thị. Nghe những tiếng lẩm bẩm của nàng mà hắn thấy cảm động...
Hắn nhớ tới thời điểm bản thân sống lại, Trương thị gần như là không ngủ mà chăm sóc hắn.
Từng miếng cơm, hớp nước đều lo cho Tào Bằng chu đáo, sau đó là tránh mặt Tào Cấp ở trong bếp mà húp chút cháo.
Nhìn nét mặt thỏa mãn của mẫu thân, Tào Bằng cảm thấy tất cả những điều mình làm đều đáng giá.
"Giết người rồi bỏ trốn là vì cái gì? Đó chẳng phải vì để cho cha mẹ được bình yên cả đời hay sao?"
Đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, sống mũi cay cay.
Trong đầu Tào Bằng lại xuất hiện hình ảnh người cha già kiếp trước. Tào Bằng cũng làm như Trương thị nhắm mắt lại mà cầu nguyện.
"Cha! Người đang ở trên thiên đường đúng không?"
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Tào Bằng vội vàng quay mình lại nhìn thì thấy tào Nam ôm bụng dựa vào người Đặng Tắc mà rên rỉ.
-A Nam! Muội làm sao vậy?
- Thúc Tôn! Sắp sinh. Dường như là sắp sinh.
- Sinh cái gì? - Đặng Tắc vốn đang vui vẻ, định đỡ Tào Nam vào rồi giới thiệu nhà mới cho nàng.
Nhưng đúng lúc đó Tào Nam đột nhiên kêu đau khiến cho y không biết phải làm thế nào. Tào Bằng biến sắc vội vàng chạy tới bên cạnh Tào Nam.
- Tỷ! Tỷ làm sao vậy?
- A Phúc! Đau quá...dường như sắp sinh rồi.
Tào Bằng nghe thấy vậy mà giật mình, vội vàng phản ứng.
- Đổng Hiểu! Đổng Hiểu! Mau tới đây.
Vừa nói, hắn vừa vẫy Vương Mãi và Đặng Phạm tới rồi thuận tay đẩy Đặng Tắc ra.
- Mau đưa tỷ ta vào trong phòng. Đầu Hổ! Đại Hùng! Các người cẩn thận, tỷ ta sắp sinh... Nhanh tìm Đồng Hiểu tới đây...
Tào Bằng hét to khiến cho trước cửa phủ lập tức náo loạn.
Còn Đặng Tắc vẫn ngây người, kéo cánh tay Tào Bằng:
- A Phúc! Sinh cái gì?
- Tỷ sắp sinh...thằng bé. Thằng bé sắp được sinh.
Trong phút chốc, Đặng Tắc ngây người, chẳng khác gì bị choáng mà không nói được câu nào.