Chương 214: Kích Thích
Dịch: Athox
Biên dịch: Blak
Biên tập: vandai79
Nguồn:www.tangthuvien.com
Tiểu Man ngó quanh, ở trong đại sảnh có mấy chục người và bọn họ đều quay sang nhìn nàng. Nhưng Tiểu Man được gọi là nữ bạo long thì sao có thể để ý đến chuyện nhỏ nhặt này? Nàng giơ tấm huyễn tạp giáo trình của Thiên Dực ra rồi hỏi lớn:
- Ai làm cái này?
Mọi người ngẩn ra nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không một ai lên tiếng.
Tiểu Man liền cảm thấy hơi nóng nảy, cất cao giọng:
- Ta đang hỏi các ngươi đó!
Ở sau Trần Mộ, sát khí ẩn hiện trên người Lộ Tiểu Như, nàng vẫn nhớ mối hận suýt mất mạng trong tay Tiểu Man. Bây giờ thấy Tiểu Man chạy tới đây hò hét thì nàng khó chịu đến cực điểm. Hiện giờ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Trần Mộ ra lệnh thì lập tức ra tay giết chết Tiểu Man! Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nhìn thế nào thì tên thiếu niên này cũng không giống loại người dễ dàng tha cho kẻ nào dám ức hiếp hắn. Nàng cùng hắn liên thủ thì con nhỏ đáng chết kia chắc chắn không hề có cơ hội sống sót nào.
Nàng rất tự tin vào bản thân, mà với Trần Mộ thì nàng còn tự tin hơn cả bản thân mình.
Đám nhân viên của Thiên Dực nổi giận, chạy tới đây còn hò hét trước mặt ông chủ, chẳng phải coi bọn họ không ra gì sao?
- Vị tiểu thư này…
Một nhân viên nhịn không được, bước lên nhắc nhở.
Nhìn những ánh mắt bất thiện xung quanh, Tiểu Man biết mình đã vô ý chọc giận tất cả bọn họ. Nhưng nàng đã quen hoành hành trong tổ chức, trừ lão đại và đại ca Vu Quả ra thì những người khác đều từng bị nàng chà đạp, nàng đã gặp nhiều tình huống như thế này rồi.
- Ai làm?
Tiểu Man đã không còn kiên nhẫn được nữa. Nàng vừa duỗi tay phải ra thì một tiếng nổ lớn vang lên, một cái bàn gỗ trong góc phòng bỗng nổ tan, vô số mảnh gỗ vụn bắn tung tóe. Nàng không hề e ngại, một công ty huyễn tạp quảng cáo thì làm sao có kẻ nào đủ mạnh. Mà cho dù có tạp tu thì nàng cũng không sợ, tạp tu đồng cấp với nàng đều thuộc về các công ty lớn.
Chiêu này đúng là có hiệu quả, đám nhân viên lập tức im bặt, dù phẫn nộ nhưng chẳng ai dám nói gì trước thực lực của đối phương. Tuy nhiên, một ít nhân viên lại lộ ra vẻ hưng phấn, bọn họ từng thấy thủ đoạn của Trần Mộ, biết ông chủ của mình không phải người dễ chọc.
Đúng với dự đoán của bọn họ, Trần Mộ đứng dậy.
- Ngươi là ai?
Âm thanh bình thản nhưng lại lộ ra một cỗ áp lực bức người, có lẽ ngay cả Trần Mộ cũng không biết hắn đã bắt đầu mang phong cách của một người lãnh đạo. Bắt đầu từ lúc dẫn dắt đám trẻ trong rừng đến khi tới căn cứ Hạ Thành, hắn vẫn đóng vai trò là người lãnh đạo, sau khi đến Thành phố Lars thì hắn lại làm ông chủ của Thiên Dực. Những kinh nghiệm này khiến cho khí chất của hắn thay đổi lúc nào không biết. Những thay đổi này diễn ra rất thầm lặng nên Trần Mộ không hề nhận ra.
Dù là trước mặt đám trẻ trong rừng hay ở Thiên Dực bây giờ, hắn đều không cho rằng mình là người lãnh đạo nên hắn mới có thể dứt khoát rời khỏi căn cứ. Nếu như xảy ra chuyện thì hắn cũng có thể rời khỏi Thiên Dực rất dễ dàng.
Tuy nhiên, dù hắn phát hiện hay không thì thay đổi này vẫn thực sự tồn tại.
