Chương 213: Ký tự “C”
Dịch: Athox
Biên dịch: Blak
Biên tập: vandai79
Nguồn:www.tangthuvien.com
Tiểu Man trở về trấn Đông Hưng, chỉ ở nhà của Mai tỷ thì nàng mới có thể được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Trận chiến vừa qua khiến tinh thần của nàng bị chấn động khá sâu nên cần phải tĩnh dưỡng. Do chịu căng thẳng trong một thời gian dài nên thần kinh của nàng lúc nào cũng căng như dây đàn, nếu như không thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì rất nguy hại.
Dù là tạp tu cao thủ thì cũng phải có sự điều chỉnh như vậy, đây là điểm khác biệt giữa cao thủ và thấp thủ. Họ biết lúc nào nên điều chỉnh trạng thái của bản thân, ý chí của họ kiên định, vững vàng hơn.
Vì vậy, khi Vu Quả đề nghị Tiểu Man nghỉ ngơi một thời gian thì nàng lập tức chấp nhận.
- Mai tỷ!
Thấy hình ảnh Mai tỷ trong bộ tạp dề, Tiểu Man bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng nhìn Mai tỷ rồi cười.
Vẻ vui mừng lẫn ngạc nhiên hiện lên trên mặt Mai tỷ, nàng buông mớ rau đang rửa trên tay xuống:
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế? Tối nay muốn ăn gì nào? Chút nữa Tiểu An mới đi học về. Nếu muội đói thì ở trong tủ lạnh có đồ ăn đấy.
Tiểu Man bước tới ôm Mai tỷ, hít thật sâu rồi nghiêm mặt, hồn nhiên nói:
- Muội không đói đâu, tối nay ăn gì cũng được. Để muội giúp tỷ rửa rau!
Dứt lời liền không để ý đến sự phản đối của Mai tỷ, nàng cởi áo khoác ngoài ra để lộ đường cong gợi cảm bên dưới lớp áo len màu đen bó sát người.
Mai tỷ bất đắc dĩ vừa cười vừa nhìn Tiểu Man, thấy không ngăn cản được đành nói:
- Được rồi, muội lại đây. Đeo tạp dề vào đi, đừng để dơ quần áo.
Một lúc sau thì Tiểu An về. Vừa thấy Tiểu Man, hắn liền vui mừng hét to:
- Tiểu Man tỷ!
Mai tỷ liền trừng mắt nhìn Tiểu An:
- Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải gọi là dì Tiểu Man!
Nàng nghĩ Tiểu Man gọi nàng là tỷ thì Tiểu An đương nhiên phải gọi Tiểu Man là dì rồi.
Nhưng ngược lại Tiểu An chẳng hề sợ mẹ mà cười:
- Con mà gọi là dì thì Tiểu Man tỷ không vui đâu.
- Đúng rồi nha!
Tiểu Man cười:
- Ta cũng không muốn bị kêu là già đâu.
Tiểu An ngây ra nhìn Tiểu Man, kêu lớn:
- Trời ơi! Thật xinh đẹp! Tiểu Man tỷ, tỷ mà tới làm giáo viên ở trường của ta thì chắc chắn sẽ khiến lão hiệu trưởng điên đảo! Không chừng lão ấy còn có thể hồi xuân một lần nữa ấy chứ!
Mai tỷ đang nấu cơm liền nổi giận, chạy tới gõ đầu Tiểu An:
- Càng nói càng bậy, không biết học được ở đâu cái kiểu ăn nói này nữa, xem ra mẹ phải dạy dỗ lại con mới được.
Tiểu Man thầm vui trong lòng, cô gái nào mà chẳng thích người ta khen mình xinh đẹp, hơn nữa nàng cảm thấy lời khen của đứa trẻ như Tiểu An xuất phát từ nội tâm, không tư lợi. Thấy Tiểu An bị gõ đầu, nàng nhẹ nhàng xoa xoa rồi cưng chiều hỏi hắn:
- Có đau không?
Tiểu An lắc đầu liên tục:
- Không đau, không đau! Tay của Tiểu Man tỷ xoa thật là thoải mái.
