Chương 97: Kéo bè kết phái
Một tờ Kim Lan phổ, thể sống chết cùng nhau.
Trước đó chưa hề có ai làm ra cái chuyện như vậy, khiến cho Tuân Úc cũng phải ngạc nhiên.
Tám người Tào Bằng ở trong ngục kết thành tay chân khiến cho mọi người không ai có thể ngờ được.
Vốn tất cả đều có quan hệ tốt, thì chỉ cần giữ trong lòng, nhưng không ai mang cái chuyện đó đặt lên đài. Hơn nữa, lại làm trò kết bái của Khổng Phu tử khiến cho rất nhiều văn sĩ cảm thấy thân thiết. Không danh lợi và đấu đá, chẳng có tài đức cũng không kiêu căng... Một câu nói đó dường như nói hết bản chất. Từ xưa tới nay, cha con trở mặt, vợ chồng thành thù, anh em tương tàn tất cả đều là hai chữ danh lợi. Còn như nói thẳng trần trụi như trong Kim Lan phổ này thì khiến cho rất nhiều người cũng phải cảm khái.
Nhưng tên tiểu từ này cũng có thể hiểu được tới đây.
Tuân Úc cầm một tấm Kim Lan phổ mà thầm cười khổ.
Vốn y muốn nhân cơ hội này để chèn ép nhẹ nhàng lực lượng của Tào thị, không ngờ một tấm Kim Lan phổ đã làm cho đám người Tào Bằng đi tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Tuân Úc trung với nhà Hán.
Đồng thời, y cũng hiểu rõ có thể làm cho nhà Hán trung hưng cũng chỉ có Tào Tháo.
Y hy vọng Tào Tháo có thể nắm triều cương trong tay nhưng không muốn Tào Tháo nắm hết quyền hành. Vốn y định nhân cơ hội này để răn đe một chút, nàm ngời đám người Tào Bằng lại làm vậy khiến cho Tuân Úc đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn lại đành phải gác lại. Nếu Chủ công có thể cho thấy lập trường thì tốt biết bao. Nhưng mất đi cơ hội lần này chỉ sợ sẽ làm cho Chủ công và bệ hạ bước vào thế đối địch.
Mà đó không phải là điều Tuân Úc hy vọng...
Tháng sáu năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo tấn công huyện Hồ Dương, bắt sống thuộc cấp Đặng Tế dưới trướng Lưu Biểu.
Chợt y hạ lệnh rút khỏi Nam Dương, lệnh cho Mãn Sủng đóng quân tại Xác Sơn đề phòng động tĩnh của Lưu Biểu. Lần xuất binh này nói là vì báo thù cho Tuân Tập nhưng chẳng qua cũng là để dọa Lưu Biểu. Bởi vì kế tiếp, kẻ địch Tào Tháo muốn ra tay đó chính là Viên Thuật. Nếu để Lưu Biểu ở bên sườn sẽ làm cho khi Tào Tháo chinh phạt Viên Thuật trở nên phức tạp hơn nhiều.
Tào Tháo phụng mệnh thiên tử khiến chư hầu, còn Viên Thuật lại công khai xưng đế đó chính là giặc nhà Hán.
Nếu y không đánh Viên Thuật thì về tình về lý đều không được. Nhưng thật sự nếu Tào Tháo chinh phạt Viên Thuật thì cũng lo lắng Lưu Biểu và Trương Tú ở sau quấy rồi.
Vì vậy mà y tấn công huyện Hồ Dương cũng là nói cho Lưu Biểu và Trương Tú ngoan ngoãn một chút.
Trên thực tế thì mục đích của Tào Tháo cũng đã đạt được.
Trong chiến sự lần này, nha tướng Ngụy Diên dưới trướng Mãn Sủng đã lập được chiến công hiển hách.
