Chương 172: Hung thủ
Bộc Dương Khải gật đầu:
- Lúc ấy ta còn cho rằng Hữu Học quá để tâm.
- Đúng vậy! Nếu đổi lại là ta thì cũng không có sự nghi ngờ đó.
Bộ Oanh và Đái Càn đêm qua phụng mệnh thủ tại thành Nam, cho nên không tham dự vào chiến sự, chỉ phụ trách thu dọn chiến trường.
Cả hai người thật ra cũng không mệt mỏi lắm nên cười cười nhìn Tào Bằng, trong mắt có một sự khen ngợi.
- Sau đó, Phùng Siêu phát hiện ra sở dĩ Vương Thành tới ao sen thực tế là để truyền tin. - T Tào Bằng nói xong liền tới trước cái bàn, cầm lấy cái ống trúc mà lắc:
- Y bỏ cái ống trúc này vào trong một cái cây liễu rỗng ruột bên bờ ao sen, rồi sau đó sẽ có người tới lấy. Đệ từ cái ống trúc đó mà biết được có người muốn Vương Thành tập kích Hải Tây, vì vậy mà mới có chuyện lần này.
- Ai?
Bộ Oanh đột nhiên lên tiếng hỏi. Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi nhìn Đặng Tắc.
- Tỷ phu! Sở dĩ lần này đám hải tặc tập kích Hải Tây cũng là vì chúng ta uy hiếp tới lợi ích của một số người. Nếu như nói Vương Thành có địch ý với chúng ta là bởi vì chúng ta có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của y. Vậy thì người mật lệnh cho Vương Thành...
Hắn lắc lắc ống trúc rồi cười lạnh:
- Người đó lo chúng ta phá hỏng chuyện lớn của y.
- Cái gì?
- Tỷ phu! Chuyện này vẫn còn chưa chấm dứt đâu.
- Còn chưa chấm dứt sao?
Đặng Tắc nghe thấy vậy liền nhíu mày lại. Cái cảm giác tiêu diệt được hải tặc dường như biến mất hoàn toàn. Y ngậm miệng lại, gõ tay xuống bàn, một lúc sau mới lên tiếng:
- Chẳng lẽ vẫn còn rắc rối sao?
- Đương nhiên.
Tào Bằng vừa nói vừa đứng dậy.
- Hơn nữa ta phỏng đoán rằng sự rắc rối này không lâu nữa sẽ tới.
- Đệ nói là...
Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
- Vương Thành tập kích Hải Tây nói toạc ra là vì cái bảo tàng trong truyền thuyết. Sở dĩ hắn ở lại huyện Hải Tây thì mục đích cũng là vì Ngư đồng trấn. Mặc dù đệ không rõ lắm nó có liên quan gì tới bảo tàng nhưng... Tỷ phu có còn nhớ đệ bảo huynh tới viếng thăm Mạch Hùng không? Đệ nghĩ rằng mình đã biết cái bảo tàng đó chôn dấu ở đâu rồi.
- A!
Đám người Đặng Tắc giật mình rồi đứng thẳng dậy.
Tào Bằng cười cười, quát:
- Hồ Ban! Ngươi vào trong lao dẫn Vương Thành ra đây. Y mất nhiều công sức như vậy, ta phải cho y thấy tận mắt mới được.
- A Phúc! Đệ định làm gì?
- Đệ đưa mọi người tới bảo tàng.
Một câu nói của Tào Bằng khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.
Bọn họ còn đang nhìn nhau, định mở miệng thì chợt nghe thấy bên ngoài huyện nha có tiếng huyên náo.
Ngay sau đó có người cao giọng ho:
- Trần thái thú từ Quảng Lăng đến.
Tào Bằng nghe vậy liền cười ha hả.
- Tỷ phu! Bọn họ tới đúng lúc. Đơn giản hôm nay chúng ta nên kết thúc cái nghi án bao nhiêu năm nay thôi.
Nói xong, Tào Bằng nghiêng người nhường đường. Đặng Tắc do dự một chút rồi cắn răng bước ra ngoài.
