Chương 281: Một Ý Định Cả Gan
Dịch: Anaksulnamun
Biên Dịch: Blak
Biên tập: Monsoon
Nguồn:www.tangthuvien.com
Quen thuộc? Sao lại cảm thấy quen thuộc vậy nhỉ?
Khi thấy ánh mắt thất thần của Tiểu Man, Trần Mộ mới hiểu được cảm giác quen thuộc này từ đâu ra.
Liễm tức pháp! Trần Mộ nhớ tới Liễm tức pháp học được từ tạp phiến thần bí. Loại cảm giác này chẳng phải khá giống khi mình sử dụng liễm tức pháp sao?
Chẳng lẽ giữa hai cái này có mối liên hệ nào sao? Hay đây chỉ là sự giống nhau tình cờ?
Liễm tức pháp, một trong hai đại tuyệt kĩ của Thập Tự Dạ. Lưu phái cổ xưa này vô cùng thần bí trong mắt Trần Mộ. Liễm tức pháp có uy lực mạnh mẽ, từng giúp hắn vượt qua nhiều cửa ải khó khăn nhưng nó cũng có tác dụng phụ rất lớn. Vì vậy, hắn buộc phải tạm thời không sử dụng đến nó.
Nếu Liễm tức pháp không có tác dụng phụ thì tốt biết bao! Trong đầu Trần Mộ từng nảy ra ý nghĩ hoang đường này vô số lần.
Đáng tiếc, lý luận của hắn quá nông cạn. Đừng nói cải tiến, cho tới giờ hắn vẫn chưa hiểu được nguyên lí của Liễm tức pháp. Rất khó ngờ một lưu phái sở hữu tuyệt kĩ mạnh mẽ như thế cũng không tránh khỏi sự hủy diệt của dòng chảy lịch sử. Chẳng biết thực lực của Nhất Tự Mi Nam kém xa tiền bối của gã đến mức nào.
Với Liễm tức pháp nửa vời của mình, tự nhiên là Trần Mộ không dám lấy ra khoe.
Sóng năng lượng trong không khí càng lúc càng dữ dội, giống như một cơn lốc xoáy đang hình thành. Trên không trung, khuôn mặt màu đồng của Tiếu Nguyên vô cùng ngưng trọng, chăm chú nhìn vào Tiểu Man. Thân hình của hắn đứng cao như một ngọn thương, những người khác thì đã lùi xa từ lâu.
Trần Mộ cũng rất muốn lùi lại nhưng Weah bên cạnh chẳng có động tĩnh gì. Hơn nữa, nếu bây giờ mà lộ mặt ra thì hắn tin rằng Pháp Á sẽ nhận ra mình.
Thật ra, Trần Mộ không quá e ngại Pháp Á. Bagnell nói rất rõ, một khi Pháp Á bị kéo ra ngoài sáng thì chắc chắn ba phe sẽ lâm vào cuộc hỗn chiến. Dù là phe nào đi nữa, trước khi giải quyết xong đại cục thì chẳng ai tìm bọn họ.
Bọn họ có thể giải quyết đại cục không? Trả lời câu hỏi này, ý kiến của Trần Mộ và Bagnell khá giống nhau. Trong thời gian ngắn, trừ khi sức mạnh giữa các bên quá chênh lệch thì rất khó giải quyết được.
Ngay lúc Trần Mộ đang miên man suy nghĩ thì Tiểu Man ra tay.
Các ba nhận màu lam không ngừng được bắn ra. Chúng không bắn về phía Tiếu Nguyên mà vây quanh người Tiểu Man với tốc độ cao.
Một, lại một cái nữa….
Trần Mộ không đếm nổi có bao nhiêu cái ba nhận.
Tiếu Nguyên hừ lạnh, liền ra tay trước. Thật ra thì hắn có thể ra tay sớm hơn, chỉ là hắn muốn chứng kiến uy lực của Cực hạn tụ năng pháp nên mới để cho Tiểu Man chuẩn bị.
Tất nhiên hắn đã từng nghe qua uy lực mạnh mẽ của Cực hạn tụ năng pháp, nhưng hắn càng tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Đây là tâm tính điển hình của các cường giả! Bọn họ từ một kẻ mới nhập môn, bước từng bước trên con đường trở thành cường giả, được rèn luyện qua từng trận chiến. Niềm tin vào thực lực của bản thân đã sớm ăn sâu vào xương cốt bọn họ qua vô số lần rèn luyện.
Đây cũng là lý do có đôi lúc cường giả lại biểu hiện ra một loại khinh địch đến ngu ngốc. Đây không phải do bọn họ ngu ngốc, mà là quá tự tin vào thực lực của bản thân. Chiến tích trong quá khứ nhắc bọn họ rằng mình mạnh mẽ đến mức nào, đây là một loại thói quen.