Từ khi xuất binh tới nay, Ngụy Diên anh dũng giết địch rồi sau đó tại Nghi Thu tụ chém Đặng Long là thuộc cấp của Đặng Tế, rồi sau đó dẫn ba trăm tráng sĩ, lâm trận, công phá huyện Bình Thị, lập nhiều công đầu. Có điều trong trận chiến huyện Bình thị, Ngụy Diên bị ba mũi tên cho nên y không tham gia trận chiến Hồ Dương, tuy nhiên Mãn Sủng vẫn nhớ công đầu của y liền trình báo cho Tào Tháo. Tào Tháo yêu mãnh tướng nên rất vui. Sau khi lui binh, y phong Ngụy Diên là Tư Mã Nhữ Nam, phong là Đô úy đồn trú tại huyện Nhữ Âm để phòng ngừa Viên Thuật xuất binh tấn công quận Nhữ Nam.
Dù sao thì Nhữ Nam cũng là nhà cũ của Viên Thuật.
Mặc dù Tào Tháo chiếm lĩnh Nhữ Nam nhưng dã tâm của Viên Thuật với Nhữ nam không bao giờ mất.
Đô Úy thật ra chỉ là một chức danh, cũng giống như tước vị chứ không hề có thực quyền, chỉ có hưởng bổng lộc mà thôi. Chức vụ thực tế của Ngụy Diên là Tư mã Nhữ nam, vị trí dưới thái thú, quận thừa và quận úy, đứng ở vị trí thứ tư.
Từ một truân tướng nho nhỏ (thực ra là Đô Bá) có thể đạt tới mức độ như hiện nay đối với Ngụy Diên đúng là một bước lên trời.
Mà cả quá trình đó thậm chí còn chưa tới nửa năm.
Nghĩ lại thì Ngụy Diên như có cảm giác chuyển sang một kiếp khác.
Thực tại, y vô cùng cảm kích Tào Bằng. Lúc trước, nếu không có Tào Bằng cổ vũ y tìm tới Tào Tháo nương tựa, hơn nữa ở Uyển thành cứu mạng Điển vi thì bây giờ có lẽ đã bỏ mạng ở cái khe nào đó rồi.
Mặc một bộ áp giáp mới tinh, Ngụy Diên nhìn về phía Hứa Đô.
"A Phúc! Nhanh thật. Lúc đó ta đã nói sẽ cùng với ngươi san bằng Giang hạ. Mà nay ta đã đi được bước đầu tiên, nhưng không biết ngươi ở Hứa Đô có khỏe không?"
………………..
- Khoan đã.
Trong đại lao ở Hứa Đô, ánh mắt Tào Chân đỏ bừng, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Chỉ thấy y vén tay áo rồi vươn tay sờ một miếng bài rồi cau mày, cắn răng nhìn ba người xung quanh.
- Con mẹ nó, Lão tử chơi lần này có thể coi như ù. Tứ hỉ.
Nói xong y cầm con bài trong tay mà vỗ xuống án rồi toét miệng, ngửa mặt lên trời cười to. Trả tiền mau, trả mau.
Trên bàn có bày một bộ bài mạt chượt.
Tào Bằng biết đám người Tào Chân ở trong phòng giam rồi thế nào cũng sinh chuyện, không biết tới bao giờ mới được thả ra, nên hắn muốn tìm một thứ gì đó. Vì vậy mà hắn nghĩ tới mạt trượt. Thứ đồ chơi này không cần nhiều kỹ thuật, chỉ cần tìm thợ thủ công là có thể làm được. Hơn nữa nó cũng dễ hiểu, già trẻ đều chơi được. Điển Vi sai người làm xong liền đưa vào trong đại lao. Tào Bằng chỉ cần hơi giải thích là đám người Tào Chân hiểu được. Lúc đầu, Tào Chân có hỏi:
- Cái này có ý gì?
Y quá coi thường uy lực của mạt trượt.
Tào Bằng vừa mới nói có thể chơi thêm tiền là đám người Tào Chân nổi hứng ngay.
Đánh cược là thiên tính của con người.
Cái này cho dù có thân phận ra sao, già trẻ trai gái thế nào, chỉ cần mê là không trốn được nó.
Tào Bằng không giải thích phức tạp, cũng không nói tới mạt trượt Đài Loan, mạt trượt Tứ Xuyên, mạt trượt Quảng Châu, thậm chí cũng không có tính toán, chỉ nói đủ để cho đám người Tào Chân hãm sâu vào đó khó có thể tự kiềm chế. Lúc đầu, Tào Bằng chơi cho họ xem. Không bao lâu, Tào Bằng liền bị đuổi sang một bên.. Trong số những người này thì cuồng nhất có lẽ là Tào Chân.
