Chương 275: Lẻn vào
Dịch: Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: monsoon
Nguồn:www.tangthuvien.com
Sóng ba động loáng thoáng hệt như gợn nước như có như không bao trùm cả khu vực. Đây là tác dụng của loại tạp phiến dò xét, ba động của cả khu vực phức tạp này tịnh không chỉ một loại mà là năm loại, bởi vậy có thể thấy họ phòng bị nghiêm ngặt cỡ nào.
Uy lực Ngụy Liễm Tức Pháp của Trần Mộ tuy không vô cùng cường đại như Liễm Tức Pháp chân chính nhưng ở phương diện thu liễm khí tức lại cực kỳ xuất sắc. Dưới năm cỗ ba động có tính chất hoàn toàn khác nhau, hắn như một con cá đang bơi qua bơi lại rất tự nhiên, không hề sủi một tia bọt nước nào.
Weah trước sau vẫn như u linh theo bên ngươi hắn. Cũng không thấy hắn dùng thủ đoạn gì lại có thể dưới những ba động dò xét ấy không dẫn tới bất cứ gợn sóng nào. Trần Mộ từng hỏi qua Weah vấn đề này nhưng y cũng nói không ra nguyên nhân.
Dần dà, Trần Mộ đều đã quen, sự cường hãn của thằng cha này sớm đã vượt qua loài người.
Đại khái bởi có sự tồn tại của sóng ngắn dò xét, phòng thủ bên trong căn cứ không ngờ lại có chút lỏng lẻo.
Trận ác chiến hôm nay đối với ai ai mà nói đều không phải chuyện thoải mái. Cho dù thực lực Trung Đạt Thư Phủ mạnh hơn nhưng hao tổn tinh thần tương tự cũng rất lớn. Vì để mọi người có thể nghỉ ngơi tốt hơn, Tiếu Nguyên chỉ an bài năm tạp tu cảnh giới.
Đừng tưởng rằng mức cảnh giới như vậy đã là thấp, tạo nghệ về tạp phiến dò xét của năm tên tạp tu này ở cả Liên Bang tuyệt đối có thể đứng trước hai trăm. Với năm tạp tu trinh sát mạnh mẽ như thế thì tuyệt đối hết sức kinh khủng.
Thế nhưng tạp phiến dò xét trời sinh đã có khuyết điểm, chẳng hạn như nó đối với năng lượng ba động cực kỳ mẫn cảm, bất cứ một tia năng lượng ba động cực nhỏ nào đều có thể dẫn tới sự chú ý của nó, nhưng đối với vật không có năng lượng ba động lại chẳng hề mẫn cảm cho lắm.
Điều này cùng tính chất của tạp phiến dò xét và phương pháp cảm giác tạp tu tu luyện có quan hệ trực tiếp. Ngoại trừ vài phương pháp rèn luyện cảm giác đặc thù, phương pháp bình thường rèn luyện ra cảm giác đều mẫn cảm hơn đối với năng lượng.
Đương nhiên cũng có chút ngoại lệ, chẳng hạn như quái vật Caesar ba mươi năm trước, ‘Vật Luyện Pháp Tắc’ hắn tu luyện ở phương diện này xây dựng nên một nền tảng riêng. Trần Mộ đã từng bị ngộ nhận là tu luyện ‘Vật Luyện Pháp Tắc’.
Cũng may trong năm người này không hề có quái vật như vậy.
Nơi trú quân của Trung Đạt Thư Phủ vô cùng lớn, là một quần thể kiến trúc cỡ nhỏ. Song bởi lúc trước Trung Đạt Thư Phủ chẳng hề coi trọng Thành phố Lars cho nên nơi đây tịnh không giống như căn cứ phong bế hoàn toàn. Như căn cứ của Trần Mộ thì chính là một tòa căn cứ hoàn toàn phong bế, chỉ cần đóng thông đạo lại, người bên ngoài muốn tiến vào chỉ có thể thông qua tấn công.
