Chương 299: Mê cục Đường Hàm Phái
Người dịch : phamhongtan
Biên dịch: monsoon
Biên tập: monsoon
Nguồn:www.tangthuvien.com
- Bẩm Đại nhân, người đã tập hợp đủ.
Một tên tạp tu cung kính hướng về Đường Hàm Phái báo.
Đường Hàm Phái thoáng nhìn qua thời gian, sau đó gật đầu:
- Hành động!
- Rõ!
Năm tên tạp tu chia ra 5 hướng bắt đầu bay đi, trong chớp mắt đã chìm hẳn vào trong bóng đêm.
Đứng ở trên tầng cao nhất của tòa trụ sở mới mua, nhìn ra những hàng cây mờ mờ phía xa, ngoài ra còn nhìn thấy nội thành Thành phố Lars đang chìm trong ánh đèn. Đường Hàm Phái lúc này trông giống như một bức tượng đang đứng đón gió, khuôn mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt như được bao phủ trong bóng đêm, người khác nhìn vào cũng không thể nhận ra biến hoá.
Gío bắt đầu thổi, chiếc áo khoác cùng mái tóc dài của hắn tung bay phần phật.
Đường Hàm Phái nhắm mắt lại, cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo đang quất lên khuôn mặt, nhè nhẹ, lan toả. Thần sắc hắn dần dần biến hoá.
Khi hắn mở mắt, tất cả sự lo lắng, vẻ ôn hoà thường ngày trong đôi mắt đã biến mất. Đôi môi mím chặt, sự lạnh lùng, kiên quyết, giống như lưỡi kiếm đã được trút khỏi vỏ.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân kịch liệt chấn động..
“Oanh long long…Oanh long long”
Cả toà trụ sở rung lên, khiến tất cả mọi người trong đó đều đứng không vững. Đường Hàm Phái rời khỏi căn phòng, bay lên bầu trời, rồi nhìn về phía xa.
Cả thành phố Lars đang chấn động, chấn động rất lớn! Từng toà cao ốc trong trung tâm không ngừng sụp đổ, từng ngọn đèn thưa thớt lần lượt tắt ngấm, bụi đất bốc lên không ngừng. Khu rừng bên ngoài Thành phố Lars cũng bị ảnh hưởng, từng lớp cây cổ thụ nối nhau ngã xuống, từng đàn chim hoảng hốt hay lên bầu trời, mật độ dày đặc như những đám mây đen di động. Dã thú trong rừng cũng không chịu thua kém, từng tốp xô đẩy nhau chạy thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Tất cả tạp tu từ trụ sở chính bay ra, nghiêm chỉnh xếp thành hàng đứng đằng sau Đường Hàm Phái, thần sắc ai cũng lạnh lùng, kiên nghị.
“Các ngươi có sợ không” Thanh âm Đường Hàm Phái hoà lẫn tiếng gió, truyền vào tai mọi người.
Mọi người đều không tự chủ được, ưỡn ngực hô lớn:
- Không! Đại nhân!
- Vậy chúng ta bắt đầu chiến đấu được rồi chứ ?
Trong bóng tối, Đường Hàm Phái hỡ hững nhìn về phía căn cứ Trung Đạt thư phủ, đôi mắt thoáng lên chớp động.
- Thề đi theo ngài ! Đại nhân !
Tất cả tạp tu phía sau đồng thời lên tiếng, thanh âm giống như chui từ lồng ngực đi ra. Trầm thấp mà hùng dũng. Bóng đêm vĩnh viễn không làm cho bọn họ sợ hãi.
Liên bang Tổng hợp học phủ Đường Hàm Phái, ngang nhiên dùng tạp phiến “Địa Từ Bạo”, loại tạp phiến chỉ quy định dùng trong chiến tranh quy mô lớn. Chính loại tạp phiến này đã làm cho Thành phố Lars chấn động kịch liệt, làm nảy sinh động đất cấp độ cao.
Trung Đạt thư phủ, Pháp Á bị thương thảm trọng!
Bọn họ vì mong muốn sớm dỡ bỏ chỗ tắc trong thông đạo, đã bố trí một lượng cực lớn nhân lực. Lúc này toàn bộ tạp tu đang làm việc trong thông đạo đã bị chôn sống, không một ai thoát nổi.
