Chương 187: Tiểu Man
Dịch: thienluan
Biên dịch: vandai79
Biên tập: vandai79
Nguồn:www.tangthuvien.com
Cửa mở ra, lộ ra một thiếu niên ước chừng mười hai tuổi, thiếu niên nhất thời nhất thời ngạc nhiên vui mừng hô:
- Tiểu Man tỷ!
Nó đi theo sau, quay người hướng trong viện hô:
- Mẹ, Tiểu Man tỷ tới!
Tử y thiếu nữ được xưng là Tiểu Man tỷ khom lưng, hai tay bóp khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên, day qua day lại, miệng hì hì cười nói:
- Ha, Tiểu An vẫn non nớt như vậy a! Da tay này, thật làm cho tỷ tỷ hâm mộ a!
Tiểu An kêu ô ô, đại khái biết rõ phản kháng cũng vô dụng, bất đắc dĩ để tử y thiếu nữ tùy ý chọc ghẹo.
Không bao lâu, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, một phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi, mặc tạp dề từ trong phòng chạy đi ra. Phụ nữ vừa nhìn thấy tử y thiếu nữ, trong thanh âm tràn ngập vui mừng lẫn kinh ngạc:
- Tiểu Man!
Tiểu Man buông Tiểu An ra, đứng thẳng người, tháo kính mát xuống, cười dài nhìn phụ nữ:
- Mai tỷ!
Hai mắt của nàng giống như bảo thạch xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi nhưng trên vầng trán lại lộ ra một cỗ khí chất thành thục cùng mạnh mẽ.
Không biết nghĩ đến cái gì, hốc mắt Mai tỷ ửng đỏ, bất quá lập tức vui vẻ nói:
- Mau vào mau vào! Vừa lúc đến thời gian ăn cơm.
Rồi lập tức oán giận nói:
- Ngươi muốn tới, cũng không biết báo trước một tiếng.
- Ha, ta cũng vừa vặn có việc đến chứ.
Tiểu Man hì hì cười nói.
- Lần này tính ở lại bao lâu?
Mai tỷ vừa đi vào, vừa ân cần hỏi.
- Phỏng chừng được một lúc.
Vẻ mặt Tiểu Man có chút bất đắc dĩ.
- Tiểu An một bên thoáng cái hoan hô nhanh chóng nhảy dựng lên:
Thật tốt quá! Tiểu Man tỷ có thể chỉ đạo ta phương pháp học tạp tu.
- Đứa nhỏ này chỉ biết tạp tu.
Mai tỷ hiển nhiên đối với việc con trai mình si mê tạp tu như thế có chút bất mãn.
Trên bàn cơm, nhìn Tiểu Man ăn như gió cuốn mây tan, không có chút phong độ, đem tất cả thực vật trong chén quét dọn sạch sẽ, trong mắt Mai tỷ tràn đầy đau xót:
- Từ từ ăn, đừng nóng vội, không ai tranh đoạt với ngươi, trong phòng bếp còn có nữa. Ngươi mấy ngày không ăn cơm rồi? Tại sao đói bụng đến nỗi như vậy?
- Ba ngày.
Tiểu Man trong miệng hàm hồ nói không rõ.
- Ba ngày?
Mai tỷ nhất thời bị hù dọa giật mình, nàng tức khắc dựng thẳng lông mày:
- Ngươi nói, ngươi bay ba ngày?
Tiểu Man vừa nhai nuốt ngấu nghiến thức ăn, vừa gật đầu. Tiểu An ở bên cạnh tràn đầy sùng bái nhìn Tiểu Man. Hai mắt hắn như muốn nói: “Ta rất sùng bái!” Có thể không ngừng phi hành ba ngày, không phải tạp tu bình thường có thể làm được.
Mai tỷ nhất thời buông chiếc đũa trên tay, không vui nói:
- Tại sao ngươi không thương xót thân thể của chính mình? Hiện tại ngồi xe đường dài cũng rất thoải mái, ngươi cứ tiếp tục như vậy, sau này già, lại mang một thân bệnh.
Tiểu Man một mặt liên tiếp gật đầu, một mặt liều mạng đút thực vật trong miệng. Thấy bộ dáng nàng chật vật như vậy, Mai tỷ không tự kìm hãm được lại cầm đũa, gắp rau đưa cho Tiểu Man.
Ăn cơm xong, Tiểu Man vỗ về cái bụng hơi căng của mình. Không hề để ý hình tượng, khẽ nằm trên sàn nhà. Tiểu An bò đến một bên, rất kì quái hỏi:
- Tiểu Man tỷ, tỷ bay lâu như vậy để làm gì?
Tiểu Man rất thoải mái hất cái cằm nhọn lên, lười nhác nói:
- Không có tiền a.
Tiểu An khó hiểu:
- Tiểu Man tỷ, tỷ không phải rất lợi hại sao? Tại sao lại không có tiền?