Song cũng chính vì nơi đây không phải căn cứ hoàn toàn phong bế, nếu không Trần Mộ và Weah hai người căn bản không thể lẻn vào được.
Trong căn cứ hoàn toàn im ắng, duy chỉ có một nơi còn có ánh đèn.
Trần Mộ và Weah nương theo bóng tối của tòa kiến trúc vô thanh vô tức tiếp cận về phía chỗ ánh đèn.
Sơ đồ kiến trúc nơi trú quân của Trung Đạt Thư Phủ không ngờ cũng bị Hề Bình tìm ra. Nơi này trước kia là nơi trú của một tạp tu đoàn, sau khi tạp tu đoàn rời đi bị bán cho một thương nhân.
Sau khi qua vài lần đổi chủ, nơi đây đã trở thành bãi cho đoàn đội cỡ lớn thuê. Chuyên môn dành cho những đoàn đội cỡ lớn nghỉ ngơi tạm thời. Sơ đồ kiến trúc của căn cứ là do Hề Bình mua được với giá cao từ một tay tạp tu kiến trúc bản địa, hắn ngày trước là người trông nom căn cứ này.
Có sơ đồ kiến trúc cũng khiến tính an toàn của cả hành động bỗng chốc tăng lên rất nhiều.
Nơi ánh đèn soi vào chính là một phòng hội nghị cỡ nhỏ, áng chừng có thể chứa hai mươi người, có thiết bị chiếu hình tiên tiến. Trên sơ đồ kiến trúc đánh dấu cực kỳ kỹ càng chi tiết. Chẳng hạn như Trần Mộ đã biết hệ thống thoát nước bên dưới phòng hội nghị thông tới một kho đồ cách hắn năm mươi thước. Giữa hai nơi dùng ống dẫn nối liền chôn sâu dưới đất, đường kính 1,5 thước.
Phòng hội nghị ở giữa trung tâm căn cứ. Xung quanh phạm vi hai mươi thước của nó không có bất cứ che chắn nào, nếu trực tiếp tới gần khả năng bị phát hiện là rất lớn. Mà kho đồ nhỏ cách Trần Mộ tuy có hơn bảy mươi thước nhưng dọc đường đều là phòng ốc có thể mang tới cho Trần Mộ tiện lợi rất lớn.
Kỹ xảo ẩn nấp của Trần Mộ học từ nữ ma quỷ cần nhờ vào hoàn cảnh xung quanh. Nữ ma quỷ khẳng định rất lợi hại nhưng Trần Mộ chỉ học được kỹ xảo cơ bản nhất này thôi. Tuy nhiên có lẽ là do nguyên nhân sử dụng rất nhiều nên ngược lại cực kỳ quen thuộc, gần như sắp thành bản năng của hắn vậy.
Hơn nữa Trần Mộ phát hiện, chiêu này nhìn thì đơn gian nhưng khá hữu hiệu. Khi luyện cùng Weah , chiêu này cũng có thể phát huy tác dụng không nhỏ. Theo thời gian đã có thể nhìn ra, nếu sử dụng những kỹ xảo này có thể khiến thời gian đối kháng tăng thêm khoảng ba giây.
Đừng thấy rằng 'chỉ có khoảng ba giây', luyện tập với Weah, thêm một giây cũng cực kỳ khó. Huấn luyện giữa Trần Mộ và Weah chính là dùng giây làm đơn vị thời gian.
Trong bóng đêm, cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, không phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào, Trần Mộ dí sát mặt đất, đột nhiên vọt sang một bên. Hắn giống như một con báo linh hoạt, nhảy tới nhảy lui không ngớt trong bóng đêm. Bởi không thể sử dụng tạp phiến, ‘Đại Nê Thu Tạp’ của Trần Mộ ở đây cũng không cách nào sử dụng, hắn chỉ có thể nhờ vào lực lượng cơ thể.