Cái loại cáo già như Tào Bằng và gà mờ như Tào Chân chơi với nhau chẳng khác nào cướp tiền.
Thường xuyên như vậy thì ai còn muốn chơi với hắn nữa?
Mà Tào Bằng cũng độc ác, chẳng hề nương tay. Một ngày đánh bài, hắn thắng của Tào Chân, Điển Mãn, Hứa Nghi không biết bao nhiêu.
Vì vậy mà sau khi Tào Chân đuổi Tào Bằng ra ngoài thì mọi người thay phiên nhau khai chiến.
Chỉ có điều, Tào Chân có thể nói là rất đen, từ sáng đến trưa, trong khoảng bốn, năm giờ không ngờ y không ù được một ván nào.
Mà người nào đen như Tào Chân đúng là rất hiếm.
- Tiểu tướng quân thắng.
Mấy tên quan coi ngục ở bên ngoài thấy không lộn xộn thì ra là đánh bạc.
- Ta đã nói tiểu tướng quân rất may, ván này thế nào cũng thắng mà.
Một tiên quan coi ngục lập tức lên giọng nịnh bợ mà cười ha hả với Tào Chân.
- Đại ca! Dường như là không ổn.
Vào lúc Tào Chân định chuẩn bị lấy tiền thì một bàn tay chợt ngăn hắn lại.
Hai mắt Hứa Nghi cũng đỏ như máu, nở nụ cười cổ quái:
- Cái bài này của huynh rõ ràng là tam nguyên, ngươi hô tứ hỉ thì ù cái gì?
- Sao lại như vậy, rõ ràng là tứ hỉ. - Tào Chân nổi giận gầm to một tiếng:
- Hứa đầu to! Ngươi đừng có nói bừa.
- Vậy thì huynh xem.
Tào Chân cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện bài trong tay là hai cái tam văn và một quân tứ văn.
- Không thể như vậy vừa rồi rõ ràng ta lấy được hai quân nhị và tam văn.
- Đại ca! Huynh lấy đâu ra. Nhị văn ta cầm hết, huynh lại lấy ở đau được một quân nhị văn?
Tào Tuân bất đắc dĩ, mở bài trên mặt bàn.
- Ta...
- Huynh lừa gạt, bồi mỗi nhà một quan, lão lục một quân thêm một quan, tổng cộng là bốn quan. - Điển Mãn khàn giọng lên tiếng.
- Bài của lão tử lấy đâu ra lừa ngươi.
Đám cai ngục bên ngoài lập tức ngập miệng.
- Tiểu tướng quân cũng thật thảm, ba mươi ván không ngờ không ù lấy được một ván nào.
- Tiểu Tào công tử có nói, y nhất định là làm gì đó, nếu không thì không đen như vậy.
Đám quan coi ngục đều gật đầu liên tục.
Tào Bằng đi tới ôm cái cổ Tào Chân:
- Đại ca! Nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ cắt được số đen.
- Ừm! Vậy ta nghỉ một lát.
Tào Chân cũng thực sự mệt mỏi.
Nên nhớ rằng hắn đứng đánh bài gần cả ngày, tinh thần và thân thể đã gần như tới cực hạn.
Hơn nữa y lại thua nặng, nếu tính toán một chút thì mấy ngày qua, cộng lại thua gần năm trăm quan. Đây chính là tiền một năm của y.
Chức quân của Tào Chân được lĩnh bổng lộc từ Tào phủ khoảng năm mươi quan một tháng.
Đừng có thấy Tào Tháo là Đại Tư không, nắm toàn bộ triều cương mà nhầm. Trên thực tế, y đối với con cháu trong họ yêu cầu rất nghiêm khắc. Tiền mỗi tháng đều có sự hạn chế. Chưa nói, Tào Chân là người tiêu tiền có thể nói là vung tay. Khi Tào Ngang còn sống, mỗi tháng cũng chỉ tiêu ba mươi quan mà thôi.