Ví dụ như bây giờ, nếu là Trần Mộ thì hắn đã sớm tiêu diệt mối nguy từ trong trứng nước ngay khi nhận thấy điều bất thường. Còn Tiếu Nguyên thì sao, hắn lại hứng thú chờ Tiểu Man chuẩn bị xong để nếm thử mùi Cực hạn tụ năng pháp.
Tâm tính của hai người hoàn toàn khác nhau. Người thì vì mạng sống, kẻ lại muốn khiêu chiến.
Sinh tồn, đối với cao thủ như Tiếu Nguyên thì thật sự quá xa vời! Có lẽ ngay trong tiềm thức của bản thân cũng cho rằng, đây là việc mà ta phải lo lắng sao?
Một miếng lăng toa màu đỏ rời khỏi tay, xé gió bay về phía Tiểu Man.
Chỉ một miếng lăng toa nhỏ như thế lại có uy lực vô cùng mạnh mẽ. Mới vừa rồi, Trần Mộ tận mắt thấy nó xuyên thủng người mấy vị tạp tu, thực khiến người khác khiếp sợ. Trần Mộ đoán uy lực của nó ngang với Chiết Hình Yến Ba tạp. Tuy nhiên đặc tính của lăng toa là sắc bén, còn Chiết Hình Yến Ba tạp là nổ mạnh. Vì vậy, nói về lực xuyên thấu thì cả hai chênh lệch khá xa, nhưng so về tính nổ mạnh thì Chiết Hình Yến Ba tạp có ưu thế hơn.
Hai tấm tạp phiến này còn đặc tính nào khác thì hắn cũng không biết. Trần Mộ biết rất ít về kĩ xảo của Chiết Hình Yến Ba tạp, nó giống như là một vật trang trí trong tay hắn. Ồ, mình có nên bán nó không nhỉ? Tự nhiên vào lúc này, hắn lại nảy ra một ý nghĩ không đầu không đuôi như thế.
Dường như hắn cũng nhận ra ý nghĩ này quả là không đúng lúc đúng chỗ, khóe miệng nở một nụ cười.
Trên bầu trời, lăng toa màu đỏ không đánh trúng Tiểu Man. Nó dễ dàng bị tiêu diệt bởi các ba nhận màu lam đang xoay quanh người nàng.
Trần Mộ há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Tiểu Man đang bị ba nhận màu lam vây quanh giữa trời. Cái này, đây không phải…
Cảnh tượng trước mắt khiến Trần Mộ chợt liên tưởng đến tấm tạp phiến khác do hắn chế tạo – 007. Ba nhận màu lam lượn quanh tạo thành một quả cầu ba nhận, đúng là phiên bản ba nhận của quả cầu năng lượng từ 007.
Trần Mộ chết lặng, thì ra 013 còn có thể dùng như vậy.
Phải nói cách dùng của Tiểu Man rất hiệu quả. Miếng lăng toa màu đỏ vừa rồi không chỉ bị tiêu diệt bởi một đạo ba nhận, mà là hơn 10 đạo ba nhận. Nói cách khác, tổn hại do miếng lăng toa màu đỏ gây ra được chia đều cho 10 đạo ba nhận.
Vì vậy nên hư hại của mỗi đạo ba nhận phải chịu rất nhỏ.
Mắt Tiếu Nguyên liền sáng lên, dường như càng lúc càng hứng thú.
Hắn lại bắn thêm một miếng lăng toa, nhưng nó có màu đậm hơn, tốc độ nhanh hơn.
Tuy nhiên, miếng lăng toa màu đỏ này vẫn không thể xuyên thủng quả cầu do ba nhận tạo thành. Nó bị chém thành một chùm sáng màu đỏ lấp lánh. Ngay sau đó, ba miếng lăng toa được bắn ra cùng lúc. Chúng vẽ ra ba đường vòng cung quỷ dị, lao về phía quả cầu ba nhận từ ba góc khác nhau.
Vù, mấy chục đạo ba nhận ào ào bắn về phía ba đạo lăng toa màu đỏ, giống như là bầy cá đang giành mồi.
Lúc này, Tiểu Man cũng bắt đầu phản công.
Năm đạo ba nhận màu lam chợt trôi nổi trước mặt nàng, xếp thành một hàng rồi đứng yên. Các ba nhận khác vẫn bay lượn như cũ.
Năm đạo ba nhận trước mặt nàng đột ngột ép vào giữa, trong chớp mắt một đạo ba nhận màu xanh đậm xuất hiện.
Năm đạo ba nhận hợp thành một ba nhận mới, có màu đậm hơn ba nhận khác.