Không chỉ như vậy, lần chấn động này đã phá hư tất cả các con đường ngầm. Hiện tại muốn di chuyển bằng thông đạo, hoàn toàn không còn khả năng.
Ngay cả thiết bị truyền tin được chôn sâu trong lòng đất cũng không thoát khỏi kiếp nạn, bị phá huỷ gần hết, không thể làm việc được như cũ. Khu rừng xung quanh thành phố Lars cũng bị phá huỷ, xung quanh một dải hỗn độn. Hơn nữa bởi vì động đất, dã thú trong rừng vì sợ hãi đã điên cuồng chạy ra phía ngoài tạo thành một vành đai “ Dã thú” bao quanh Lars. Chính vành đai do dã thú hình thành này đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc từ bên ngoài đến Thành phố Lars, và ngược lại.
Bất kể kẻ nào muốn xâm nhập hay thoát ly khỏi Thành phố Lars, đều phải vượt qua vành đai “Dã thú” này
Kể từ bây giờ, Thành phố Lars chính thức trở thành một toà thành bị cô lập!
Lần hành động điên cuồng này của Đường Hàm Phái đã gây chấn động trên toàn liên bang. Tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Đường Hàm Phái lại làm như vậy.
“Địa Từ Bạo” là loại huyễn tạp dùng trong chiến tranh quy mô lớn. Uy lực của nó rất kinh khủng, nó có thể khiến cho kết cấu địa tầng bị vặn gẫy, sau đó là hình thành động đất cấp độ cao. Tuy cường đại là vậy, nhưng “Địa Từ Bạo” lại không hề dễ sử dụng. Để kích hoạt được nó, phải cần Địa tạp tu có cường độ cảm giác cấp 5. Mà sau khi kích hoạt, có xác xuất 75% tạp tu đó sẽ chết.
Tại các học viện, tất cả các nhân viên chuyên nghiệp đều lao đầu vào tính toán. Cuối cùng họ đưa ra một kết luận chính thức khiến cho ai cũng phải run sợ.
- Đường Hàm Phái đã đồng thời cho phát động 5 tấm Địa Từ Bạo. Hơn nữa để sử dụng thành công cùng một lúc 5 tấm này, chắc chắn hắn phải trải qua một quá trình chuẩn bị cực kỳ nghiêm mật.
- Điều này chứng tỏ rằng, Đường Hàm Phái không phải tuỳ ý phát động, mà là hành động có chú đích đã tính toán từ một khoảng thời gian dài trước đó.
Phản ứng mãnh liệt nhất trước thông tin này là Trung Đạt thư phủ và Pháp Á. Bọn họ lập tức phái ra một lượng lớn tạp tu bộ đội, chuẩn bị xuyên qua rừng lớn, quay vào Thành phố Lars ứng cứu đội tạp tu bên trong.
Trung Đạt thư phủ phản ứng như vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, Tiếu Nguyên và Mễ Hạ Thanh vẫn đang ở trong Thành phố Lars, họ đều là những nhận vật quan trọng của học viện. Nếu hai người này cùng lúc bị thương hoặc chết, Trung Đạt thư phủ chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề và khó có thể phục hồiđược.
Nhưng phản ứng của Pháp Á lại cũng không kém Trung Đạt thư phủ, điều này làm cho người ta thấy lạ. Chẳng lẽ bên trong Thành phố Lars còn có một nhân vật quan trọng của Pháp Á hay sao?
Bên cạnh đó, Hiệu trưởng của Tinh viện và Hiệu trưởng của Khổ Tịch tự đều liên lạc với Hiệu trưởng Liên bang Tổng hợp học phủ Parfuchake, hai vị Hiệu trưởng liên tục chất vấn, làm cho Parfuchake đau đầu không thôi.
Lần đầu tiên trong hội nghị, Parfuchake đã thốt lên đầy giận dữ. Khỏi cần nhìn cũng biết, ông giận vị đệ tử đắc ý nhất của mình như thế nào.
Đối mặt với các thế lực cùng dân chúng chỉ trích, Liên bang Tổng hợp học phủ chỉ có thể bảo trì thái độ im lặng. Bọn họ cũng đoán không ra, Đường Hàm Phái rốt cuộc muốn làm cái gì?