Tào Chân ngồi xuống, rồi gục đầu liên tiếp.
Tào Bằng đưa cho y một ly nước, Tào Chân nhận lấy rồi uống sạch, cũng tỉnh táo được một chút.
- A Phúc! Ngươi bày ra cái trò này đúng là hại người.
- Đánh bài là bản tính, chẳng có gì mà hại với không hại. Ta chỉ biết chơi nhỏ thì vui mà đánh lớn thì buồn. Chơi đùa thì không sao, nếu coi là thật thì đúng là tai họa. Thật ra nếu không có mạt trượt, người bên ngoài cũng vẫn đánh bạc đấy. Chẳng hạn như đấu khuyển cũng là một hình thức. Đây là kiểu giết hại sinh linh để cho mình giải trí. Cả hai chẳng khác nhau là mấy.
Đại ca! Huynh thấy thứ này có hay không?
- Tất nhiên là hay.
- Ta còn vài thứ trò chơi nhỏ nữa, thậm chí so với cái này còn hay hơn.
Tào Chân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tào Bằng một cách chăm chú.
- A Phúc! Ngươi có ý gì. Ta thấy ngươi hình như có ý gì đặc biệt đúng không?
Nói chuyện với người thông minh đúng là thật dễ dàng.
Tào Bằng nở nụ cười rồi gật đầu.
- Đại ca! Thiên hạ có lắm kẻ có tiền không?
- Nhiều.
- Cũng giống như các ngươi liều chết đánh nhau, cuối cùng lại làm lợi cho người khác.
Tào Chân trầm mặc, híp mắt lại không nói gì tiếp.
- Số tiền đó phải là của chúng ta... Tội gì chúng ta bán mạng mà lại làm lợi cho đám ngu xuẩn đó, còn để cho chúng cưỡi lên đầu chúng ta?
- Ý đệ là...
- Đệ có một ý tưởng, không biết huynh có hứng thú tham gia không?
Tào Chân nói:
- Nói nghe xem nào.
Tào Bằng hít một hơi thật sâu, ghé vào tai Tào Chân rồi thấp giọng thì thầm. Lúc đầu, sắc mặt của Tào Chân còn bình thường sau đó trở nên nghiêm trang.
- Làm như vậy có được không?
Có thể thấy được Tào Chân cũng động tâm, nhưng vẫn còn có nhiều băn khoăn.
Tào Bằng nở nụ cười, ôm lấy cổ Tào chân:
- Đại ca! Hiện giờ huynh còn chưa thành gia, áo cơm không lo. Nhưng huynh nhìn về lâu về dài xem, chẳng lẽ huynh định cả đời dựa vào Tào công? Tương lai ngươi thành hôn, có thiếp phải ra ở riêng. Mà như vậy thì còn phải lo tiền đi lại, ăn, mặc ở... Chưa nói tính của huynh lại phóng khoáng, với chút bổng lộc của mình có thể chịu được không? Chưa nói trong tương lai, có con cháu thì cũng phải tính cho chúng. Nếu không tính toán thì chắc chắn là con cháu sẽ gặp khó khăn. Tào công có thể bảo bọc huynh nhất thời nhưng không thể bao bọc cả đời. Được rồi, cho dù Tào công có thể bao bọc cho huynh cả đời thì sao? Tóm lại ta cũng nên kiếm cho con cháu một chút.
Đúng là Tào Chân cũng động tâm.
Đúng là hiện tại y không phải lo ăn uống.
Một năm cũng được bổng lộc sáu trăm thạch. Kể cả mỗi tháng cũng bó bảy mươi hộc, tương đường với bàn ngàn thưng (một hộc tương đương với mười đấu, một đấu tương đương với mười thưng. Vào thời Tần, Hán, hộc và đấu chuyển đổi như vậy, nhưng sau này thì một hộc chỉ được năm đấu). Mấy con số này nghe thì kinh người nhưng trên thực tế không được dùng. Hơn nữa, mỗi tháng năm mươi quan tiền, Tào Chân cũng không tích góp được một chút gia sản nào. Chưa kể thân phận của Tào Chân rất đặc biệt, y cũng không phải là con sinh của Tào Tháo mà là con nuôi.
