Chương 225: Trò chuyện (Thượng)
Dịch: Cupit_3010
Biên dịch: blak
Biên tập: vandai79
Nguồn:www.tangthuvien.com
Lộ Tiểu Như thấy Trần Mộ liền vội vàng chạy đến bên người hắn. Hai ngày trước Tô Lưu Triệt Nhu nói rằng Trần Mộ bị thương phải điều trị, nàng liền một mực chờ ở đây. Việc Trần Mộ bị thương nàng không nghi ngờ, lúc Trần Mộ mang nàng đến nơi này, nàng thầm đoán nhất định là hắn có chuyện gì đó. Không có chuyện, ai lại đến bệnh viện? Hơn nữa lại đi tìm cao cấp y vụ tạp tu. Bất quá nàng biết rõ bổn phận của mình nên không mở miệng, chỉ nhu thuận vừa chơi với tiểu cô nương vừa chờ đợi.
Bây giờ thấy Trần Mộ đi ra, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cái mạng nhỏ của mình ở trong tay Trần Mộ, nếu hắn xảy ra chuyện gì, kết quả của nàng cũng không có gì tốt đẹp.
Kiến thức Lộ Tiểu Như bất phàm, kinh nghiệm phong phú, lại gặp qua đủ loại người, làm tù nhân tuy không có gì cao hứng cả nhưng may mắn chính là vị “tiểu chủ nhân” này cũng không tồi. Chỉ cần không làm trái ý hắn, mình sống cũng được, hơn nữa còn có không ít chỗ tốt. Hơn nữa, ở phương diện điều khiển tạp phiến, trừ phi là có quan hệ thầy trò, rất ít người nguyện ý chỉ điểm người khác.
Thời gian này nàng đang tập trung nghiên cứu Thúc Âm tạp. Trần Mộ đã chỉ đường cho nàng, còn đi được đến đâu thì phải xem cố gắng cùng thiên phú của bản thân.
Mặc dù chỉ qua vài ngày, nàng đã cảm nhận được sự tăng trưởng của thực lực.
Nàng đã gặp rất nhiều loại người và có kinh nghiệm phong phú, thật ra đáng tin cậy nhất vẫn là kim tiền cùng thực lực của mình.
- Nếu có gì tiến triển, ta sẽ liên lạc với ngươi.
Tô Lưu Triệt Nhu đứng trước cửa, hai tay chắp trước túi giữa của trang phục y vụ, mỉm cười nói. Vẻ ôn hòa tươi cười độc nhất vô nhị này rơi vào mắt Lộ Tiểu Như, tựa hồ có cảm giác bất đồng với với lúc thường. Chỉ là khi nàng nhìn kỹ thì cảm giác này lại biết mất.
“Chẳng lẽ mình bị ảo giác?” Lộ Tiểu Như có chút buồn bực, từ trước tới nay nàng nhìn người rất chuẩn xác, hiếm khi gặp phải tình huống này. Ý nghĩ chỉ lóe lên trong đầu nàng rồi biến mất.
Trần Mộ gật đầu:
- Vậy làm phiền ngươi.
Nói xong hắn quay người chuẩn bị rời đi. Đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, hắn dừng chân, quay lại lần nữa, nói với vẻ bối rối:
- Thiếu chút nữa ta quên, ta còn chưa trả tiền.
Lộ Tiểu Như giật mình nhìn Trần Mộ. Trong mắt nàng, Trần Mộ cùng Weah căn bản là hai nam nhân lãnh huyết vô tình. Bọn họ trầm mặc ít nói, lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt, là đao phủ, là sát thủ, là cỗ máy giết người. Tóm lại họ không phải là người bình thường.
“Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì vậy?” Lộ Tiểu Như không thể tin, nàng không nghĩ tới Trần Mộ lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy, nụ cười như của một người có nhân tình.
Nàng há mồm, vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt liếc qua liếc lại hai người.
Chẳng lẽ giữa hai người có ẩn tình?
Ý nghĩ này từ lúc nổi lên trong đầu nàng đã không áp chế được. Càng nghĩ nàng càng cảm giác có khả năng, nàng chưa bao giờ thấy Trần Mộ có ánh mắt như vậy. Nhìn Tô Lưu Triệt Nhu, mặc dù nàng ta không tuyệt đẹp nhưng có khí chất trầm tĩnh, ôn nhu. Nữ nhân như vậy, cả mình cũng thích.
Tô Lưu Triệt Nhu cười lắc đầu:
- Không cần, không giúp được gì, sao có thể nhận phí chứ.
Lộ Tiểu Như cười thầm trong lòng. Không thu phí? Cái quy củ này thường thấy ở các y sư bình thường, chưa nghe thấy y vụ tạp tu tuân thủ quy củ này. Phí trị liệu của y vụ tạp tu cực cao, hơn nữa không có việc không khỏi sẽ không thu phí. Huống chi Tô Lưu Triệt Nhu là cao cấp y vụ tạp tu, tạp tu bậc này có phí thu rất lớn.