Có thể nhận thấy sự vui vẻ trong ánh mắt của Tiểu Man, nàng cốc nhẹ vào đầu hắn:
- Đúng là miệng mồm láu lỉnh, không biết sau này sẽ làm bao cô gái say mê đây. Lại đây nói cho tỷ biết, gần đây đi học vui không?
Tiểu An lập tức hăng hái kể những chuyện thú vị ở trường, đôi lúc còn chọc cho Tiểu Man cười không thôi. Mai tỷ đang nấu cơm thỉnh thoảng quay lại, nàng không giấu nổi nụ cười hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy hai người.
Bỗng Tiểu An nhớ tới một chuyện, hưng phấn nói:
- Tiểu Man tỷ, để đệ cho tỷ xem cái này.
- Cái gì vậy?
Tiểu Man tò mò hỏi.
- Hì hì, đệ phải vất vả lắm mới mượn được đó!
Tiểu An đắc ý giơ bộ huyễn tạp trong tay:
- Đây là bộ giáo trình “hot” nhất bây giờ! Giáo trình này là của công ty nổi tiếng - Thiên Dực! Tỷ biết bộ giáo trình này đắt hàng đến cỡ nào đâu, ở ngoài đều không còn bộ nào. Trong lớp của đệ chỉ có ba người mua được thôi đó.
- Giáo trình?
Tiểu Man thầm cười, đúng là trẻ con a. Nhưng nàng không muốn làm Tiểu An mất vui nên vẫn ra vẻ hứng thú.
Bộ huyễn tạp được đặt trong một cái hộp rất đẹp và tinh xảo. Nếu như Tiểu An không nói ra thì nàng cũng không biết trong này chứa một bộ giáo trình. Nàng không khỏi than thở trong lòng, bây giờ người ta thật biết cách kinh doanh, nhìn qua cái hộp còn tưởng là tạp phiến cao cấp chứ.
Sau khi mở hộp, một bộ tạp phiến được sắp ngay ngắn lập tức đập vào mắt nàng.
Ánh mắt nàng tập trung vào góc của tạp phiến, ở đó có một chữ “C” lớn thật bắt mắt!
***
Tập đoàn Trung Châu thanh toán tiền công rất nhanh, Tiền Minh Nhất hết sức hài lòng với tấm huyễn tạp quảng cáo này, đến mức hắn còn mời Bặc Cường Đông ở lại dùng cơm dù tình hình đang căng thẳng. Bặc Cường Đông vô cùng sảng khoái khi được sủng ái như vậy. Mọi người quanh bàn ăn đều không ngừng bàn tán về tấm huyễn tạp quảng cáo kia khiến hư vinh trong lòng hắn được đề cao đến cực điểm. Hắn trở về công ty mà người cứ như đang bước trên mây.
Lúc nhận được tiền Trần Mộ mới an tâm hơn, cái này gọi là “có tiền thì không lo”. Nếu đầu tư vào phòng chế tạp thì 700 vạn audierne này chỉ bằng một sợi lông trâu, nhưng lại đủ chi dùng cho cuộc sống của hắn và Weah trong một thời gian dài. Nhớ lại mấy năm trước, hắn chỉ cần vài trăm audierne là đủ sống một tháng.
Lộ Tiểu Như vẫn tỉnh bơ, với thực lực và thân phận thì số tiền này không đủ để nàng dao động. Trừ ba người bọn họ ra thì những nhân viên khác trong công ty đều hoan hô vui mừng, rất ít khi có được hợp đồng lớn như vậy, huống chi lần này lại thu được cả danh lẫn lợi. Tiếng tăm của Thiên Dực sẽ vang dội khắp Thành phố Lars, điều này liên quan trực tiếp tới tương lai của mọi nhân viên trong công ty nên có thể hiểu được sao bọn họ lại kích động đến vậy.
Vẻ bình thản của Lộ Tiểu Như khiến đám nhân viên cảm thấy cao thâm khó lường giống ông chủ và Weah. Bọn họ có thể hiểu được tại sao hai người không bị kích động bởi bất cứ điều gì. Cô thư kí xinh đẹp này cũng khiến người khác nhìn không thấu, mọi người không khỏi than thở trong lòng, “Đúng là cạnh ông chủ không có ai đơn giản.”
Weah bước tới trước mặt Trần Mộ.
- Ta cần tiền!