Tiểu Man hơi giật mình nhìn thiếu niên bước ra trong đám đông, hắn là người trẻ tuổi nhất nhưng là người lớn giọng nhất. Tiểu Man kiêu ngạo nhưng không ngốc, thấy những nhân viên xung quanh không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên thì nàng biết tên thiếu niên trước mặt không phải là ông chủ thì cũng là nhân vật quan trọng. Tên thiếu niên có vẻ yếu đuối nhưng khí chất của hắn thì lại giống với đại ca Vu Quả và lão đại.
Nàng đột nhiên nhìn chăm chú cô gái đứng sau thiếu niên kia.
“Cô gái này là kẻ nguy hiểm!” Tiểu Man thầm rùng mình, cảm giác giữa cao thủ rất vi diệu. Cô gái mặc trang phục công sở, nhìn qua thì hẳn là thư kí của thiếu niên. Điều làm nàng thấy lạ là đôi mắt của cô gái này rất quen thuộc, nhưng nàng nghĩ mãi mà không nhớ ra được.
Nhưng tình huống trước mắt không cho nàng thời gian để suy nghĩ, nàng phát hiện nữ thư kí nhìn mình với ánh mắt bất thiện, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Quả nhiên thiếu niên này không phải người đơn giản! Tiểu Man càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
Dù là ai đi nữa, nếu có một cô gái xinh đẹp mà mạnh mẽ như vậy làm thư ký kiêm vệ sĩ thì đều không đơn giản. Dạo này nữ tạp tu đã nhiều hơn trước nhưng vừa có nhan sắc vừa có thực lực như vậy thì rất hiếm thấy.
Bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Tiểu Man bỗng nở nụ cười, cả căn phòng dường như sáng hơn vài phần.
- Do quá sốt ruột nên tiểu nữ đã thất lễ, xin tạ lỗi mọi người! Mong mọi người thông cảm! Ta tên là Tiểu Man, tới đây để tìm chế tạp sư chế tạo tấm tạp phiến này, ta hy vọng có thể nhờ hắn chế tạo một tấm tạp phiến chiến đấu.
Tiểu Man ưu nhã hành lễ. Nàng tin dù cho “lão bà” dạy lễ nghi cho mình ở đây thì cũng không thể tìm ra chút sơ sót nào.
Đám nhân viên há hốc mồm, khó tin nhìn Tiểu Man. Tất cả bọn họ đều choáng váng, không ai hiểu sao cô gái mạnh bạo, dã man vừa rồi lại nhanh chóng biến thành một thục nữ hiểu lễ nghi như vậy. Nhìn Tiểu Man ôn thuận đứng tại chỗ, thậm chí mọi người còn nghi ngờ rằng mình bị hoa mắt. Một số nhân viên trẻ tuổi còn hối hận vì sao mình lại nổi giận với một cô gái ôn nhu như vậy chứ?
Trong mắt Trần Mộ cũng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nở nụ cười mang hàm ý mỉa mai.
Nên biết Lộ Tiểu Như không phải hạng người hiền lành gì, đối với việc thay đổi khí chất, nàng còn am hiểu sâu sắc hơn. Nếu không nói thì Tiểu Man cũng không nhận ra nàng, múa rìu qua mắt thợ a!
Trần Mộ là người bình tĩnh nhất, tất nhiên là do không có Weah ở đây.
Lạnh lùng nhìn Tiểu Man, hắn biết rõ cô gái có vẻ ngây thơ này nguy hiểm cỡ nào! Đã trải qua những chuyện hồi nhỏ nên thái độ đối xử với mỹ nữ của hắn khác xa người thường (1). Hắn từng gặp không ít cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc mà lòng dạ độc như rắn rết. Hơn nữa hắn xuất thân nghèo khó nên tự nhiên không hề tơ tưởng gì đến những mỹ nữ này.
Đây chính là đạo lí không có ham muốn thì lòng sẽ vững chãi. Hơn nữa sự càn quấy, hung hăng của đối phương đã khiến hắn phản cảm.
- Đó là do ta làm!
Trần Mộ lạnh nhạt trả lời.
Tiểu Man liền trở nên vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được vị chế tạp sư này thì sao không vui được chứ. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Mộ như một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng nàng.
- Nhưng ta sẽ không chế tạo tạp phiến cho ngươi.
Tuy giọng của Trần Mộ vẫn lạnh nhạt nhưng ngay cả một kẻ ngốc cũng nhận ra vẻ kiên quyết trong đó.
