Chương 322: Vì nó
Người dịch: kakesi_kenji
Biên tập : tuanpa
Nguồn:www.tangthuvien.com
“Chủ hiệu nhận mua với giá 103 audierne, nói cách khác, mỗi tấm năng lượng tạp, hắn đạt lợi nhuận 5 audierne. Chủ hiệu mỗi ngày mua của hắn 25 tấm nhất tinh năng lượng. nói cách khác, hắn mỗi ngày có thể đạt tiền lời 125 audierne. Nhưng có một điều kiện .” Dụ Long trở nên nghiêm túc: “điều kiện là, hắn không chế tạo hỏng một tấm nào. Nếu như hỏng một tấm, vậy gần như toàn bộ công sức đổ xuống sông xuống biển, nếu hỏng hai tấm, mỗi ngày hắn lỗ 71 audierne. Bởi vậy dễ thấy, xác xuất chế tạp thành công của hắn cực kỳ kinh người. Làm ta bội phục nhất là, hắn kiên trì sống như vậy trong bốn năm liền.”
Đôi mắt bình tĩnh của Thanh Thanh cũng không khỏi lộ ra nét bội phục.
“Điều tra này thoạt nhìn tưởng như không có quá nhiều ý nghĩa. Bất quá, ta cảm thấy hứng thú với chính bản thân người này. Những thứ trong tư liệu có thể trợ giúp ta hiểu rõ Trần Mộ. Kiếp sống chế tạo nhất tinh năng lượng tạp của Trần Mộ kết thúc ngay sau khi chủ cửa hàng qua đời. Sau đó, hắn bắt đầu làm việc với cộng sự quan trọng của hắn – Lôi Tử, bắt đầu chế tạo tạp ảnh. Chúng ta đã tìm ra bộ tác phẩm đầu tiên của họ {Không Hẹn Mà Gặp}, phát hiện trong đó cũng dùng hạng kỹ thuật này. Phải nói, thời gian hắn có được nó hẳn là không bao lâu trước khi chế tạo {Không Hẹn Mà Gặp}. Chỉ tiếc chúng ta không tìm được bất kỳ đầu mối liên quan nào.
Cũng trong thời gian này, Trần Mộ gia nhập câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp của Đông Thương Vệ thành. Đây cũng là nơi duy nhất chúng ta tìm được hình ảnh về Trần Mộ. mà biểu hiện của hắn tại câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp làm người khác khiếp sợ, trong lĩnh vực hạ cấp huyễn tạp, hắn là một thiên tài.
Sau đó, Trần Mộ trở mặt với Tả gia, bị Tả gia đuổi giết, không lâu sau Tả gia bị chi phía đông của Ninh gia tiêu diệt.”
Nghe vậy, Thanh Thanh đã nghe đến mê mẩn, không thể nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tả gia bị diệt, nhưng chúng ta đi qua chi phía đông của Ninh gia, vẫn tìm được một ít tin tức hữu dụng. Tạp tu đuổi giết trần mộ ngược lại bị hắn giết chết, mà trước đó, hắn chưa bao giờ biểu hiện bất kỳ năng lực chiến đấu nào. Tả gia cũng không đuổi giết thành công. Trần Mộ biến mất .” Dụ Long nói tới đây, bất giác kích động: “Vốn chúng ta tưởng rằng, đầu mối bị chặt đứt tại đây. Nhưng không nghĩ tới, hai tháng trước, thiên đông lý khu đột nhiên xuất hiện một nhóm người. Bởi vì thông hành chứng của bọn họ là kinh đô, thời gian này cũng là thời gian Đường Hàm Phái làm ồn ào nhất, tạp tu phụ trách cửa khẩu lại là người của chúng ta, liền đem tin này báo lên. Lúc đầu chúng ta nghĩ Đường Hàm Phái đang làm quỉ , lập tức âm thầm điều tra, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Thủ lĩnh của đội ngũ này cực giống Trần Mộ.” Dụ Long nói cực nhanh, vô cùng phấn khởi: “Điều này lập tức khiến chúng ta chú ý cao độ. Bởi vì chỉ có hình ảnh nên có chút mơ hồ, ta không cách nào khẳng định trăm phần trăm.”
Dụ Long lại chuyển giọng, có vài phần tiếc nuối: “Đáng tiếc, tin này chỉ khiến chúng ta chú ý một tháng trước. Chờ khi chúng ta muốn điều tra tung tích bọn họ, lại phát hiện không thấy bọn họ đâu. Sau đó, chúng ta cơ hồ phát động toàn bộ lực lượng Thiên Đông khu mới tra được, địa phương cuối cùng bọn họ xuất hiện là một trấn nhỏ - Tượng Thụ trấn, nghe nói bọn họ từng nghỉ ngơi chỉnh đốn tại đây. Chúng ta đoán, bọn họ đã tiến vào khu băng tuyết.”
