Chương 108: Vấn Đề
Dịch: Darklynx
Biên dịch: Blak
Biên tập: Monsoon
Nguồn:www.tangthuvien.com
Căn phòng của Trần Mộ tiếp tục phát huy hết mức tác dụng làm kho chứa, hiện giờ bên trong phòng toàn là tài liệu, còn có các loại tạp phiến đổi được trong mấy ngày nay, thậm chí có cả một đống các loại đá vụn…
Nói thật, hắn không rõ những người này vì sao thổi phồng {Vũ Toa} tạp như thế. Nó có ưu thế là tốc độ bắn cao, nhưng rất nhiều tạp phiến cấp bốn cũng có ưu thế như vậy. Hơn nữa trong mắt hắn, ưu thế lớn nhất của {Vũ Toa} tạp hẳn là quy mô sử dụng. Nếu sử dụng đơn lẻ thì hiệu quả của nó cũng không lớn như tưởng tượng.
Hắn không biết đám tạp tu này đã nhìn thấy những gì trên chiến trường ngày đó, không một ai sống sót dưới uy lực của {Vũ Toa} tạp. Hơn nữa kết quả chiến đấu của A Thập như thế không khiến bọn họ cuồng nhiệt mới là lạ.
Ưu thế của {Vũ Toa} tạp rất rõ ràng, ngoại trừ tốc độ bắn nhanh, hiện giờ uy lực của dạng cải tiến cũng có thể làm người khác hài lòng. Mà còn một nguyên nhân quan trọng nhất, nó là huyễn tạp cấp ba. Tính năng của huyễn tạp cấp bốn khác cũng có thể đạt tới, thậm chí vượt qua {Vũ Toa} tạp, nhưng sử dụng nó so với {Vũ Toa} tạp cấp ba khó hơn rất nhiều.
Tạp phiến càng cao cấp tất nhiên có uy lực càng lớn, nhưng sử dụng cũng khó hơn nhiều.
Hơn nữa {Vũ Toa} tạp mặc dù tốn rất nhiều tài liệu cao cấp, nhưng so với tạp phiến cấp bốn thì chi phí lại thấp hơn rất nhiều. Mặt khác, số lượng tạp phiến cấp bốn mà một chế tạp sư làm ra trong một ngày tuyệt đối không hơn tạp phiến cấp ba.
Đây mới là nguyên nhân khiến cho Ninh gia phải xem xét.
Chi phí, khả năng sử dụng, tính năng... tất cả các yếu tố đều phải được tính toán. Trên thực tế số lượng tạp tu sử dụng huyễn tạp cấp bốn ở Ninh gia cũng không nhiều.
Không riêng gì Ninh gia, tất cả các nơi khác đều giống nhau. Mặc dù nói cao cấp tạp tu có thể dùng tạp phiến cấp ba, cấp bốn, nhưng dùng và dùng tốt là hai việc hoàn toàn khác nhau
Ví dụ như A Thập, hắn cũng có thể dùng được tạp phiến cấp bốn, nhưng lúc chiến đấu hắn lại không dùng huyễn tạp cấp bốn mà chỉ dùng huyễn tạp cấp ba. Một bên miễn cưỡng, một bên tự nhiên, khác biệt tới ngàn dặm. Huyễn tạp cấp bốn yêu cầu khả năng khống chế cảm giác rất cao, không cùng một cấp bậc với huyễn tạp cấp ba.
Hơn nữa, giá cả của huyễn tạp cấp bốn đúng là làm người khác chết lặng. Đây cũng là lý do khiến cho {Vũ Toa} tạp được đám tạp tu này theo đuổi như thế. Bọn họ rất rõ ràng một tấm huyễn tạp cấp ba mà bọn họ có thể dùng tự nhiên, uy lực mạnh mẽ là quan trọng đến mức nào với họ.
Trần Mộ nhìn mấy thứ đổi được trước mặt có chút ngây người, hắn rút lại ủy thác của mình.
Ý nghĩ buôn bán trong đầu bất quá chỉ là ý định tạm thời của hắn, nhưng kết quả thu được vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Hắn thu được tổng cộng hơn trăm tấm tạp phiến cấp ba có công năng đặc biệt. Điều này vô cùng trọng yếu đối với hắn. Trình độ hiện tại của hắn cách cấp bốn còn một khoảng cách rất xa, điều này cũng có nghĩa là hắn còn phải làm việc với tạp phiến cấp ba rất lâu.
Kỹ xảo chế tạo huyễn tạp cấp ba của hắn đã có chút thành thạo, nhưng còn rất nhiều thứ thuộc về nó hắn còn chưa học được. Trần Mộ tin tưởng bất kể là tri thức về mặt nào, trên sách vở chỉ vĩnh viễn chỉ là một bộ phận nhỏ. Ngay cả huyễn tạp cấp một cũng còn có nhiều điều đáng giá để nghiên cứu, chứ đừng nói gì đến huyễn tạp cấp ba.