- Vì sao?
Tiểu Man vô thức hỏi lại, trong lời nói mang theo vẻ không cam lòng.
Trần Mộ chẳng muốn giải thích với nàng, nói thêm một câu:
- Mời ngươi rời khỏi đây. Cám ơn!
Sau đó xoay người tiếp tục công việc của mình.
Trong mắt Tiểu Man lộ ra vẻ giận dữ, vừa định nổi nóng thì đúng lúc này Lộ Tiểu Như đã đứng trước người Trần Mộ. Nàng cười nhẹ nhìn Tiểu Man, vô cùng sảng khoái khi thấy sự kinh ngạc trên mặt nàng ta. Mặc dù vết thương trên người còn chưa khép lại nhưng nàng không hề sợ Tiểu Man, huống hồ còn Trần Mộ cao thâm khó lường ở đằng sau. Bây giờ nàng chỉ ước Tiểu Man quậy tung lên để có cơ hội ra tay.
Nàng tính toán rất chi tiết nên biểu hiện của càng thong dong. Mà trong mắt Tiểu Man thì loại thong dong này lại mang theo một ý vị vô cùng đáng sợ, khiến cho người luôn quen thói ngang ngược như Tiểu Man cũng phải kiêng kị.
Tuy Tiểu Man kiêu ngạo nhưng không phải kẻ ngu xuẩn, nàng biết nếu ra tay ở đây thì sẽ rất bất lợi. Dù sao cũng đã biết đối phương là ai, cái nàng không thiếu là thủ đoạn, không cần quá gấp gáp.
Tiểu Man cười tươi như hoa, có vẻ không hề để ý đến câu nói của Trần Mộ, đáp như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Vậy tiểu nữ xin cáo từ.
Nói xong liền đi thẳng ra khỏi Thiên Dực.
Lộ Tiểu Như thất vọng nhìn thoáng qua Trần Mộ, thấy hắn không có ý gì đành trơ mắt nhìn Tiểu Man rời khỏi.
Ngay khi Tiểu Man bước ra ngoài công ty thì Trần Mộ liền xoay người đi lên lầu, Lộ Tiểu Như thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, đám nhân viên lại vùi đầu vào công việc của mình, không ai chú ý tới hành động của ông chủ. Mà Trần Mộ làm gì thì bọn họ cũng chẳng có khả năng quản. Hôm nay là ngày mà Trần Mộ ở cùng với bọn họ lâu nhất.
Vừa lên lầu thì Trần Mộ liền bay tới trước cửa sổ, qua lớp kính vẫn có thể thấy Tiểu Man vừa bay lên trời, khoảng cách không xa.
Trần Mộ không hề do dự cởi quần áo ngoài ra, lấy quả mặt quỷ đặt vào miệng rồi cắn nhẹ.
Lớp màng mềm mại của quả mặt quỷ điên cuồng lan ra khắp mặt của hắn, trong phút chốc đã che hơn phân nửa khuôn mặt. Lộ Tiểu Như vừa bước vào liền thấy cảnh tượng quỷ dị này thì sợ giật cả mình, suýt nữa thét lên. Cho đến cùng thì nàng vẫn là phụ nữ, thấy một thứ mềm mềm giống như vật sống từ trong miệng Trần Mộ bò ra ngoài, hầu như bao trùm cả khuôn mặt hắn thì cảm thấy lạnh cả người. Rốt cuộc nàng cũng hiểu mặt nạ của Trần Mộ được đeo như thế nào, trừ việc càng thêm sợ hãi ra thì không hề có cảm giác gì khác.
Thấy ánh mắt khiếp sợ của Lộ Tiểu Như, Trần Mộ nói:
- Ở lại đây!
Lời còn chưa dứt thì hắn đẩy cửa sổ ra rồi lặng lẽ biến mất tại đó.
Trời đã tối dần, người đi đường cũng đông hơn, số lượng tạp tu bay qua lại trên trời cũng tăng lên, huyễn tạp quảng cáo đầy màu sắc bắt đầu tỏa ra ánh sáng đẹp mắt của chúng. Nếu từ trên trời nhìn xuống thì Thành phố Lars đầy những điểm sáng lấp lánh, giống như một tòa thành không bao giờ ngủ.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc che trở cho Trần Mộ rất tốt. Hắn bay rất thấp, đôi lúc lại núp dưới bóng của các tòa nhà, cẩn thận theo sau Tiểu Man.