May thay lực lượng cơ thể của hắn tuy không bằng Weah nhưng hiện giờ cũng cường hãn dị thường. Lực bạo phát kinh người làm hắn hóa thân thành một đạo hư ảnh, dưới sự yểm trợ của bóng đêm cực khó phát hiện. Còn về Weah thì tốc độ càng nhanh, thân ảnh càng mờ.
Hai người rất nhanh đi tới góc tường kho đồ.
Trên mặt Trần Mộ trùm một chiếc mặt nạ quỷ, năm hình hoa văn kích cỡ hình giọt máu tiên diễm như sắp nhỏ xuống từ trên trán kéo dài thành hàng thẳng đến cằm hắn, vô cùng quỷ dị. Đồ án mỗi lần mặt nạ quỷ hình thành đều không giống nhau, quả thật không lo bị người phát hiện.
Trên mặt Weah đeo một chiếc mặt nạ bột mài(1) màu đen. Mặt nạ này dùng một loại hợp kim kì dị chế tạo, Hề Bình vì hành động ngày hôm nay đã đặc biệt chọn ra từ trong hàng hóa.
Thuần màu đen, không có bất cứ hoa văn gì, bề ngoài đã được bột mài xử lý, không phản quang, hơn nữa đeo trên mặt vô cùng mềm mại, không khó chịu chút nào. Đáng tiếc, mặt nạ như thế chỉ có một tấm, Trần Mộ quả thật rất thích loại mặt nạ thô sơ tự nhiên như thế. Ngay cả Weah đối với tấm mặt nạ này cũng khá thích.
Lai lịch tấm mặt nạ này sớm đã không thể tra. Nếu không phải Hề Bình thực sự thuộc nằm lòng với mấy thứ trong phòng đấu giá, nào có thể nhớ tới một tấm mặt nạ nho nhỏ như thế?
Cửa kho đồ nhỏ đang đóng, nhưng đối với Trần Mộ và Weah mà nói đây tịnh không phải vấn đề lớn lao gì cả, hai người vốn dĩ không định tiến vào từ cửa chính.
Đây là một kho đồ rất phổ thông, ban đầu xây dựng chỉ dùng nó để chứa một ít tạp vật thường ngày, thuộc về đơn vị phi chiến đấu. Bởi vậy, nó sử dụng kết cấu gạch đá phổ thông nhất rẻ mạt nhất.
Tay phải Weah nắm thành trảo, nhẹ nhàng bới góc tường lên. Song động tác nhìn thì nhẹ nhàng lại cực có hiệu suất, từng khối gạch đá lớn như bùn bị y dễ dàng móc ra.
Năm phút sau, một cửa động có thể cho một người chui vào xuất hiện trước mặt hai người. Ngẫm lại Weah không nhờ vào bất cứ công cụ nào đã có thể dễ dàng đào góc tường ra một cái hốc như vậy, dù rằng đã quen nhìn nhưng Trần Mộ vẫn cảm thấy có chút tắc lời.
Hai người không nói hai lời, chui vào trong.
Vừa vào lập tức ngửi thấy một mùi ẩm mốc, xem ra nơi đây đã bỏ không từ rất lâu.
Trần Mộ đi tới trước cửa thông gió, mở nó ra, khép hờ, từ bên ngoài nhìn tuyệt đối không phát hiện ra bất cứ manh mối nào. Sau khi hoàn tất chuyện này trong lòng Trần Mộ liền liên hệ vị trí sở tại của mình với cả căn cứ, trong lòng nhanh chóng an bài đường tháo lui.
Lát sau, Weah đã mở nắp che cửa thoát nước.
Cửa thoát nước nơi đây dùng khóa hợp kim, thế nhưng có lẽ bởi thời gian quá lâu, hơn nữa không bảo dưỡng nên ổ khóa đã rỉ sét. Weah không tốn chút sức lực vặn gãy ổ khóa.