Trần Đăng đến nằm ngoài dự đoán của Đặng Tắc. Không biết ý định của Trần Đăng là gì, nhưng có thể cảm giác được Trần Đăng không phải vô duyên vô cớ tới Hải Tây, nhất định có chuyện.
Theo quy củ, Trần Đăng nên báo trước, sau đó Đặng Tắc ra khỏi thành ba dặm để nghênh đón. Nhưng hiện tại Trần Đăng bí mật tới Hải Tây, vậy nguyên nhân là gì? Đặng Tắc cảm thấy lo lắng.
Tào Bằng ra đến đại sảnh, thấy mặt Vương Thành nở nụ cười quỷ dị. Ánh mắt Tào Bằng ra hiệu cho Bộc Dương Khuê đi trước, còn mình đi chậm lại hai bước, phất tay ra hiệu cho Phùng Siêu tiến đến, đưa Vương Thành từ đại lao tới.
- Vương tiên sinh! - Tào Bằng hít một hơi.
Mặt Vương Thành vàng khè, khí sắc cực kém. Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn không có vẻ uể oải, ngược lại có phần đắc ý.
- Tào công tử, có việc gì sao?
Tào Bằng khoát tay, ra hiệu cho mấy người Phùng Siêu đi ra.
- kỳ thật, không nghĩ đến ngươi chính là Tiết Châu.
- Vậy thì sao?
- Không gì, chỉ là ngươi sẽ không đoán được ta biết ngươi chính là Mạnh Hùng, Mạnh cự uy.
Thân thể Vương Thành run lên, cố gắng muốn cho mình bình tĩnh. Nhưng vẻ mặt đã bán đứng hắn, hiển nhiên hắn cực kì kinh hãi.
Tào Bằng không để ý tới hắn, tự nói:
- Biết ta làm sao đoán ra không?
- Tào công tử, ta không hiểu lời công tử.
- Căn cứ ta điều tra thì nhiều năm trước đây Mạnh Cự Uy là người có tiếng, cùng với Trần Công, Hán Du được xưng là tứ kiệt.
- Vậy thì sao?
Tào Bằng cười, nhìn Vương Thành nói:
- Cái này giải thích, lai lịch của Cự Uy được huyện nha ghi lại rất chi tiết. Kể cả lúc nào hắn đỗ hiếu liêm, khi nào nhập kinh làm quan, khi nào lên làm Giám nghị đại phu, khi nào lên Thái trung đại phu..
Tào Bằng nói chậm rãi, mang theo quy luật. Tuy chỉ là những câu nói bình thường nhưng mang theo lực lượng chấn nhiếp lòng người.
Thẩm vấn!
Kiếp trước là công an, thẩm vấn là một loại bài vở cần học. Thẩm vấn không phải là đơn giản hỏi vài câu nhà cửa ở đâu, cũng không phải như trên TV đập bàn: Hợp tác khoan hồng, kháng cự trừng phạt. Về mặt này cần kỹ xảo cực kỳ cao cấp. Phải nắm được tâm tư của đối phương, hiểu biết ý đồ của họ. Những câu của Tào Bằng không nhanh không chậm, nhưng để cho Vương Thành cảm thấy áp lực. Y nhắm mắt, không nói chuyện.
- Bản ghi chép chi tiết, cho ta đối với chuyện của Cự Uy rất rõ ràng. Hắn coi trọng khí tiết mà nổi tiếng, lúc đó thập thường thị bán quan chức, từng ra giá 80 vạn quán tiễn cho hắn, nếu có thì tiếp tục giữ chức Thái trung đại phu. Giá lúc đó là 120 vạn quan, điều này nói rằng thập thường thị rất coi trọng Cự Uy. Nhưng cuối cùng Mạnh Cự Uy từ quan về quê....hắn không có 80 vạn quán? Ta không tin, nhìn sản nghiệp của Mạnh gia, tuy không có số tiền đó nhưng cũng không kém bao nhiêu. Người này yêu hoa, đặc biệt là Mặc cúc, một người thích hoa, đến lúc già lại thay đổi thích Mai hồng, thì sự thay đổi đó là rất lớn phải không? mà Tiết Châu là người thân quận Mai Hương, nghe nói cách đây vài năm, quận mai hương khắp nơi đều là Hồng mai, rất có tiếng. Ta cũng hỏi qua Bộc Dương tiên sinh, ngài là người kiến thức uyên bác, rất lợi hại.