Y họ Tần, thân phụ là Tần Thiệu.
Sau khi Tần Thiệu vì cứu Tào Tháo mà chết thì khi đó Tào Chân còn nhỏ nên được Tào Tháo đón về, đổi làm họ Tào. Mặc dù Tào Tháo coi Tào Chân như là thân sinh nhưng chung quy y vẫn không phải là người mang họ Tào. Cũng vì vậy mà Tào Chân so với đám bạn đồng lứa cũng có chút toan tính.
Lời nói của Tào Bằng đã làm cho Tào Chân động lòng.
Tuy nhiên y vẫn lên tiếng:
- A Phúc! Ngươi không biết rằng Tào Công đối với việc chúng ta làm không đồng ý đâu. Ở Hứa Đô...
- Ai nói phải mở ở Hứa Đô?
- Không ở Hứa Đô thì mở ở đâu?
Tào Bằng mỉm cười:
- Thật ra ta đã có dự tính từ trước, chỉ có điều chưa có cơ hội và người thích hợp. Hứa Xương mặc dù là đế đô nhưng ở đây lấy đâu ra nhiều nhà giàu? Lạc Dương! Nếu mà mở thì chúng ta nên chọn Lạc Dương.
- Lạc Dương?
- Đúng vậy! Chính là Lạc Dương. - Tào Bằng tự tin nói:
- Ca ca! Huynh đừng có thấy Lạc Dương bị loạn Đổng trác, hiện giờ bị tàn phá. Nhưng vị trí của lạc Dương thì sớm muộn gì cũng phát đạt. Đó là nơi có đường lớn thông thương ra khắp nơi, là vị trí quan trọng của Quan Trung. Theo sự lớn mạnh của Tào công thì tất nhiên ở đó sẽ ngày càng phồn vinh. Hơn nữa, Tào công có ý định với Quan Trung thì phải định được Lạc Dương trước. Một cái nơi phồn hoa vào giàu có như Lạc Dương mới phù hợp với lợi ích của Tào công. Đến lúc đó, thương lái tập hợp, chỗ nào cùng là vàng cả. nguồn TruyenFull.vn
Tào Bằng vẽ ra cho Tào Chân một khung cảnh mê người.
Mặc dù Tào Chân không gật đầu liên tục nhưng cũng có ý.
- Đại ca! Ta thấy A Phúc nói đúng.
Tào Bằng và Tào Chân không hề biết Chu Tán đã tới bên cạnh từ lúc nào. Do tình trạng của y tốt lên nhiều nên mặc dù cử động hơi khó nhưng đi lại cũng không có vấn đề. Cũng do tình trạng sức khỏe không tốt, nên Chu Tán không tham gia đánh bài.
Y thấy Tào Bằng và Tào Chân bàn tán với nhau liền đi tới thì nghe được cách nhìn của Tào Bằng với Lạc Dương.
- Lạc Dương là đô thành trước đây. Các gia tộc quyền thế ở Lạc Dương đều có gốc rễ. Nhất định chờ khi chủ công bình định tình hình Trung Nguyên, Lạc Dương sẽ được trùng sinh. Đến lúc đó, các gia tộc quyền thế ở Quan Đông sẽ không thể bỏ được Lạc Dương. Còn chuyện Lạc Dương hồi phục chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nếu như vừa rồi lời của Tào Bằng chỉ khiến cho Tào Chân động tâm thì lời nói của Chu Tán lại khiến cho Tào Chân trầm tư.
Tào Bằng quay đầu nhìn Chu Tán mà cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh nói tiếp:
- Nếu chờ chủ công xây dựng Lạc Dương mà chúng ta muốn chen chân vào đó thì rất khó.
- Lão Tứ! Ngươi thấy thế nào?
Chu Tán không hiểu rõ lắm Tào Chân và Tào Bằng đang nói chuyện gì, chỉ mới nghe được quan điểm của Tào Bằng về Lạc Dương.