Nàng cũng không nói xen vào, nhu thuận đứng bên cạnh Trần Mộ.
- Vậy hả?
Vẻ mặt Trần mộ như chợt hiểu, gật đầu:
- Ta đi trước!
Nói xong liền cùng Lộ Tiểu Như rời khỏi bệnh viện
Tô Lưu Triệt Nhu đưa mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt miên man, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trần Mộ vừa về tới nơi, Bặc Cường Đông đã sớm suy sụp, lao đến trước người hắn, kêu lên:
- Ông chủ, người đã trở về.
Hai mắt hắn đỏ bừng, âm thanh khàn khàn, tóc tai bù xù như tổ quạ, quần áo cũng vô cùng xộc xệch.
- Làm sao vậy?
Trần Mộ thấy bộ dáng thê thảm của Bặc Cường Đông thì hơi kinh hãi. Chẳng lẽ lại có người đến tìm mình gây phiền toái.
- Thông tin tạp của ta “vỡ” (quá tải) mất rồi, chúng ta nhận được uỷ thác của quá nhiều công ty…
Vừa nghe là việc của công ty, Trần Mộ lập tức thoải mái, cắt lời Bặc Cường Đông, nói:
- Chuyện công ty ngươi quyết là được rồi.
Nói xong liền đi vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại.
Bặc Cường Đông sắc mặt nhăn như quả mướp đắng, miệng thì thào:
- Đâu chỉ có như vậy, ông chủ…
Ngồi một lúc, Trần Mồ không yên. Hiện tại ở một chỗ càng nhiều nguy cơ càng lớn, chỗ làm việc này cũng không an toàn. Trầm ngâm một lát, hắn gọi Bặc Cường Đông đến, đem vấn đề này ném cho hắn sau đó đi ra ngoài. Thương thay cho Bặc Cường Đông, trên tay còn rất nhiều chưa hoàn thành, nhiều việc lớn đến tay làm hắn thống khổ dị thường?
Không để ý đến Bắc Cường Đông như sắp khóc, Trần Mộ mang Lộ Tiểu Như ra ngoài lần nữa.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Lộ Tiểu Như dè dặt hỏi.
- Mua một ít đồ!
“Mua đồ?” Lộ Tiểu Như còn không tính đến điều này, không suy nghĩ nữa. Nói nhiều lời thừa cũng không có lợi cho bản thân.
Quả thật Trần Mộ muốn mua một ít đồ. Cao ốc Thiên Dực bị phá huỷ một nửa, không có phòng huấn luyện, chế tạp thất cũng không còn. Trần Mộ đã không còn nghĩ đến chế tạp thất nữa, lần trước dựng chế tạp thất mất bao nhiêu tiền Trần Mộ cũng không biết nhưng nó chưa phát huy tác dụng thì đã sập.
Hiện tại tiền trong tay hắn chỉ còn 300 vạn, chừng đó tiền đừng nói đến một toà chế tạp thất mà một bộ thiết bị cao cấp để chế tạp cũng không đủ. Hiện tại, Trần Mộ muốn mua một ít tài liệu và vài thiết bị dùng để huấn luyện.
Tài liệu chỉ dùng để luyện tay nghề, thiết bị chỉ dùng để huấn luyện. Thời gian rất quý giá, hắn không muốn lãng phí mà cũng không có tư cách lãng phí. Không có chế tạp thất nhưng luyện tay nghề vẫn có thể. Hắn biết rõ, bất kỳ kỹ năng nào nếu không trường kỳ luyện tập sẽ không quen tay, thường xuyên không luyện tập sẽ bị thụt lùi. Đống tài liệu này hắn không có ý nghĩ thu lợi mà muốn dùng để luyện tay nghề, để mình rèn luyện.
Về thiết bị huấn luyện thì càng không thể thiếu. Dù hắn cho rằng mình không phải là tạp tu thì cũng phải huấn luyện, chỉ có không ngừng đề cao thực lực mới có cơ hội sống lớn hơn. Đương nhiên nguyên nhân chính là nó không đắt.
***
- Ngươi xác định mấy thứ này có tác dụng?
Sắc mặt Tiểu Man không vui nhìn Hồ Tử, trên tay cầm tấm tạp phiến mà tổ chức đưa tới.
Hồ Tử nhất thời oan ức:
- Bà cô ơi, ta có thể lừa ngươi sao? Ta lừa gạt ai cũng không dám lừa ngươi đâu.
Hồ Tử cùng Tiểu Man là chỗ quen biết cũ, từ lúc Hồ Tử còn chưa đến Thành phố Lars thì hai người đã biết nhau. Nhưng hắn biết rõ tiểu cô nương tóc đuôi ngựa này không dễ chọc, hình tượng nữ bạo long khắc trong đầu hắn đã đủ sâu.