- Ham muốn là ma quỷ a, ta không cẩn thận mua bộ áo liền quần này, đem tiền xài hết.
Tiểu Man lơ đễnh nói, lập tức bổ sung một câu:
- Ha, còn mang cho ngươi một lễ vật.
Tiểu An lập tức trở nên hưng phấn:
- Ta biết Tiểu Man tỷ là tốt nhất ! Lễ vật gì?
- Nghe nói cường độ cảm giác của ngươi đạt tới cấp hai?
Tiểu Man dù bận vẫn ung dung hỏi.
- Đó là Tiểu An vẫn rất cố gắng đấy chứ.
Tiểu An ưỡng bộ ngực. Bất quá hắn chợt nổi giận phát hiện bộ ngực mình quá mức gầy yếu. Ở tuổi mười hai, cường độ cảm giác có thể đạt tới cấp hai, đây là một thành tích tương đối không tồi.
- Tấm Liệt Diễm Long tạp này cho ngươi.
Tiểu Man từ trong túi rút ra tấm Liệt Diễm Long tạp, nàng mua được ở một tạp điếm bình thường tại Thành phố Lars. Trên người nàng chỉ còn lại có mười vạn audierne, vì mua lễ vật cho cháu, nàng bay ba ngày ba đêm, không nghĩ tới tùy tiện đi vào một tạp điếm lại phát hiện tấm Liệt Diễm Long tạp giá tám vạn audierne, nàng lập tức mua liền.
Tiểu An vui vô cùng tiếp nhận Liệt Diễm Long tạp. Hắn vốn tưởng rằng còn phải chờ thời gian rất lâu mới có thể có được chiến đấu tạp của riêng mình, không nghĩ tới lại nhận được niềm vui ngoài ý muốn. Trong niềm hạnh phúc, Tiểu An bỗng chốc ôm lấy Tiểu Man, "chụt" hôn một cái, vui mừng nói:
- Ha! Ta biết Tiểu Man tỷ đối với ta là tốt nhất!
- Hắc, tuổi còn nhỏ mà đã biết ăn đậu hũ của tỷ tỷ rồi!
Tiểu Man gõ đầu Tiểu An, làm bộ tức giận. Nhìn Tiểu An nhảy nhót, trong lòng Tiểu Man ấm áp, khổ cực ba ngày này của mình quả nhiên không vô ích. Bất quá nàng vẫn tương đối thô bạo một tay nắm áo của Tiểu An, đem Tiểu An đang chuẩn bị xông ra ngoài lôi đến trước mặt mình.
- Lại muốn chạy đi chỗ nào hả?
Lông mi Tiểu Man nhíu lại:
- Hiện tại cảm giác của ngươi mới đạt cấp hai, sử dụng Liệt Diễm Long tạp thật sự có chút miễn cưỡng. Bất quá chờ ngươi lên tới cấp ba, sẽ tương đối thong dong một ít. Ta có thể nói cho ngươi biết, nếu ngươi dựa vào Liệt Diễm Long tạp ở bên ngoài khi dễ người khác, chọc mẹ ngươi tức giận, cẩn thận ta đánh vào mông ngươi.
Tiểu An cười hì hì nói:
- Tiểu Man tỷ không cần làm ta sợ, ta rất thông minh.
Bất quá hắn chợt lắc cánh tay Tiểu Man:
- Tiểu Man tỷ, ngươi tới dạy ta sử dụng Liệt Diễm Long tạp có được hay không?
Suy nghĩ một chút, Tiểu Man gật đầu:
- Cũng tốt, tránh tên quỷ quái nghịch ngợm ngươi xuất hiện vấn đề gì, lại bị mẹ ngươi phạt quỳ.
Tiếp theo nàng hướng phòng bếp hô:
- Mai tỷ, ta mang Tiểu An đi ra ngoài chơi một chút a.
Trong phòng bếp truyền đến thanh âm mẫu thân Tiểu An:
- Đi đi, chú ý an toàn, đừng trở về quá muộn.
Tiểu Man vừa đáp lời, vừa dẫn theo Tiểu An bay lên trời, hướng địa phương hẻo lánh bay đi. Dân cư Đông Hưng trấn vốn không nhiều, địa phương hẻo lánh tự nhiên có rất nhiều. Nhìn lướt qua, thấy không có người chướng mắt khác, Tiểu Man mang theo Tiểu An đáp xuống một chỗ hoang dã.
- Liệt Diễm Long tạp sử dụng là đơn giản nhất, ngươi chỉ cần dùng cảm giác đem năng lượng dẫn vào Liệt Diễm Long tạp, sau đó bắt nó phóng ra là có thể. Đơn giản như vậy, ta sẽ không nói nhảm nhiều.
Tiểu Man hờ hững ngồi ở một bên, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh, biếng nhác nằm nghiêng.
- Sao?
Tiểu An cái hiểu cái không đáp lời, liền đè nút kích hoạt độ nghi xuống. Cường độ cảm giác vẫn đủ để cho hắn kích hoạt độ nghi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tiểu An tràn đầy chăm chú, nghiêm trang y hệt một tiểu đại nhân. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận điều chỉnh cảm giác.