Cho nên hắn hy vọng thông qua mớ tạp phiến vừa thu thập này có thể mở rộng kiến thức cùng ý nghĩ của mình. Chỉ có không ngừng học tập sở trường của người khác mới có thể không ngừng tiến bộ, không ngừng hoàn thiện chính mình.
Về phần tài liệu này, Trần Mộ chủ yếu là xem cho biết. Đối với một chế tạp sư, tầm quan trọng của nguyên liệu học không cần nói cũng biết, nhưng đây cũng là một môn học rất bí ẩn và rộng lớn, cần nhiều thời gian cùng tích lũy kiến thức. Điều này cũng có chút quá sức đối với Trần Mộ.
Dù sao hắn cũng chỉ xem như là của người phúc ta. Tài liệu mà {Vũ Toa} tạp cần dùng đều là cao cấp, nếu như bán đi, đám tài liệu này giá cả cũng khá cao. Nếu miễn phí tài liệu vậy Trần Mộ chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể hoàn thành nó.
Lợi ích thu được rất lớn.
Sở dĩ đem ủy thác rút đi là vì Trần Mộ cảm giác được đã khá thỏa mãn rồi, hơn nữa thời gian của hắn rất ít, khó có khả năng lãng phí nhiều vào việc này.
“Huấn luyện độ nhạy của cảm giác” của hắn gần đây rất có hiệu quả, đã đạt đến bốn mươi điểm.
Lại nói tiếp làm cho hắn cười khổ chính là hắn có thể chế tạo {Vũ Toa} tạp, nhưng không cách nào ưu hóa {Thoát Vĩ Toa} tạp. Kết cấu của {Thoát Vĩ Toa} tạp đã rất thành thục, Trần Mộ cũng muốn ưu hóa nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Bất quá hắn không bỏ qua {Thoát Vĩ Toa} tạp. Về mặt sử dụng, {Thoát Vĩ Toa} tạp hoàn toàn khác với các loại toa tạp khác, ngay cả cách vận dụng cảm giác cũng không giống.
Hơn nữa dù uy lực của {Vũ Toa} tạp tuy mạnh mẽ nhưng nếu so với {Thoát Vĩ Toa} thì vẫn không bằng.
Điểm quan trọng nhất đó là hắn chưa khai thác hết được tiềm lực của {Thoát Vĩ Toa} tạp. Nó liên quan chặt chẽ với cấp độ cảm giác của hắn. Chỉ cần nâng cao cấp độ cảm giác, không những có thể tăng tốc độ bắn, mà nếu như hiểu biết của mình đối với kết cấu năng lượng tiến bộ thì còn có thể đề cao uy lực của nó trên diện rộng.
Là phần thưởng của trò chơi giãy thoát trói buộc, {Thoát Vĩ Toa} tạp làm sao lại chỉ có một chút tiềm lực như vậy chứ? Đây là niềm tin cố chấp của Trần Mộ. Cho nên hắn cũng không lựa chọn {Vũ Toa} tạp, dù thoạt nhìn thì thuận tiện và uy lực lớn hơn nhiều.
Phần lớn trong số trăm tấm tạp phiến thu được đều là hàng tốt. Kết cấu của chúng cũng không đồng nhất, nhưng ý tưởng lại không có chỗ nào là không tinh vi xảo diệu, rất nhiều chỗ có thể tham khảo.
Tầm nhìn của một chế tạp sư có rộng lớn hay không rất quan trọng.
***
Lúc Ninh Bằng về tới trụ sở đã là hai tuần sau. Thời gian này hắn bộn bề công việc, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Con mắt nổi đầy gân máu, nhưng mà tinh thần lại không tệ. Dù sao làm người chiến thắng, thu hoạch của bọn họ rất tốt. Chính là vì có vật chất kích thích mãnh liệt, hắn mới có thể chống đỡ đến bây giờ.
Gọi thư ký, hắn muốn biết thời gian này trong căn cứ có phát sinh chuyện gì quan trọng không.
“Cái gì?” Ninh Bằng trên trán nổi gân xanh, sắc mặt xanh mét, làm cho người khác cực kỳ sợ hãi. Thư ký sợ đến mức cả thở mạnh cũng không dám, run lập cập đứng một bên.
Hắn không nghĩ tới trong thời gian mình rời đi lại phát sinh chuyện mà hắn không muốn thấy nhất.
Trần Mộ không ngờ lại buôn bán {Vũ Toa} tạp cùng rất nhiều người!
Hai mắt lóe lên hàn quang, đây là dấu hiệu báo trước cơn giận của Ninh Bằng, thư ký đứng bên cạnh càng run rẩy đến đáng thương.
Đột nhiên Ninh Bằng tỉnh táo lại.
Mình cũng không nói với Trần Mộ rằng không thể đưa {Vũ Toa} tạp ra ngoài. Điều này không nằm ngoài thỏa thuận, nên khó trách được Trần Mộ. Hơn nữa Trần Mộ còn có tác dụng lớn với bọn họ, nếu trách tội hắn, chỉ sợ tổn hại đến quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Về phần đám tạp tu này sau khi thấy được uy lực của {Vũ Toa} tạp, tìm mọi cách thu mua cũng là chuyện rất bình thường.