Một mùi cay mũi khó ngửi xông vào kho đồ.
Sắp xếp đường tháo lui xong, Trần Mộ không chút do dự nhảy vào trong cửa thông đạo thoát nước, Weah theo sát phía sau hắn.
Trước kia Trần Mộ luôn cho rằng Weah và nữ ma quỷ như nhau, cũng là cao thủ ám sát. Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy không đúng, Weah giống như cao thủ sức mạnh hơn là hắc ám sát thủ. Nếu nữ ma quỷ làm việc này nhất định có thể thực hiện càng chuyên nghiệp càng hoàn mỹ hơn.
Tuy nhiên chính Trần Mộ cũng nằm trong tình trạng nửa lạc nửa mỡ, cũng không có tư cách nói người khác.
Không khí bên trong ống thoát nước hết sức khó ngửi, trong đó gì cũng có, thi thoảng có thể nhìn thấy loại động vật như chuột, bên trên ống dẫn nước nhỏ tí ta tí tách. Trong ống thoát nước hoàn toàn tối om, cũng may Trần Mộ lúc này cũng không cần cẩn thận, có thể sử dụng tạp chiếu sáng.
Chẳng có sóng ngắn dò xét nào có thể xuyên thấu tầng đất mười thước. Chất liệu càng dày thì hiệu quả tác dụng ngăn cách đối với sóng ngắn dò xét và cảm giác càng tốt.
Một đoàn năng lượng thể màu trắng cỡ nắm tay lơ lửng cách ba thước trước mặt Trần Mộ, quang mang màu trắng nhu hòa nó phóng thích ra đã chiếu sáng rỡ cả ống dẫn.
Tốc độ hai người cũng lập tức tăng lên, rất nhanh liền tới bên dưới phòng hội nghị.
Xuất phát từ cẩn thận, Trần Mộ tắt tạp chiếu sáng nhưng độ nghi lại đang ở trạng thái kích hoạt, như thế tiện cho hắn có thể ra tay tùy lúc.
Đỉnh đầu hai người có một ống dẫn thông thẳng lên trên.
Trong ống dẫn hình tròn tường trơn không nơi mượn lực nhưng Weah lại như một con thạch sùng, dễ dàng bò lên trên. Trần Mộ không có cách như Weah, Phụ Bích Liên của hắn sớm đã rơi mất, nếu không, đây chỉ là vấn đề nhỏ.
Hắn bỗng co nửa chân, sau đó mạnh mẽ vọt lên trên.
Cú nhảy này cao ba thước. Trong giầy hắn còn chứa Đạn Lực Thảo (cỏ đàn hồi), có thể tăng cường lực bạo phát rất lớn.
Bây giờ nghĩ lại, mấy thứ nữ ma quỷ cho mình lúc ấy thứ nào cũng thực dụng, chỉ tiếc hiện tại chỉ còn lại Đạn Lực Thảo và mặt nạ quỷ.
Khi hắn nhảy lên điểm cao nhất, Weah trên đỉnh đầu hắn bỗng duỗi tay ra, tóm lấy cánh tay Trần Mộ.
Cho dù trên tay xách theo một người nhưng Weah dường như không hề chịu chút ảnh hưởng nào, trèo lên trên với tốc độ cực nhanh, cả quá trình không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Trèo ước chừng được khoảng bảy tám thước, hai người đã có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người nói chuyện.
Mà lúc này, cửa thông ống dẫn cũng đã tới điểm cuối, biến thành một ống dẫn nằm ngang.
Hai người rón ra rón rén từ từ di dộng trong ống dẫn, động tác cực nhẹ, chỉ sợ phát ra một tiếng động nhỏ.
Mà thanh âm nói chuyện trong phòng hội nghị trên đỉnh đầu bọn họ cũng càng ngày càng rõ ràng.