Nghe thế, Thanh Thanh đã hiểu được đại khái. Nàng quay đầu đi, con mắt nóng rực nhìn hiệu trưởng: “Ý của ngài là..?”
“Hai năm nay ngươi vẫn ở trong trường học. cũng phải đi ra ngoài một chút.” Lão nhân trở nên nghiêm túc: “Chuyện này, là chuyện rất trọng yếu. Nếu chúng ta tính là đúng, kiện đồ vật là trên người hắn, vô luận thế nào, ta muốn bằng mọi biện pháp có được nó. Nó không chỉ là tiếc nuối lớn nhất đời của Hyner Vincent Van, cũng là một thứ đủ để thay đổi vận mệnh của liên bang, là bảo bối để Tinh viện ta càng tiến thêm một bước.”
Dụ Long ở một bên tiếp lời: “Cho tới giờ, còn không có ai biết bí mật này. Sự tồn tại của nó, chỉ được đề sơ qua trong nhật ký của Hyner tiên sinh. Mà ngay cả chúng ta, cũng không biết nó tột cùng là cái gì. Chúng ta có lợi hơn người khác là, Sương Nguyệt Hàn Châu đang đánh nhau ác liệt với Mạc Doanh, bọn họ lo thân mình chưa xong, hơn nữa thân phận của ngươi lại ít người biết tới, lúc này tiến vào Thiên Đông khu là hoàn toàn hợp lý.”
Dụ Long đột nhiên cúi đầu, sau một lúc lâu, một lần nữa ngẩng đầu: “Ta hơi lo lắng về Đường Hàm Phái.”
“Đường Hàm Phái?” Thanh Thanh lộ vẻ nghi hoặc, khuôn mặt ưu nhã hiện lên sự khó hiểu.
“Tất nhiên, chúng ta tốn hao rất nhiều tài lực, mới hỏi thăm ra, thông hành chứng của bọn người Trần Mộ là Đường Hàm Phái làm.” Câu trả lời của Dụ Long làm người khác giật mình.
Thanh Thanh cũng không có ngạc nhiên quá nhưng lại lộ vẻ đăm chiêu. Một hồi lâu, nàng đột nhiên mở miệng: “Hiệu trưởng, tin tức Bách Uyên phủ cùng Trung Đạt thư phủ hợp tác là thật sao?’
Chứng kiến vẻ mặt chăm chú hiếm thấy của Thanh Thanh , lão nhân cùng Dụ Long liếc nhau.
Lão nhân gật đầu: “Hẳn sẽ không sai. Trung Đạt thư phủ lần này tiếp tay cho giặc, Bách Uyên phủ âm ngoan, bọn họ mơ ước liên bang phì nhiêu của chúng ta đã lâu, lần này nhất định sẽ không chừa một chút thủ đoạn xấu xa nào.”
Dụ Long liên tục gật đầu. Bách Uyên phủ chính thật là nơi hoang dã, nghe nói nơi đó bốn mùa tối như đêm đen, giống như u minh. Hoàn cảnh ác liệt, thổ địa cằn cỗi, rất khó sinh tồn. Gọi là Bách Uyên là chỉ rất nhiều huyệt động sâu hun hút ở nơi đó. Huyệt động sâu thẳm đó là nơi người dân Bách Uyên phủ sinh tồn, các huyệt này bên trong cực lớn, thường thường tương thông nhau.
Trên mặt đất, hàng năm bão cát thổi mạnh, cát bay đá chạy, là khu vực không thể sinh tồn, chỉ có nhu khách cường đại nhất mới có thể sống trên mặt đất.
Bách Uyên phủ, tên này làm cho Thanh Thanh nhớ tới vị nữ tử vô cùng xấu xí.
Thanh Thanh đứng dậy, thi lễ với lão nhân, thản nhiên rời đi.
Trong sơn cốc, mỗi ngày không ngừng biến hóa, hiệu suất của Bernal cực kỳ kinh người. Công việc xây dựng sục sôi làm người khác nhiệt huyết sôi trào. Các tạp tu cũng đặc biệt cố gắng huấn luyện. thật sự tiến vào Thiên Đông lý khu khiến rất nhiều người trong bọn họ cảm giác như đang mơ.
Trần Mộ lấy Khương Lương thí nghiệm, không ngừng tiến hành điều chỉnh. Cảm giác của Khương Lương đã hồi phục tám phần so với trước kia, điều này làm hắn mừng rỡ, mà Trần Mộ cũng được cổ vũ.
Song vì an toàn, Trần Mộ liền đơn giản lấy Khương Lương làm mẫu, không ngừng cải thiện phương án của mình.