Không ai đoán ra được tâm tư của Đường Hàm Phái, cũng như không thể biết bây giờ Thành phố Lars đã phát sinh chuyện gì.
Vào lúc này, đoàn người của Trần Mộ vẫn tiếp tục đi trong rừng, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài nên bọn họ không thể biết được Thành phố Lars đã phát sinh chuyện lớn như vậy.
Trần Mộ bây giờ rất đau đầu. Trải qua trận chiến đấu vừa rồi, tinh thần của nhóm tạp tu mới đã xuống dốc thê thảm. Trần Mộ và Bagnell không thể ngờ được, trận đầu tiên của bọn họ lại dữ dội như vậy. Vận khí của bọn họ thật sự không thể nói chữ “ Hảo” được!
Hơn nữa chiến thuật Sáo tạp qua thực chiến cũng đã lộ ra một vài nhược điểm. Nó không thích hợp cho loại hình chiến đấu di động, bởi vì nó cần 3 người cùng lúc phối hợp, hơn nữa phải luôn bảo trì sự đồng nhất ý kiến. Nếu là chiến đấu trên trận địa cố định, nó thật sự có thể phát ra uy lực cực lớn. Đây một công cụ vũ khí chiến lược và quan trọng,
đối với thành viên sử dụng nó yêu cầu phải có tính chiến thuật cao, tạp tu có thể không cần thực lực cá nhân mạnh, nhưng phải có năng lực phối hợp xuất sắc. Còn lúc chiến đấu ở cái địa phương phiền toái kia, nếu như người chịu trách nhiệm điều phối, thu phát năng lượng bị thương, thì hai người còn lại cũng coi như bỏ. Đội hình hoàn toàn tan rã và mất đi năng lực chiến đấu.
Vấn đề này thật sự hai người cũng không có biện pháp khắc phục, đây là loại chiến thuật yêu cầu năng lực phối hợp, nếu chia ra thì sẽ không còn uy lực gì nữa.
Sau một hồi thảo luận thật lâu, Trần Mộ và Bagnell đã nghĩ ra một phương án trung gian mới. Vốn ba người chỉ cần tập luyện hoả lực, thì nay họ phải luyện tập thêm kỹ năng điều khiển năng lượng.
Nếu một trong ba người bị thương, người kia vẫn có thể bổ sung thay thế vị trí bị khuyết. Mặc dù uy lực có giảm đi một chút vì phải luyện tập 2 đường, nhưng khi chiến đấu cũng không vì bị thương một người mà làm cả tổ đội liên luỵ.
Mà bình thường, tạp tu chủ lực chiến đấu có thể tự biết cung cấp năng lượng và khoá mục tiêu, vậy cơ hội sống sót cũng sẽ tăng cao hơn.
Còn vấn đề tinh thần, Trần Mộ tự biết Bagnell sẽ giải quyết tốt. Hắn cũng không xía vào chuyện này, việc chuyên nghiệp thì phải giao chuyên gia xử lý.
So ra thì hắn cũng còn khá an nhàn, càng có nhiều thời gian, hắn càng tập trung vào tìm kiếm nguyên liệu và chế tạp. Thuỷ chung hắn vẫn nghĩ hắn là một chế tạp sư. Chỉ là nơi bìa rừng này tài liệu quá thưa thớt, nếu có cũng chỉ là một ít tài liệu bình thường, không thể so sánh với thôn Vạn Sĩ được.
Đột nhiên Trần Mộ nhớ tới Hạ Thành, nhớ tới Alfonso bọn họ. Từ lần trước liên lạc bị đứt đoạn, cũng không liên lạc với họ nữa. Vừa nghĩ đến thì Trần Mộ liền bảo Bagnell dừng lại, sau đó tách khỏi đại đội đi ra một khoảng cách xa xa. Weah trên tay vẫn bế con chó béo mập, mang theo vài phần khó hiểu hỏi:
- Làm gì thế?
- Chúng ta liên lạc với bọn Alfonso.
