Chương 320: Rình Mò
Người dịch: Cuồng Long Ngạo Thiên
Biên tập : ryukenshine
Nguồn:www.tangthuvien.com
Phát cảm giác ra ngoài cơ thể, Trần Mộ cẩn thận quan sát Khương Lương trong hố tuyết, không hề có một tia lơ là. Kỳ thật biện pháp này hắn sáng tạo ra cũng không biết là có bao nhiêu phần sẽ thành công, vẫn còn rất nhiều nghi ngờ. Sự nguy hiểm của phương pháp rèn luyện cực hạn không người nào rõ hơn hắn, nói thật hắn cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống quả thực cũng có vài phần kỳ tích. Càng luyện đến mức cuối cùng hắn càng thêm rõ ràng.
Bất quá cho dù là nghi ngờ, cũng không có nghĩa phương pháp này không có nội dung kỹ thuật. Phải biết rằng, trong thời đại này, có thể cải biến bất cứ điểm gì từ phương pháp rèn luyện cảm giác, đều là nhân vật cực kỳ lợi hại, hà huống chi hắn lại không chỉ cải biến một ít.
Việc này liên quan đến một ít nội dung về nguyên lý tăng trưởng cùng với sinh ra cảm giác, nếu như không phải Khương Lương đưa ra phương pháp rèn luyện cảm giác tiêu chuẩn B, thì Trần Mộ có lẽ ngay cả việc nghĩ tới cũng không ra.
Sau khi tiến vào khu băng tuyết, hắn phát hiện sự lạnh giá có thể làm cho tốc độ tăng trưởng của cảm giác nhanh hơn, điểm này tác động cực lớn đối với hắn, hắn không khỏi liên tưởng một ít suy đoán về cảm giác.
Cảm giác, nói cho cùng thì chính là một loại năng lực của con người, là một loại tiềm năng. Vô luận là năng lực gì, trong hoàn cảnh khốc liệt, thì càng dễ phát triển nhanh. Chỉ bất quá là, phương pháp rèn luyện cực hạn này có rất nhiều điểm cực đoan, hơn nữa vị chế tạp sư của tấm tạp phiến thần bí kia cũng hiểu được đạo lý mưa dầm thấm lâu, đây cũng là nguyên nhân tại sao lại có thế giới nước giản đơn. Tuy thế nhưng quá trình huấn luyện cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Giai đoạn đầu huấn luyện, mỗi lần thống khổ do đau đầu mất khoảng một giờ, hắn có chết cũng không quên được. Thần kinh bị xé toạc đến mức tận cùng, mỗi một chút gió thổi cỏ lay thì trong đầu hắn cũng đều ầm ầm rung động.
Hắn thiết kế cái phương pháp này điểm khác biệt lớn nhất chính là môi trường.
Ở trong nước, không có cách nào hô hấp, cùng với áp lực liên tục ép buộc Trần Mộ lúc nào cũng phải kích phát tiềm lực của bản thân. Càng về sau, điểm này càng trở nên rõ ràng. Hiện giờ hắn huấn luyện trong bể nước sâu hai mươi thước, áp lực nước dưới độ sâu hai mươi thước quả thật là cực kì kinh khủng.
Mà môi trường của phương pháp này chính là tuyết.
So với nước, thì tuyết xốp và nhẹ hơn, hơn nữa giữa những bông tuyết còn có kẽ hở, bên trong sẽ có một ít không khí. Chút không khí này đối với người thường mà nói thì cũng không có tác dụng gì, nhưng đối với tạp tu đã tu luyện thì sẽ có thể tăng thêm thời gian nán trụ của họ. Duy trì liên tục dưới sự lạnh giá như vậy cũng đồng dạng có thể kích thích tốc độ tăng trưởng cường độ cảm giác của họ.