Vẻ mặt Tiểu Man thất vọng, đem tấm tạp phiến để trên bàn. Nàng đã thử vài ngày, mỗi ngày mấy chục lần, nhưng chưa một lần thành công. Theo Hồ Tử nói, thông tin tạp này có thể liên tục liên lạc với đối phương. Mặc dù không thu hình được, âm sắc không đảm bảo nhưng nghe và trò chuyện thì tuyệt đối không có vấn đề.
Liên tục mở vài ngày nhưng chưa thành công, Tiểu Man tính tính vốn nóng này, đương nhiên sẽ nổi giận.
Hồ Tử cầm tấm tạp phiến. “Chẳng lẽ chẳng lẽ là hỏng thật?” Tạp phiến này không có tên nhưng là do Hoa Sinh Đầu làm nên hắn vẫn có vài phần tin tưởng. Không người nào phủ nhận thực lực của Hoa Sinh Đầu tại phương diện chế tạp, tựa như không người nào phủ nhận sự cường đại của Vu Quả vậy.
Đem tạp phiến cắm vào độ nghi của mình, hắn thử kích hoạt. Tấm tạp phiến này cùng thông tin tạp bình thường hoàn toàn khác nhau, theo Hoa Sinh Đầu đầu nói, tấm tạp phiến này có bước sóng rất ngắn, ngắn hơn các các bước sóng khác.
- A! Có phản ứng!
Hồ Tử ngạc nhiên hô, nhất thời làm kinh động những người khác trong phòng. Vu Quả cùng Tiểu Man lập tức tiến đến cạnh Hồ Tử. Gân xanh trên trán Tiểu Man giật giật, bản thân mình thử ba ngày không có một điểm phản ứng, Hồ Tử thử lần đầu tiên thì lại có phản ứng, điều này quá…
Nhưng nàng cũng biết chính sự quan trọng hơn, chăm chú nhìn Hồ Tử.
Mang theo Lộ Tiểu Như ra đường, mọi người ngoái đầu lại nhìn khá đông ngoài tưởng tượng của Trần Mộ. Lộ Tiểu Như xinh đẹp như hoa, cặp mắt kính kim tuyến đặt trên cái mũi rất khéo léo, trang phục thư ký làm khí chất của nàng thêm vài phần tri thức. Cái áo trong nửa kín nửa mở khiến xương quai xanh có cảm giác nhỏ hơn, nhìn không rõ ràng nhưng không làm mị lực của nàng giảm xuống nửa phần. Trái ngược lại, người ta lại thấy được vẻ ôn nhu, tri thức bên trong nét gợi cảm của nàng. Mà trước ngực nàng nhô cao, tỏ rõ vẻ hùng vĩ bao la bên trong lớp quần áo, nhìn qua không khỏi làm người ta nuốt nước miếng.
Trần Mộ lại hưởng thụ một loại đãi ngộ khác của người đi đường. Ghen ghét, thở dài, khinh bỉ một chút cũng không phải là trường hợp cá biệt. Những người này trên mặt thiếu một chút nữa là viết: “Một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
Hắn vừa mua một ít tam tinh tạp phiến trắng. Tam tinh tạp phiến trắng này chất lượng rất bình thường, không bằng loại tạp phiến trắng khi hắn tại rừng cây dùng sái kim thảo chế tạo. Nguyên liệu tuy bình thường, nhưng nếu chỉ dùng để luyện tay nghề thì cũng được. Chỗ đồ vật này đã tiêu hết của hắn 30 vạn audierne, điều này có thể thấy chế tạp sư “đốt tiền” ra sao.
Thiết bị huấn luyện không có thành phẩm, chỉ có thể tự chế, cũng may hắn đã làm qua một lần nên cũng khá quen thuộc.
Đột nhiên độ nghi trên tay phát ra một tiếng vang, một mã số xa lạ, Trần Mộ nhìn thoáng qua bèn tắt đi.
Không cần nhớ cũng khẳng định là đánh sai. Những người có mã số thông tin của hắn đều là người quen, hắn cũng sẽ có mã số của họ. Xuất hiện số lạ, chỉ có thể là đánh sai. Việc này cũng không hiếm thấy, người nào có thông tin tạp phần lớn đều đã gặp qua việc này.
Một lát sau, độ nghi lại vang lên, Trần Mộ cúi đàu nhìn, vẫn là cái mã số đó.
Tắt đi.
Vừa vang lên, lại tắt đi.
Khi nó vang lên một lần nữa, ngay cả Lộ Tiểu Như bên cạnh cũng giật mình.
Trần Mộ nhìn vào độ nghi. Là ai? Trong đầu điểm qua mấy người nhưng không có manh mối. Suy nghĩ một chút, hắn lựa chọn kết nối.