Tiểu Man tán thưởng liếc mắt nhìn Tiểu An một cái, mười hai tuổi, cấp hai, mặc dù không thể coi là thiên tài, nhưng có thể được tính là tốt đẹp, hơn nữa lúc này vẻ trang trọng Tiểu An biểu hiện ra ngoài càng lại làm cho Tiểu Man phi thường tán thưởng. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Tiểu Man liền thu hồi ánh mắt, sử dụng Liệt Diễm Long tạp đơn giản nhất, nàng tin tưởng Tiểu An nhất định rất dễ dàng có thể phóng ra năng lượng công kích.
Trong miệng nhấm nhấm nhánh cỏ, một cỗ mùi vị chát đắng đặc biệt của cỏ xanh tan ra trong miệng của nàng.
Nghĩ đến nhiệm vụ lần này, nàng không khỏi dâng lên một tia lo lắng. Lần này bọn họ phải đối mặt địch nhân, so với tất cả địch nhân của bọn họ trước kia cường đại hơn mấy lần. Ánh mắt rơi vào độ nghi trên cổ tay mình, móc đeo đã bị mài mòn rất nghiêm trọng, chỗ cổ tay phải đeo độ nghi, còn để lại một dấu vết rõ ràng.
Năm tháng vẫn còn để lại dấu vết trên người mình a, bất tri bất giác, tuổi mình không hề nhỏ nữa. Song, vừa nghĩ đến lòng tin kiên trì của mình, tinh thần của nàng cũng không khỏi trở nên phấn chấn hẳn lên, ít nhất, tự mình có mục tiêu phấn đấu rõ ràng.
Vô luận như thế nào, tự mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tia kiên nghị.
- Tiểu Man tỷ!
Thanh âm khóc lóc thảm thiết của Tiểu An cắt đứt suy nghĩ của nàng, khẽ động, Tiểu Man ngẩng đầu, kì quái hỏi:
- Làm sao vậy?
Tiểu An với một bộ vẻ mặt khóc không ra nước mắt:
- Vẫn không được, khi cảm giác của ta khống chế năng lượng của Liệt Diễm Long tạp, rất kì quái, nó đột nhiên thoáng cái mất đi khống chế, sau đó vô tung vô ảnh.
- Khó có khả năng a!
Tiểu Man sửng sốt, vô ý thức nói, bất quá khi nàng thấy bộ dáng Tiểu An bị đả kích nặng nề, lập tức đổi giọng:
- Tiểu An đừng vội! Đưa cho Tiểu Man tỷ nhìn một chút có phải tấm Liệt Diễm Long tạp này bị phá hủy hay không.
Theo lý thuyết, cảm giác cường độ cấp hai muốn khống chế Liệt Diễm Long tạp đích xác có chút khó khăn, nhưng hoàn thành công kích đơn giản nhất không có vấn đề gì.
Tiếp nhận Liệt Diễm Long tạp Tiểu An đưa qua, nàng đem nó cắm vào độ nghi của mình. Tràng cảnh khi nàng luyện tập sử dụng Liệt Diễm Long tạp đột nhiên hiện lên tại trước mắt, rất xa xôi rất mơ hồ. Tấm tạp phiến này phảng phất thoáng xúc động một chút ký ức ở sâu trong nội tâm nàng, nàng nảy sinh một vẻ hoảng hốt ngắn ngủi.
Hôm nay làm sao vậy? Chính mình hình như có chút trở nên đa sầu đa cảm, Tiểu Man cười khổ, động tác trên tay cũng không chậm, thuần thục vô cùng. Tiểu An đã sớm quét sạch lo lắng vừa rồi, vẻ mặt chờ mong nhìn Tiểu Man tỷ của hắn. Từ lúc rất nhỏ, Tiểu Man tỷ là thần tượng hắn sùng bái. Lần đó cũng là lần đầu tiên Tiểu Man tỷ và hắn, còn có mẫu thân gặp nhau. Hắn chính mắt thấy Tiểu Man tỷ đại phát thần uy, một người liền giết chết năm kẻ xấu, cứu hắn cùng mẫu thân. Từ đó về sau, hắn liền lập chí trở thành một tạp tu lợi hại giống như Tiểu Man tỷ vậy.
Tiểu Man tỷ lần đó ra tay, để lại trong đầu hắn dấu vết kinh diễm. Song, từ lần đó về sau, hắn cũng không thấy Tiểu Man tỷ ra tay lần nào nữa.
Hôm nay có thể thấy Tiểu Man tỷ ra tay! Điều này làm cho trái tim nho nhỏ của hắn lập tức trở nên kích động.
Thực lực của Tiểu Man tự nhiên Tiểu An không thể so được, cảm giác của nàng mới vừa chạm đến Liệt Diễm Long tạp, liền phát hiện không đúng.