Từ hiện tại mà xem thì tình huống của Khương Lương vô cùng tốt. Mỗi một biến hóa của hắn, Trần Mộ đều nắm rõ như lòng bàn tay, một lớp tuyết mỏng, sao lại có thể ngăn được sự tra xét của Trần Mộ?
Khi vừa mới bắt đầu, cảm giác của Khương Lương có sự chấn động rất lớn, bất luận là ai khi đột nhiên bị chôn sâu dưới tuyết, phản ứng đầu tiên không thể nghi ngờ được đó là sợ hãi. Bất quá sự chuẩn bị tâm lý của Khương Lương đã thể hiện rất tốt, hắn nhanh chóng ổn định được tâm tình. Dựa vào phương pháp của Trần Mộ mà chậm rãi thúc đẩy cảm giác của chính mình.
Khương Lương đột nhiên nhảy vào trong hố tuyết lớn, sau đó bị Trần Mộ chôn sống, một màn như vậy khiến cho mọi người bị hù dọa mà giật mình.
Bất quá bọn họ cũng không ngu, biết rằng ông chủ nhất định đang cùng Khương Lương thử nghiệm cái gì đó.
Chỉ là thí nghiệm này thật sự hết sức dọa người, vì vậy điều này cũng làm cho mọi người kinh hãi mà liều mạng rèn luyện cảm giác, tất cả đều e sợ ông chủ sẽ đem mình đi thí nghiệm.
Tốc độ của đám người Bernal rất nhanh. Ngoại trừ lúc đầu đối với việc sử dụng tài liệu và dụng cụ mới không quen thuộc nên tốc độ hơi chậm. Sau khi quen thuộc thì tốc độ được tăng lên, nhưng mà đối với toàn bộ khung sườn thì bọn họ chỉ mới hoàn thành được một bộ phận.
Ngoại trừ việc thành lập ở chỗ cao nhất một cái trạm gác nhìn ra ngoài đã hoàn thành thì mọi người chỉ có thể ở tạm trong những căn phòng bằng băng.
Bốn góc căn phòng băng trong suốt, sáng long lanh làm cho mọi người mừng rỡ không thôi. Mà phát sáng rực rỡ nhất là phòng ốc của các cô gái Tô Lưu Triệt Nhu. Ba gian phòng này chính là do Bernal sử dụng loại thuốc nhuộm có màu sắc tươi sáng để làm ra.
Phòng của Lô Tiểu Như là một màu đỏ tươi, căn phòng nhỏ này giống như do rượu vang đỏ thơm ngon đóng băng mà thành. Phòng của Tô Lưu Triệt Nhu thì có màu xanh da trời và màu trắng hòa trộn với nhau, đây chính là màu sắc truyền thống của tạp tu y vụ và cũng là màu sắc mà cô thích nhất, từ xa nhìn lại thì giống như có trời xanh mây trắng, trông thật yên tĩnh mà xa vời. Còn Nhữ Thu thì là một màu xanh trong suốt, giống như là một khối phỉ thúy lớn được điêu khắc mà thành.
Màu sắc diễm lệ lại mang theo ánh sáng long lanh lộng lẫy, bốn góc phòng đều có treo một loại chuông gió có màu sắc giống nhau, lúc gió thổi qua đều kêu lên đinh đinh đang đang, rất là dễ nghe.
Nhìn thấy vậy đôi mắt đẹp của ba cô gái liên tục chớp chớp giống như đang nhảy múa.
Việc này cũng làm cho Bernal hết sức đắc ý.
Lúc này, phía bên Trần Mộ cũng đã có động tĩnh. Chỉ thấy hắn đột nhiên đứng dậy, liều mạng đào bới, không tới mười giây đồng hồ, Trần Mộ đã chạm đến được Khương Lương đang lạnh băng, nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức lôi lên.
Sắc mặt Khương Lương lạnh đến nỗi trắng bệch ra, cả người không có một tia huyết sắc nào, thần thái cũng uể oải, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy vẻ vui mừng.