Thân thể Vương Thành không nhịn được run lên, không biết là đau hay là kinh hãi.
- Lớn tuổi luôn nhớ quê hương. Vì vậy mà chặt hết Mạc Cúc trồng Hồng Mai, có thể tạm thời đỡ nhớ quê hương, đồng thời không bị người để ý... Ta nói đúng hay không, Mạch đại phu!
Vương Thành mở to mắt, phức tạp nhìn Tào Bằng.
- Ngươi chỉ mười bốn?
- Ách, còn kém hai tháng là 15 tuổi.
Vương Thành lại nhắm con mắt, bất quá thân thể không ngừng run rẩy, có thể thấy tâm lý của hắn nhất định không được bình tĩnh.
- Còn có một chuyện, tại Y Lô Loan, hai vị nghĩa huynh của ta dẫn 3000 binh sĩ sẵn sàng đợi lệnh.
- Liên quan gì tới ta?
- Ta nghe nói, núi Úc Châu có đường biển khó đi. Nhưng mà ngươi có thể quên một chuyện, hai huynh đệ của ta có thể lấy binh từ Vệ di, tất nhiên cũng không ngại đường thủy khó khăn. Núi úc châu nghe nói có ba vạn người. Lúc trước Vương tiên sinh dẫn họ từ Thanh châu đến, không hi vọng bọn họ chết chứ?
- Ngươi nói việc này có ý gì? xem tại TruyenFull.vn
- Không có gì, ta chỉ nhắc nhở ngươi, tính mạng ba vạn người đang nằm trong tay ngưoi.
Vương Thành lại mở mắt nhìn Tào Bằng.
- Ngươi, bây giờ có hai con đường, hợp tác với ta khó có thể giữ mạng cho ngươi, nhưng giữ được tính mạng của ba vạn người, còn thu xếp cho họ an toàn. Hoặc là bây giờ ta phái người đi Y lô, nói cho hai vị đại huynh của ta một người cũng không để lại!
- Ngươi...!
Vương Thành hoảng sợ nhìn Tào Bằng, trong mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Hắn không thể hiểu nổi, người trẻ tuổi này lại tàn nhẫn như vậy. Hắn làm việc, nói chuyện, không một chút giống một người 14 tuổi, nhưng Vương Thành thừa nhận, Tào Bằng đã đánh trúng điểm yếu của hắn.
- Mạch nhân cũng không nghĩ hại tánh mạng các người, cho nên...!
- Cho nên hắn đi tới Quảng Lăng, nhờ Trần thái thú ra mặt đuổi các người đi.
Vương Thành dứt lời rồi nở nụ cười cay đắng:
- Lúc ấy hắn còn hỏi ý kiến của ta, không ai biết ta đồng ý với người khác muốn lấy tánh mạng của các ngươi. Tào công tử, ngươi không muốn biết ai muốn hại ngươi sao, chỉ cần ngươi có thể...
- Lưu Bị
- A!
Tào Bằng vừa lên tiếng làm Vương Thành, im lặng không nói gì.
- làm sao ngươi biết?
- Nếu ta có thể suy luận Mạnh Hùng chính là Vương Thành, vì sao lại không đoán ra ai muốn giết ta? người ta lũng đoạn con đường muối ở lưỡng Hoài, buôn bán tư diêm, quân giới. Ta chỉnh đốn phường thị ở Hải Tây, thế lực của ta càng lớn, bọn họ càng thấy nguy hiểm. Không chỉ có thế, ta còn biết Mạnh nhân còn giúp Lưu Bị buôn lậu muối, đúng không? Vương tiên sinh, ngươi hợp tác cùng ta, ta đảm bao ngươi chết rất thoải mái, nếu ngươi tự cho là mình thông minh, đừng trách ta vô tình!
-....!
Khuôn mặt vàng vọt của hắn, hiện lên màu hồng. Hắn nhìn Tào Bằng rồi cười khổ.
- Tào công tử, ta phạm vào một sai lầm rất lớn!
- Nga!