Y nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Tử Đan! Nếu chúng ta muốn đứng vững ở Lạc Dương thì phải ra tay trước. Hiện giờ Lạc Dương bị tàn phá, không có ai muốn tới. Cũng bởi vậy, hiện tại mới là thời điểm tốt nhất của chúng ta. Có điều, các ngươi định làm gì?
Tào Chân cười ha hả:
- Tự mình trù tính cho con cháu.
Một câu nói kia khiến cho Chu Tán như lọt vào đám mây mù.
Tào Bằng vắt hết sức suy nghĩ nhưng cũng không nhớ được trong Tam quốc diễn nghĩa có người nào là Chu Tán. Theo lý mà nói thì Chu Tán là bạn tốt của Tào Chân nên phải có tên mới đúng. Nhưng tại sao một người như vậy lại không có tiếng tăm? Mà cái quan niệm chiếm trước cơ hội cũng làm cho Tào Bằng khen ngợi... Còn có Tào Tuân ngày thường vẫn trầm mặc ít nói nhưng Tào Bằng thấy đó cũng là người có ý tưởng.
Trong dòng sông lịch sử, không biết có bao nhiêu người bị mai một?
- Nếu giờ tới Lạc Dương thì cũng không phải là khó. - Tào Chân nghĩ một chút rồi nói với Tào Bằng:
- Hạ Hầu thúc phụ là Hà Nam doãn, Lạc Dương ở trong thẩm quyền của Hà Nam. Hơn nữa, người cũng để mắt tới lão tứ, vài lần muốn đưa y tới đó. Lão tứ! Ngươi có muốn tới Lạc Dương nhậm chức không?
Lạc Dương vốn là đế đô Đông Hán, cùng cấp độ với Hà Nam.
Nhưng do Đổng Trác dời đô, đốt cháy Lạc dương, lại dời các gia tộc quyền thế ở đó đi khiến cho Lạc dương bị tàn phá nặng. Cũng bởi vậy mà Tào Tháo không chọn Lạc Dương làm đô thành mà tới huyện Hứa. Lạc Dương hiện nay mặc dù bị hạ thấp, sát nhập vào Hà Nam doãn. Tào thị và dòng họ Hạ Hầu đều là dòng họ lớn ở huyện Tiếu, có một phần quan hệ. Cho nên Tào Chân và Hạ Hầu Đôn cũng quen thuộc với nhau.
- Nếu ca ca cần ta đi trước thì đi chứ có sao đâu.
Chu Tán thật ra không có vấn đề gì, cười nói.
Tào Bằng nói:
- Ca ca! Chỉ dựa vào một mình tứ ca thì có lẽ chưa đủ để chống đỡ được nghiệp của chúng ta.
- Cái gì?
- Ca nghĩ xem, chúng ta làm chuyện lớn chắc chắn sẽ khiến người ta để ý. Tứ ca nhiều lắm thì chỉ có thể là quan trên duy trì, nếu như có đám địa chủ ra tay thì tứ ca làm sao được? Chỉ với chúng ta thì còn quá yếu. Tốt nhất là có thể tìm được một người trông coi. Người này phải là người được Tào công tin tưởng, hơn nữa có uy vọng, trong tay lại có đầy đủ binh quyền. Đồng thời quan hệ của người đó đối với đại ca phải chặt chẽ, nếu không rất khó bảo đảm người đó sẽ không lấy của chúng ta. Còn có một chuyện quan trọng đó là người này không cần phải là thế tộc của địa phương, hơi coi trọng tiền tài một chút... Ca ca! Huynh có ai như vậy không?
Tào Bằng mở to mắt nhìn Tào Chân chờ đợi.
"Nói ra đi, nói ra đi. "
Trong lòng hắn sớm có một người thích hợp nhưng lại không thể nói ra.
Cái tên này chỉ có Tào Chân nói ra là thích hợp nhất. Tào Chân nhíu mày, trầm tư nhẹ nhàng gõ gõ xuống giường.
- Nếu theo yêu cầu của a Phúc thì đúng là có một người như vậy.
- Ai?
- Ngươi thấy Gián Nghị đại phu thế nào?
- Gián Nghị đại phu?
- Chính là vị thúc thúc trong họ - Tào Hồng.
Tào Bằng vừa nghe thấy cái tên đó liền vui vẻ...