“Ông.. Ông chủ !Cảm giác của tôi… đã khôi phục.” Hàm răng Khương Lương run rẩy lập cập, có vẻ kích động vô cùng.
“ Ừ!” Trần Mộ nói một cách nặng nề, bước chân lập tức hoạt động, mang theo Khương Lương đến trước mặt của Tô Lưu Triệt Nhu.
Tô Lưu Triệt Nhu hết sức chú ý phía bên Trần Mộ, khi hắn dẫn theo Khương Lương đến trước mặt, nàng không nói hai lời lập tức vội vàng điều trị.
Dưới sự điều trị của Tô Lưu Triệt Nhu, sắc mặt tái nhợt của Khương Lương rốt cuộc cũng đã khôi phục màu sắc ban đầu, thân thể run rẩy cũng đã bắt đầu khôi phục lại bình tĩnh.
Trần Mộ ngăn cản hắn đang định mở miệng nói gì. “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi đã, có sự tình gì chờ ngươi nghỉ ngơi xong rồi nói.”
“ Vâng.” Khương Lương cảm kích nhìn qua ông chủ rồi lại nằm xuống.
Thành công của Khương Lương làm cho trong lòng Trần Mộ hết sức vui vẻ, nếu như phương pháp này thông qua được, thì như vậy cũng có nghĩa là tạp tu sẽ có không gian phát triển càng lớn. Nhưng mà thử nghiệm của Khương Lương cũng làm cho hắn ý thức được, trong phương án của mình vẫn còn thiếu sót rất nhiều chỗ.
Ví dụ như việc khống chế thời gian, hắn khó có thể tự mình canh giữ khi đám tạp tu huấn luyện, vì vậy việc xác lập một thời gian tiêu chuẩn rất trọng yếu.
Ví dụ như vấn đề bị thương do giá lạnh, trong tuyết quả thực có thể làm tăng trưởng cảm giác, nhưng nguy cơ bị thương do giá lạnh có thể coi là rất lớn, hơn nữa việc khôi phục sau khi huấn luyện cũng rất trọng yếu, điều này cũng có nghĩa là cần rất nhiều thiết bị trị liệu cùng với y vụ tạp tu. Cũng may vấn đề này hiện tại đối với hắn cũng không lớn, trong tay hắn hiện giờ vẫn nắm giữ rất nhiều tiền.
Đúng lúc này, Bagnell đi tới. “Ông chủ, Bernal đã kiến tạo phòng ở tại căn cứ của chúng ta rất tốt, chúng ta vào xem thử thế nào đi.”
“ Được.” Trần Mộ suy nghĩ một chút rồi nói. “Để cho tất cả mọi người vào nghỉ ngơi một chút đi, thời gian này mọi người đã vất vả rồi.”
Trong sơn cốc nhất thời vang lên những tiếng hoan hô.
Trong phòng băng ấm áp như mùa xuân, thậm chí có thể cởi được áo khoác.
“Thật là ấm áp, Bernal, ngươi kiến tạo phòng ở rất tốt đó.” Bagnell than thở nói, hắn vươn tay, gõ cộp cộp lên bức tường băng sáng long lanh.
Bernal hắc hắc cười. “Cho dù Bernal là một kiến trúc tạp tu thông minh, nhưng mà nếu không có Hề Bình tổng quản tôn kính giúp đỡ, Bernal cũng không có cách nào tạo nên những căn phòng băng như vậy. Chỉ có dưới sự lãnh đạo của ông chủ anh minh dẫn đầu, chúng ta mới có thể có được thành tích như vậy.”
“ Phì.” Tiếu Ba đang uống trà lập tức phun ra khỏi mồm, thở một hồi lâu mới nói: “Bernal, giờ ta mới phát hiện ra ngươi vuốt mông ngựa còn lợi hại hơn so với ta đó.”
Trần Mộ cũng không nhịn được mỉm cười, nhìn mọi người trước mặt thoải mái hoà hợp như vậy, gió tuyết gào thét bên ngoài dường như đã rời xa bọn họ.