- Kể cả ta cùng tất cả, đều nghĩ rằng chủ bộ Bộc Dương Khuê mới là phụ tá thật sự của huyện lệnh, nhưng thật ra chính ngươi mới là người đó. Nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, cho nên tất cả đều không để ý ngươi, lần này Đặng huyện lệnh đến đây thì người nguy hiểm nhất chính là ngươi. Nếu ngay từ đầu ta đặt mục tiêu trên người ngươi, kết quả chắc chắn sẽ khác!
- Vương tiên sinh, trên đời, không có nếu...!
- Cho nên ta thua không oan!
Vương Thành gượng cười
- Vì ta còn không biết ai là đối thủ của mình!
Lần này Tào Bằng không có tiếp lời. Đột nhiên Vương Thành nói:
- Tào công tử, ngươi có thể bảo vệ mạng sống cho 3 vạn huynh đệ của ta, ta giúp ngươi đào kho báu.
- Kho báu, dưới tháp lầu.
- A?
- Kỳ thật, ngươi đã tìm được kho báu, nhưng chưa tìm được một vật, cho nên chưa có hành động.
- Con cá bằng đồng!
- Ngươi muốn đào một lối vào mới nhưng vẫn chưa thành công!
- Mấy năm trước có người nhảy xuống hồ, nhưng không có người phát hiện tử thi. Kì thật, người nhảy xuống nước không phải tử thi, mà ngươi đào đường hầm lấy ra bùn, đất, do không có chỗ vứt đi, nên ngươi dùng nó tạc thành tượng. Ngươi mở thư quán ở đây, lại tìm người tạo tượng thánh nhân, nói là kính trọng thánh nhân. Thật ra, ngươi đào bùn đất tạo thành tượng, sau đó cho người vứt xuống hồ. Vì trời tối nên không ai thấy rõ.
Cho nên có truyền thuyết oan hồn....đến mấy năm trước, ngươi phát hiện ra bí mật của con cá bằng đồng nên dừng lại không đào nữa!
- Ngươi, ngươi...!
Tóc gáy của Vương Thành đều dựng ngược. Lúc này trong đầu hắn không nghĩ ra được gì, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng!
Tào Bằng liếc nhìn hắn:
- Mặc ngươi muốn hợp tác hay không, ta đều không bỏ 3 vạn người kia. Để Hải Tây hồi phục lại, cần rất nhiều dân cư, bọn họ có thể đảm nhiệm làm đồn điền...ta có thể ác độc, nhưng không lạm sát vô tội.
- Tào công tử, ta mang công tử tới kho báu.
Vào lúc này đột nhiên Vương Thành cảm thấy yên tâm. Từ mắt Tào Bằng hắn thấy sự chân thành. Cả đời làm giặc, giết người vô số, càng hại chết không ít quan viên, Vương Thành biết, mình khó thoát được cái chết. Nhưng nếu Tào Bằng cam đoan, có lẽ thật sự cứu được những người khổ mệnh kia, mang đến đường sống.
Ba vạn người ở núi Úc Châu, chuyện này không thể kéo dài, nơi đây dù bí mật nhưng không thể giữ được mãi. Nếu có thể trở lại lục địa, đó là mơ ước nhiều năm của Vương Thành. Hắn muốn đào kho báu chính vì muốn thu xếp cho những người này. Cho nên bản thân Vương Thành....
- Tào Bằng, ngươi thật sự làm chuyện tốt đấy.
Lúc Tào Bằng ra khỏi cửa phủ nha, thấy Trần Đăng đứng trước cửa.Bất quá, ngoài Trần Đăng, Tào Bằng còn thấy một người quen khác. Chính là thanh niên tại ngày đó nói chuyện ẩm thực.
- Trần thái thú!
- Ngươi biết hải tặc đến, sao không báo cho bản phủ?
- Ta...!
- Ngươi tưởng ngươi với một chút thông minh có thể tùy ý làm gì thì làm sao? Nếu hải tặc đánh tới Hải Tây, huyện Hải Tây vừa hồi phục nguyên khí sẽ bị hủy tất cả, ngươi sao dám gan lớn làm càn?