Trần Mộ vừa nói vừa lấy thiết bị truyền tin ra. Khuôn mặt của Weah vốn lạnh lùng bây giờ cũng có một biến hoá nhỏ. Dù sao hắn cùng với người dân thôn Vạn Sĩ vẫn còn có một chút cảm tình. Đặc biệt là tên tiểu quỷ Lý Độ Hồng.
Nơi này cũng chưa ra khỏi Minh Chính khu lắm, khoảng cách đến Hạ thành còn gần nên có thể liên lạc được. Nếu sau này tiến vào Thiên Đông khu, cách xa Hạ thành cả ngàn dặm thì cũng chẳng có cách nào liên lạc được.
“ Tiên sinh “ Alfonso tràn ngập vui mừng lẫn sợ hãi: “Lần trước, người đột nhiên tắt máy, sau đó chúng ta liên lạc lại cũng không được, cứ tưởng người gặp nguy hiểm chứ. Nơi này đang dồn dập tập luyện, hy vọng có thể gánh đỡ hộ người một chút phiền toái. Bây giờ thì tốt rồi, người không việc gì là chúng tôi yên tâm rồi.” Alfonso nói một hơi không nghỉ. Trần Mộ thấy lòng ấm áp, khoé miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười, lẳng lặng nghe Alfonso nói.
Đợi Alfonso nói xong, Trần Mộ mới bắt đầu hỏi tình hình của mọi người. Đội chiến sĩ trong thôn rất khá, hiện giờ luôn liều mạng huấn luyện, mà Alfonso cũng đã đem nhóm thanh niên, do Trần Mộ tổ chức kia, ngày ngày nghiên cứu hệ thống. Nói là nghiên cứu, thực ra nói học tập thì chính xác hơn. Có điều bọn họ cũng đã giành được một số thành tựu nhất định, đáng tiếc là không có cách nào cho Trần Mộ chứng kiến, làm Alfonso tiếc nuối không thôi.
Một lúc sau thì Lý Độ Hồng cũng được gọi tới, Duy Á nghiêm mặt lạnh lùng hỏi nó về tiến độ luyện tập. Bình thường thì Lý Độ Hồng rất tinh quái, nhưng đứng trước vị thúc thúc lạnh lùng vô cảm này, nó rất thành thành thật thật khai báo. Hắn biết rõ rằng, Weah đại thúc rất quan tâm đến nó nên mới hỏi như vậy
Trần Mộ cũng không có nói nhiều về kế hoạch của hắn. Hắn dự định đi Thiên Đông khu sau đó sẽ quay lại Hạ thành, nên không cần phải để cho bọn Alfonso xuất mã, lãng phí tinh lực một cách không cần thiết.
Bất quá, Trần Mộ có chút cảm giác rằng đám người Alfonso đã có sự biến chuyển trong kiến thức tạp phiến. Bây giờ Trần Mộ tuy cũng không tự nhận mình cao siêu trong tri thức tạp phiến nhưng tầm nhìn của hắn cũng đã được nâng cao, đối với tạp phiến cũng có một số kiến giải nhất định.
Mặc dù không biết bọn Alfonso có thể giải thích được rõ ràng hay không, nhưng hắn vẫn nói ra tất cả những kiến thức mình đã học được trong mấy tháng nay. Cái này chính là sự quan tâm đến người của mình, hắn hy vọng bọn họ có thể mạnh mẽ hơn. Đây là chỉ một cái nguyện vọng rất đơn sơ mộc mạc. Weah cũng đã đem cho bọn họ từng bước phương pháp huấn luyện. Phương pháp của gã đơn giản mà không phức tạp nhưng thường phải trăm ngàn lần huấn luyện thì mới hiểu rõ được. Còn người luyện tập cũng phải có nghị lực hơn người mới hoàn thành được, Trần Mộ hiểu rất rõ chuyện này. Trần Mộ và Weah rốt cuộc cũng trở lại đội hình chính, Bagnell và Hề Bình cùng thở dài nhẹ nhõm, nét mặt của đội ngũ cũng bớt căng thẳng.
Trần Mộ cũng không hề ý thức được, hắn chính là hạch tâm của toàn đội ngũ. Mặc dù bình thường hắn không có quản lý nhiều việc nhưng bất tri bất giác, thời gian của hắn đều có ảnh hưởng đến mọi người.