Rất ít tạp tu chọn kiểu phi hành này vì nó có độ khó rất cao, lại dễ gặp tai nạn nên bầu trời quang đãng mới là nơi tạp tu thích nhất. Tuy nhiên, để tránh bị phát hiện nên Trần Mộ đành chọn cách này, cũng có nghĩa thỉnh thoảng hắn phải tránh các chướng ngại vật như các tòa nhà, người bình thường vừa tan việc sử dụng khinh khí tạp (2). Khinh khí tạp do bọn họ sử dụng đơn giản hơn nhiều so với khinh khí tạp của học viên của Đông Vệ học phủ, nó không cần cảm giác điều khiển, giúp người ta đi lại nhanh hơn, tiết kiệm sức hơn.
Theo lý thuyết thì tốc độ bay sát mặt đất không thể bằng tốc độ bay trên trời, nhưng Trần Mộ lại tăng tốc đến mức cao nhất, liều mạng bám sát Tiểu Man.
Hắn muốn biết rốt cuộc Tiểu Man thuộc thế lực nào, vì sao lại chú ý đến mình. Mặc dù đối phương tới cầu tạp nhưng Trần Mộ không tin đây chỉ là sự trùng hợp, vừa mới đánh nhau thì người ta đến tận cửa nhờ chế tạp. Trùng hợp kiểu này cũng quá mức rồi.
Hắn chưa bao giờ thử bay thấp với tốc độ cao như vậy! Nói đúng hơn thì hắn không phải chỉ tăng tốc độ lên tối đa mà còn sử dụng nhuần nhuyễn tất cả kỹ xảo để tăng tốc độ.
Tăng tốc, vị trí thay đổi vô cùng nhanh chóng, phiêu hốt…
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, khung cảnh xung quanh lướt qua với tốc độ cao để lại tàn ảnh đủ các loại màu sắc trên võng mạc của hắn.
Tốc độ trước nay chưa từng có! Kích thích chưa từng thấy!
Mỗi một bước đều truyền tới lực bắn từ đạn lực thảo dưới lòng bàn chân. Cảnh tượng trong tầm mắt trở nên mơ hồ, gió trước mặt thổi vào khiến hắn khó mở mắt, nhưng lại không dám nhắm. Gió ép lên từng bộ phận trên cơ thể, tất cả sức của hắn đều được dùng để chống lại lực ép dữ dội này.
Thấy khoảng cách giữa Tiểu Man và mình càng lúc càng giãn ra thì Trần Mộ quýnh lên. "Không được! Cứ như vậy thì mình chắc chắn mất dấu! Đáng chết, làm sao mới có thể bay nhanh hơn được?" Lúc này hắn có cảm giác như đang lội ngược một dòng nước chảy với tốc độ cao, từng chút sức lực đều được ép ra song cả người không thể ngọ nguậy được.
Không giống lúc tập luyện, cảm giác vô lực lần này rất mãnh liệt! Giống như một ngọn lửa màu xám dần thiêu đốt tinh thần của hắn, tính cố chấp khắc sâu trong xương cốt giờ hoàn toàn bộc lộ ra! Trong phút chốc, máu trong cơ thể hắn nóng đến bức người như dung nham trong núi lửa, khiến hắn run rẩy cả người!
Nhanh hơn! Nhanh hơn! Phải nhanh hơn nữa!
Trong bóng đêm, Trần Mộ trợn mắt, khuôn mặt nhăn nhó! Trong lúc đắm chìm trong cảm giác vô lực, hắn vô thức làm một động tác rẽ nước, thân thể dao động như cá đang bơi. Hắn vốn đã đạt tới tốc độ cực hạn bỗng cảm thấy áp lực trước mặt nhẹ đi, cả người lao nhanh về phía trước.
-------------
Chú thích :
1 : Lúc nhỏ Trần Mộ đã từng nhìn thấy cảnh một mỹ nữ cầm guốc đánh tới tấp một trẻ em lang thang như hắn, điều này khiến hắn rất ấn tượng. (Chi tiết này đã được miêu tả ở chương trước, hình như chương Trần Mộ vô tình nghe được lời chỉ điểm để chế tạo nhất tinh huyễn tạp thì phải J)
2 : Nguyên văn : khinh tạp (轻卡) là một loại tạp dùng có nguyên lý giống khinh khí cầu, dùng hơi nóng để bay lên.