Đối với đám tạp tu thì Ninh Bằng sẽ không suy nghĩ, nhưng hắn lại không thể không cân nhắc sự hợp tác với Trần Mộ. {Vũ Toa} tạp chỉ có mình Trần Mộ chế tạo được, trước khi có thể thành công phá giải và phảng chế, bọn họ không thể cùng làm hỏng quan hệ với Trần Mộ, hơn nữa còn muốn tận lực cho hắn lợi ích.
Ninh Bằng vẫn đề phòng {Vũ Toa} tạp truyền ra ngoài, loại tạp phiến này một khi thực hiện trang bị quy mô lớn liền có thể phát huy uy lực đáng sợ. Mặc dù theo như lời Vu lão nói phảng chế {Vũ Toa} tạp cực khó, nhưng nếu như vạn nhất thì sao?
Cho nên khi chiến sự vừa chấm dứt, hắn liền tìm A Thập, dùng giá cao mua đi tấm {Vũ Toa} tạp của hắn. Vốn tưởng rằng như vậy sẽ vạn vô nhất thất, cũng không ngờ rằng mình lại phạm phải sai lầm như vậy, tình huống thoáng cái liền vượt khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Trần Mộ đã hủy bỏ ủy thác được hơn một tuần, lúc này việc khẩn cấp không phải là đi tìm Trần Mộ, mà là cần tìm tạp tu đã đổi được {Vũ Toa} tạp.
Suy nghĩ chốc lát, hắn lập tức ra lệnh: “Lập tức đi thăm dò, có những ai đổi được {Vũ Toa} tạp, đem danh sách cho ta, một người cũng không để lọt! Nhanh lên!”
Thư ký vâng một tiếng rồi lập tức vội vã ra khỏi phòng làm việc của Ninh Bằng
***
Trong thời gian này trọng điểm luyện tập của Trần Mộ là độ nhạy của cảm giác. Bản thân hắn cảm nhận được chỗ tốt của độ nhạy của cảm giác, tự nhiên muốn luyện tập không ngừng.
Hít sâu, thở nhẹ, làm cho tâm trầm tĩnh xuống, tốc độ của vòng xoáy cảm giác giống như con thoi trong cơ thể tăng lên từng chút một. Nó tăng lên rất ít, nếu như là trước kia thì hắn thậm chí còn không phát hiện ra, nhưng sau khi trải qua huấn luyện, hắn đã nhận thấy được loại biến hóa rất nhỏ này của cảm giác.
Tốc độ của vòng xoáy cảm giác hình thoi tăng lên một chút, nhanh chóng tiến vào trạng thái xoay tròn ổn định. Một lát sau tiếp tục tăng tốc một lần nữa rồi lại duy trì tốc độ, lặp đi lặp lại như thế, giống như đi lên từng bậc thang một.
Luyện tập như vậy nhìn qua có vẻ rất chậm chạp, cần đến thời gian dài, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tốc độ của vòng xoáy cảm giác hình thoi mới đạt tới tốc độ cao nhất mà gần đây hắn có thể khống chế được. Ở tốc độ này chỉ cần hơi lơ là một chút thì sẽ phá vỡ trạng thái ổn định của vòng xoáy cảm giác hình thoi.
Cũng không phải tuyệt đối giữ tốc độ ổn định!
Trần Mộ phát hiện một tia dao động vận chuyển trong vòng xoáy cảm giác hình thoi. Luồng dao động này cực nhỏ, nhưng lại làm cho trình độ cảm giác của hắn đối với xung quanh mơ hồ rất nhiều. Hắn dốc sức điều chỉnh vòng xoáy cảm giác hình thoi, làm dịu đi luồng dao động kia.
Trần Mộ nhắm mắt đứng yên, xung quanh hắn, vô số điểm sáng cỡ móng tay giống như hạt châu bắn ra với tốc độ cao. Chúng như một đám tinh linh, mỗi một điểm đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúng bay với tốc độ cao quanh Trần Mộ, nhưng lại không chạm vào hắn.
Tốc độ phi hành của chúng cực nhanh, đường bay khó có thể đoán trước, hơn nữa số lượng rất nhiều, ở cấp bậc huấn luyện này số lượng đã lên đến trên một ngàn. Nếu như nói một điểm sáng nhỏ là một con côn trùng vậy thì nơi này là một biển côn trùng sống.
Cảnh tượng xung quanh càng lúc càng hiện rõ trong đầu hắn, từng chi tiết đều dần rõ ràng lên. Từng điểm sáng lớn nhỏ khác nhau, tốc độ nhanh chậm…
Trần Mộ mở to mắt, báo ra số lượng chính xác: “1367!”
“Chúc mừng ngươi, độ nhạy của cảm giác đã đạt 45 điểm! Có tiến vào vòng tiếp theo không?”