Tiếu Ba đột nhiên buông chén trà trên tay, trong mắt hàn quang hiện lên: “Ông chủ, có người rình mò chúng ta.”
Lời này vừa thốt ra, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Tại một tiểu bảo cách sơn cốc chỗ Trần Mộ 200 km.
“Đại ca, có một đám người không rõ lai lịch tới sơn cốc Tuyết Ti Trùng. Bọn họ dường như muốn trụ lại ở đó.” Một tên nam tử gầy gò nói.
“Tuyết Ti Trùng cốc ?” Người nói là một trung niên có hai chòm râu nhỏ vểnh lên, hắn có chút nghi hoặc: “Tuyết Ti Trùng cốc chỗ đó ngoài đám Tuyết Ti trùng ra, cái gì cũng không có, sao lại có người muốn chiếm giữ nơi đó? Bọn họ có bao nhiêu người?”
Hắn chính là lão đại Văn Tá Phu của thế lực lớn nhất vùng này, liên minh Xuyên Hạ.
“Khoảng chừng mấy trăm người, chúng thuộc hạ không dám tới gần. Ngài Tây Ti nói rằng trong bọn hó có một tên tương đối lợi hại.” Nam tử gầy gò trả lời.
Văn Tá Phu có hơi chút rung động. “Có thể làm cho Tây Ti nói là lợi hại, khẳng định đây là cao thủ.”
Nam tử gầy gò không có xen lời vào, hắn biết lão đại mình đang tự nghĩ xem đối phó với đám người này như thế nào.
“Y Tùng, ngươi thấy thế nào?” Không ngờ rằng lão đại lại hỏi ý kiến của hắn.
Y Tùng trầm ngâm rồi nói: “Đại ca, ta cảm thấy không thể dễ dàng để cho bọn họ chiếm lấy Tuyết Ti Trùng cốc như vậy. Đây là địa bàn của chúng ta, sao lại có thể để bọn họ tùy tiện chiếm giữ? Hơn nữa chúng ta mâu thuẫn xung đột với Kiều gia ngày càng gay gắt, ai biết được những người này có hay không dính líu tới Kiều gia? Tuyết Ti Trùng cốc kia là một nơi có địa thế hiểm yếu, mặc dù không có không gian phát triển, nhưng nếu như dùng để tử thủ thì rất khó có thể công được vào.”
“Ngươi nói cũng có lý.” Văn Tá Phu nặng nề gật đầu: “Đám người này đến nơi này lai lịch không rõ, thực lực không biết. Phái người đi thăm dò, tìm hiểu gốc gác của bọn chúng một chút rồi sau đó chúng ta mới có thể quyết định như thế nào. Nếu như thực lực không mạnh, thì phái người đến tiêu diệt, nếu thực lực mạnh…” Hắn trầm ngâm: “Thì chúng ta sẽ bàn sau.”
Bất quá khi lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền không khỏi cười thầm mình cẩn thận quá, một cái đội ngũ mấy trăm người, cho dù có mạnh mẽ thì có thể mạnh đến mức độ nào chứ?
Loại đội ngũ tinh hãn như Tuyết Hoa tạp tu đoàn đã ít lại càng ít. Hơn nữa nếu như thật sự mạnh, thì sao lại coi trọng một nơi cằn cỗi như Tuyết Ti Trùng cốc kia? Căn cứ lộng lẫy của Tuyết Hoa tạp tu đoàn hắn đã được tận mắt nhìn qua.
“Đại ca cao minh!” Y Tùng vội vàng khen tặng.
Văn Tá Phu sắc mặt giãn ra, hắn hài lòng với Y Tùng nói: “Ngươi cố làm cho tốt, chuyện này mà suôn sẻ tự nhiên ắt sẽ có lợi ích cho ngươi.”
Y Tùng mừng rỡ: “Cám ơn đại ca đã cất nhắc!”