Trong mọi người, Hề Bình vất vả nhất. tòa thành thị gần sơn cốc nhất là thành phố Sắc Lặc, cách đó khoảng 1200 km, sử dụng toa xa phải đi mất một ngày một đêm.
Kiến thiết sơn cốc cần một lượng lớn vật tư, mà Hề Bình phụ trách mua các loại vật tư cần thiết. Mỗi ngày, đều có một đội toa xa vận chuyển rất nhiều vật tư tới Tuyết Ti Trùng cốc. Hề Bình liền trở thành thượng khách được các thương gia hoan nghênh.
Tiếu Ba đáng thương trở thành đại đội trưởng đại đội vận tải, mỗi ngày qua lại giữa sơn cốc cùng Sắc Lặc thành.
Chỗ ngồi của hắn là “xác trứng gà’ trên nóc toa xe, hết thảy trước mắt là bầu trời mênh mông, gió lạnh gào thét, vô số hoa tuyết bay đầy trời, vuốt mặt, giống như đao cắt. Toa xe xóc nảy cũng không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn tùy ý ngồi trên đỉnh tao xe bất động như ngồi trên mặt đất.
Đột nhiên, ánh mắt Tiếu Ba như đao phong bắn ra, khí thế mạnh mẽ như muốn chia tuyết ra làm đôi.
Tiếu Ba chậm rãi đứng dậy đón gió, tóc dài bay bay, dây buộc tóc đỏ tươi trong trời tuyết bắt mắt vô cùng. Tạp tu trong toa xa cũng rất cơ trí, vội vàng dừng xe. Các toa xa khác cũng phát hiện khác thường, lập tức dừng xe.
“Đầu năm nay, chó mèo đều chạy ra làm thổ phỉ sao?’ Thanh âm Tiếu Ba vẫn mang theo vẻ lười biếng.
“Ngay một cái cảm giác lục cấp tạp tu cũng không có, mà khẩu khí lớn thế sao?’ Một thanh âm lạnh lùng như ẩn như hiện trong gió lạnh.
Ngón tay thon dài trắng nõn sửa lại quần áo, Tiếu Ba lúc này như một thân sĩ sắp dự tiệc, ưu nhã tiêu sái.
“Ra đi, năm tiểu tử kia, đừng nấp.” hắn đột nhiên híp mắt nhìn trời: “Ta nói rồi, ngươi bay trên trời mãi không cảm thấy lạnh sao?”
“Các hạ quả là tinh mắt.” Tiếng nói âm lãnh xuyên qua gió tuyết, truyền vào trong tai Tiếu Ba. Cùng lúc đó, thanh âm cách vách truyền tới các toa xe, năm tên tạp tu mang mặt nạ từ trong tuyết chui ra, như hổ rình mồi nhìn đội xe.
Ngón tay Tiếu Ba quệt nhẹ môi, khuôn mặt tuấn dật nhợt nhạt mỉm cười, con mắt yêu dị khó tả.
Môi đỏ tươi mới quẹt qua, ngón tay thon dài như nữ tử nhẹ nhàng búng ra.
Quang mang màu hổ phách nhỏ như sợi tóc trong chớp mắt chui vào trong tuyết.
“Cẩn thận!” Tạp tu trên bầu trời đột nhiên quát lên.
Đáng tiếc đã quá chậm, cổ họng năm tên tạp tu đều xuất hiện lỗ nhỏ. Năm tên tạp tu giật mình, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, lỗ nhỏ nhanh chóng chảy ra máu tươi đỏ sẫm. Trong nháy mắt một dòng máu đỏ dài nhỏ như suối phun ra.
Năm tên tạp tu lúc này mới có phản ứng, hoảng sợ ôm chặt yết hầu, miệng phát ra tiếng ô a, chậm rãi ngã xuống. Khuôn mặt thống khổ của bọn họ vặn vẹo liên hồi.
“Ngươi dám đánh lén.” Vị tạp tu trên bầu trời vừa giận vừa sợ.
“Đại thúc, chẳng lẽ ta phải kêu lên trước khi đánh sao?’ Khuôn mặt tuấn dật của Tiếu Ba lộ vẻ quyến rũ quỷ dị, vài đạo quang mang hổ phách bắn thẳng lên thân ảnh mơ hồ trên không trung.
“Ta muốn giết ngươi.” Tạp tu trên không trong cơn thịnh nộ, toàn lực xuất thủ. Chỉ thấy vô số năng lượng thể nhưu bông tuyết bắn ra, đón nhận vài đạo ánh sáng hổ phách của Tiếu Ba.
Hai người không chút suy nghĩ đả đấu.
Song, một màn quỷ dị xuất hiện.