Tào Bằng ngây người! Vốn hắn tưởng Trần Đăng tới tìm Đặng Tắc phiền toái. Nhưng xem tình hình là đến tìm Tào Bằng gây rắc rối mới đúng. Thanh niên đứng sau Trần Đăng nhìn Tào Bằng nhăn mặt, sau đó lớn tiếng nói:
- Đúng là gan lớn, nhưng Tào Bằng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện thì còn được, nhưng Đặng huyện lệnh sao còn dung túng cho hắn? Còn nữa, Mạnh nhân, ngươi thân là người ở Hải Tây, tại đây không canh phòng huyện thành, ngược lại chạy tới Quảng Lăng, ngươi có xứng đáng với phụ thân Mạnh công, cả đời trung nghĩa không?
Mạnh Nhân đứng một bên chẳng biết làm sao. Trần Đăng liếc mắt nhìn thanh niên, sau đó lại nhìn Tào Bằng.
- Tào Bằng.
- Có hạ quan!
- Ngươi có đồng ý theo ta đi Quảng Lăng?
- A?
Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Trần Đăng. Thấy mặt Trần Đăng nghiêm nghị, nhưng ẩn trong đó có ý cười. Trần Đăng quay lại nhìn Đặng Tắc.
- Đặng huyện lệnh, ngươi đồng ý bỏ một số điều yêu thích không?
-Nếu Hữu Học đồng ý, hạ quan sẽ không ngăn cản!
Trong lòng Đặng Tắc mừng như điên. A Phúc được Trần Đăng coi trọng, nếu ở Hải Tây không bằng đến Quảng Lăng có tương lai. Quan trọng là A Phúc đến Quảng Lăng sẽ quen biết được nhiều người, so sánh với Hải Tây thì tốt hơn trăm lần. Tào Bằng do dự một chút rồi nói:
- Trần thái thú, việc này để hạ quan suy nghĩ kĩ rồi quyết định. Bây giờ việc quan trọng nhất là đến đào kho báu của Lý Quảng Lợi.
- Kho báu Hải Tây.
Trần Đăng ngẩn ra, kinh hô nói:
- Ngươi nói là kho báu trong truyền thuyết là có thật?
- Đúng vậy!
- Ngươi...! - Trần Đăng trầm ngâm một chút:
- Từ nhỏ ta nghe người ta nói, Hải Tây có kho báu. Từ đó đến nay vẫn không ai tìm thấy, ta còn tưởng đó là truyền thuyết. Không thể tưởng, Trường Văn, xem ra hôm nay chúng ta đến rất đúng lúc, Tử Ái, ngươi cũng theo chúng ta cùng đi. Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng đó chỉ là việc nhỏ, thái độ của Đặng huyện lệnh thế nào ta không rõ, nhưng phụ thân từng nói, Đặng huyện lệnh là người biết nặng nhẹ, nếu các người trong đó có hiểu lầm, thì cứ nói rõ, không có gì là không được...!
Mặt Mạnh Nhân đỏ bừng. Hắn muốn thông qua Trần Đăng, đuổi Đặng Tắc đi. Vậy mà hắn vừa mới thỉnh Trần Đăng tới thì hải tặc cũng tới. Khi hắn vào thành, thấy trong thành hoan hô, hắn biết sợ là kế hoạch muốn thất bại. Nguyên nhân thì làm sao mà hắn không rõ. Hắn cũng cảm thấy may mắn, lúc đó không liên lạc với Tiết Châu, nêu không khi bại sự, thật không còn nơi dung thân.
Dù sao, tội câu kết hải tặc cũng không nhẹ...!
Tào Bằng liếc hắn lại nhìn Trần Đăng. Hắn đột nhiên thở dài rồi nhẹ giọng nói:
- Trần thái thú, ngài vừa tới thì có một vụ án từ lâu, hôm nay có ngài giải quyết luôn.
- Án từ lâu?
Trần Đăng hỏi:
- Năm xưa có án gì?
- Phùng Siêu!
- Dạ!
Phùng Siêu đi vào, chắp tay hành lễ mọi người. Tào Bằng nói:
- Vị này là Phùng tào duyện, không, kỳ thật vị này là Phùng công tử, chính là con của huyện lệnh Hải Tây bị hại, hôm nay ở Hải Tây làm binh tào. Ta nói án năm xưa chính là hung phạm ba năm trước giết Phùng huyện lệnh.