Trần Mộ ngẩn ra, thậm chí còn nghi rằng lỗ tai của mình có vấn đề. Weah mà cần tiền sao? Trần Mộ vẫn nghĩ Weah không hề có ý thức về tiền bạc, dù có đưa thì hắn cũng không biết xài ra sao. Một người như vậy bỗng nói với Trần Mộ rằng bản thân cần tiền, sao không làm Trần Mộ kinh ngạc?
Nhưng Trần Mộ cũng không hỏi Weah muốn làm gì. Với tính cách của Weah, hắn đã mở miệng thì chắc chắn là có việc cần dùng.
Trần Mộ hỏi:
- Cần bao nhiêu?
Weah chần chừ một lúc rồi trả lời:
- Đưa ta một nửa.
Một nửa là 350 vạn, đây không phải con số nhỏ nhưng Trần Mộ không chút do dự đưa Weah 400 vạn. Tuy nhiên hắn vẫn hỏi lại:
- Biết cách xài không?
Câu này suýt làm Lộ Tiểu Như đứng kế bên té ngửa.
- Biết!!!
Weah trả lời rất dứt khoát, đi thẳng ra cửa, chỉ vọng lại một câu:
- Ta phải ra ngoài một lát.
Rồi để lại Trần Mộ lẫn Lộ Tiểu Như với vẻ mặt kinh ngạc ở đằng sau.
Trần Mộ trơ mắt nhìn Weah biến mất, đến giờ hắn còn chưa kịp phản ứng. Dù sao hắn cũng có thể khẳng định Weah thực sự có việc cần. Yêu cầu mình đưa một số tiền lớn rồi lập tức chạy đi, không có chuyện mới là lạ. Tuy nhiên Weah nói là làm, khi Trần Mộ muốn tìm thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Hắn thầm cười khổ, tác phong của Weah và nữ ma quỷ giống nhau như đúc, trừ việc Weah có vẻ ôn hòa hơn. Tất nhiên Alfonso và những người khác mà nghe được câu này thì bọn họ sẽ phản đối ngay. Weah mà ôn hòa ư? Vậy cả thế giới đều hòa bình rồi.
Trần Mộ tự thấy bản thân không thể can thiệp vào hành vi của Weah, nhưng hắn cũng không cần lo lắng, xác suất kẻ phi nhân loại như Weah gây nguy hiểm cho người khác còn cao hơn việc bản thân hắn gặp nguy hiểm. Trần Mộ dám khẳng định nếu đấu tay đôi với tên đeo nửa mặt nạ kia thì Weah thắng chắc.
Tên đeo mặt nạ kia dù mạnh nhưng Trần Mộ cho rằng mình có thể đánh ngang tay với hắn, ngược lại đến giờ hắn vẫn cảm thấy không có chút phần thắng khi đối mặt với Weah. Đây là sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, hoàn toàn giống lúc ở với nữ ma quỷ.
Nếu không cần lo cho Weah thì Trần Mộ cũng làm việc của mình. Lộ Tiểu Như rất an phận đứng sau hắn, giống hệt một thư ký.
Đúng lúc này thì có người hùng hổ xông vào.
- Ai là ông chủ ở đây?
Tất cả mọi người đều ngừng tay, giật mình nhìn ra cửa. Một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác màu tím với mái tóc đuôi ngựa đứng ở đó.
Mắt Trần Mộ co lại rồi lập tức trở lại bình thường, nhịp hô hấp của Lộ Tiểu Như ở đằng sau bỗng trở nên nặng nề nhưng sau một giây liền trở lại như cũ.
“Là nàng ta!” Tim Trần Mộ đập liên tục, cô gái này là nữ tạp tu đã giao thủ với Lộ Tiểu Như cuối trận chiến. Trần Mộ có ấn tượng rất sâu sắc với thực lực xuất chúng của nàng ta.
Không ngờ nàng ta tìm tới đây! Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra mình? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Trần Mộ.
Nữ tạp tu này là đồng bọn với tên tạp tu đeo nửa mặt nạ kia, rõ ràng là bọn họ thuộc về một tổ chức. Chuyện mà Trần Mộ không muốn nhất vào lúc này là bị tổ chức lớn này chú ý.
Nhưng đối phương đã tìm tới cửa!
Phản ứng đầu tiên của Trần Mộ là chuẩn bị chiến đấu.