A, còn có công năng này? Trần Mộn trợn mắt, thân là người chế tạo mà hắn cũng không ngờ có cách sử dụng này. Tuy nhiên, nói cho cùng thì hắn vẫn là người chế tạo ra 013, không ai biết rõ các chỉ số của nó hơn hắn. Hắn chỉ cần tính toán một lát liền biết Tiểu Man làm thế nào.
Từ điểm này có thể thấy được sự chênh lệch giữa hai người về trình độ ở mặt tạp tu.
Trần Mộ cũng không định ngồi xem hai người đấu đá nhau, dù hắn biết màn kế tiếp chắc chắn rất đặc sắc.
Bây giờ là cơ hội trời cho để chạy trốn. Lúc này Tiếu Nguyên làm gì còn sức để ý đến bọn họ chứ? Nếu chờ Tiếu Nguyên xong chuyện thì muốn chạy cũng không được.
Hắn lay nhẹ Weah, cái tên này xem đến mức say mê. Tuy nhiên Weah không phải kẻ ngốc, liền hiểu được ý định của Trần Mộ.
Hai người lén lén lút lút rút lui, vốn là không dễ dàng như vậy. Tuy nhiên các tạp tu khác đã sớm cao chạy xa bay, cộng thêm lực chú ý của bọn họ đã bị hấp dẫn bởi hai người đang kịch chiến trên bầu trời. Hơn nữa, hai người đều có tài ẩn núp nên chẳng có ai phát hiện ra.
Vừa ra khỏi trang viên thì hai người liền tăng tốc, đến giờ thì kế hoạch khá thành công.
Đột nhiên, một sóng năng lượng mạnh lạ thường bộc phát từ trong trang viên. Trần Mộ hoảng hốt, sóng năng lượng này hoàn toàn khác Tiểu Man và Tiếu Nguyên. Chẳng lẽ lại có thêm một cao thủ khác tới?
Đầu năm nay, chẳng lẽ cao thủ đi đầy đường như thế?
Đến khi tới nơi khá an toàn thì Trần Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng an tâm rồi. Có thể nói tối hôm nay vô cùng kinh hiểm, không ngờ hắn và Weah lại đi chọc Tiếu Nguyên. Nghĩ lại, Trần Mộ có cảm giác như đang nằm mơ.
Có thể đoán được, qua đêm nay thì vận mệnh thực sự của Thành phố Lars sẽ thay đổi.
Trần Mộ cũng bắt đầu tự suy xét các vấn đề này, không giống như lúc trước hễ đụng phải là quăng cho Bagnell xử lý.
Trung Đạt thư phủ rất mạnh, điểm này là chắc chắn. Còn Liên Bang tổng hợp học phủ yếu nhất, điểm này cũng không thay đổi. Quan trọng nhất là Pháp Á bước lên vũ đài, sẽ đóng vai trò gì?
Khoan đã, Liên Bang tổng hợp học phủ yếu nhất. Phán đoán này chợt khiến Trần Mộ nảy ra một ý nghĩ.
Hắn ngừng chân, Weah liền dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn hắn.
“Có gì không?” Weah hỏi.
Trần Mộ chần chờ một chút: “Ta có ý này.”
“Ý gì?” Weah hỏi, trong giọng nói mang theo chút tò mò hiếm thấy.
“Ta định đánh lén nơi ở của Liên Bang tổng hợp học phủ .” Trần Mộ nói ra một lời kinh người.
“Đánh lén bọn họ làm gì?” Weah hỏi tiếp.
Mắt Trần Mộ sáng rực: “Trên người Zuning có một thứ ta rất cần. Bây giờ lại là lúc bọn họ yếu nhất, ta cảm thấy nên thử một lần.”
“À.” Weah gật đầu ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt rất tự nhiên: “Cướp đi.”
Nghe nói Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, thứ có thể giải thoát mình khỏi sợi lục tuyến nằm trên người Zuning. Việc này có sức hấp dẫn chết người với Trần Mộ. Trước đó, hắn chưa từng có ý cướp Zuning nhưng kinh nghiệm giao thủ với Mễ Hạ Thanh, Tiếu Nguyên hôm nay là một nguồn cổ vũ rất lớn.
Hơn nữa Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn quá quan trọng với hắn! Vậy nên hắn mới chợt nảy ra ý định lớn mật này trong đầu. Bây giờ lại có Weah giúp đỡ, hắn càng nắm chắc phần thắng hơn.
Khi cùng Bagnell nghiên cứu xu thế phát triển của tình hình ở Thành phố Lars, Trần Mộ đã thu được rất nhiều tin tình báo thông qua Hề Bình. Chúng không chỉ bao gồm Trung Đạt thư phủ và Pháp Á, mà còn có cả học phủ Liên Bang Tổng Hợp.
Hắn biết rõ trận địa phòng thủ cuối cùng của học phủ Liên Bang Tổng Hợp ở đâu.