Phùng Siêu nghe thế giật mình.
- Hung phạm giết phụ thân của ta?
Trần Đăng nghe Tào Bằng nói vậy, nét mặt liền trở nên trang trọng trọng. Hắn trầm giọng quát hỏi:
- Tào Bằng, chẳng lẽ nói, chuyện đó không phải hải tặc làm sao, ngươi biết chuyện này do ai là thủ phạm?
Tào Bằng hít một hơi thật sâu:
- Các vị, mời theo ta.
- Hai tháng trước ta và gia huynh tới Hải Tây.
Tào Bằng đi trước dẫn đường còn Trần Đăng thì đi theo đằng sau. Đặng Tắc cùng với một người thanh niên có tên là Trường Văn thì đi bên cạnh Trần Đăng rồi sau đó mới tới Bộc Dương Khải, Bộ Oanh và đám người Đái Càn. Mạch Nhân đi sau cùng. Mặc dù y là người ở Hải Tây, hơn nữa có dòng dõi với Mạch gia ở Quảng Lăng nhưng cũng chỉ được coi là thứ đồ trang sức. Trong tình hình thế này, y vẫn tự giác đi sau cùng mà nhìn hai người Phùng Siêu và Phan Chương đang giữ lấy Vương Thành.
Vương Mãi và Đặng Phạm thì dẫn đội chấp pháp tuần tra trong thành. Còn Chu Thương và Hách Chiêu thì mỗi người dẫn một trăm quân Hổ Bôn phụ trách cảnh giới trên tường thành.
Hạ Hầu Lan thì dẫn mười người thu dọn bên ngoài Hải Tây, thăm dò tin tức tình báo.
Phùng Siêu hơi vội vàng thi thoảng lại bước lên một vài bước, muốn nghe lời Tào Bằng nói. Từ trong câu nói của Tào Bằng vừa rồi, Phùng Siêu có thể nghe được cái chết của phụ thân dường như có ẩn tình. Lúc trước, y tưởng phụ thân chết vì tay Trần Thăng nhưng sau đó bị Tào Bằng phủ nhận. Rồi sau đó y lại nghĩ rằng là do Vương Thành hại nhưng bây giờ nghe ra thì dường như cũng không liên quan tới Vương Thành mà do một người khác.
"Cuối cùng thì là ai?"
Phùng Siêu gần như không thể nào thở nổi.
Tào Bằng vừa đi vừa nói hết sức bình thản.
- Khi chúng ta vừa mới tới Hải Tây thì gặp Phùng Siêu, cũng nhờ y mà biết được Hải Tây có ba cái hại. Đó là hải tặc, tư thương buôn muối, gian thương... Trong đó tên gian thương Trần Thăng lúc đó cũng không có xung đột với chúng ta. Có điều vì người này quá ương ngạnh cho nên mới không coi chúng ta vào đâu. Một tên từ nơi khác đến lại hoành hành ngang ngược, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng làm nhiều chuyện thương thiên hại lý. Sau đó Vương Thành xuất hiện cũng chính là Tiết Châu. Là một người đầu tiên ở Hải Tây tỏ thiện ý với chúng ta, theo lý mà nói thì ta phải có cảm giác tốt với y. Nhưng ngay từ đầu, ta lại có cái cảm giác rất lạ đối với Vương Thành. Hôm đó, Vương Thành ngồi xe tới đây, nhưng cử chỉ và hành vi của y cơ bản lại không giống với một người ngồi xe. Mỗi cử động của y đều toát ra nét gì đó không phải là khí chất của danh sĩ. Chẳng hạn như Trần thái thú, gia đỉnh nổi tiếng là có học nếu lên xe sẽ dẫm lên ghế nhỏ. Chuyện này không liên quan gì tới tình hình sức khỏe mà là một thứ phong cách. Mỗi người đọc đủ các loại thi thư sẽ chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình. Hôm đó Vương Thành trèo ngay lên xe cho thấy không phải hành động của một vị danh sĩ.