Tạp Đồ

Chương 326: Nữ Nhân Hung Mãnh

Chương 326: Nữ Nhân Hung Mãnh
Người dịch: kakesi_kenji
Biên tập : ryukenshine
Nguồn:www.tangthuvien.com


Không có phòng ngự, quả thật là hiếm thấy a. Đám ám vụ tạp tu liếc nhìn nhau, có thể thấy được sự khinh thường trong mắt bọn chúng. Điều kiện địa hình xuất chúng như vậy, thế mà bọn chúng không cảm giác thấy chút áp lực nào của hệ thống phòng thủ, điều này cũng khó trách bọn chúng lại xem thường.

Bọn chúng có phần không hiểu, chỉ bằng những kẻ này mà cũng muốn bọn chúng ra tay, đây không phải dùng dao mổ trâu giết gà thì là gì?

Bất quá mặc dù trong ý nghĩ có chút khinh thường, nhưng động tác của bọn chúng vẫn nhẹ nhàng không chút tiếng động. Với khí lưu tạp chuyên biệt, lại được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bọn chúng giống như những làn khói nhẹ phiêu hốt trong đêm. Đêm tối là đồng minh tốt nhất của bọn chúng, nếu không trùng hợp ngẩng đầu lên thì rất khó phát hiện ra mười đạo hư ảnh đang dán mình trên vách núi.

Mười hư ảnh này tán ra, theo các góc độ khác nhau lao vào trong sơn cốc.

Bọn chúng có thể thấy được căn cứ của đối phương ở xa xa, từ khi nào lại có thêm một khối kiến trúc trong sơn cốc? Bọn chúng khó tránh khỏi có chút kinh dị.

Một tên ám vụ tạp tu chăm chú nhìn vào cốc sào nổi bật trong đêm đen, miệng bất giác mở ra liếm liếm môi.

Đã lâu rồi không có hoạt động! Tối nay, hắn rốt cuộc cũng thỏa ý nguyện.

Đột nhiên, một cánh tay bất ngờ từ sau lưng vươn ra bịt miệng hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, một tiếng xương vỡ vụn vang lên nơi cổ hắn.

Tên thứ hai.

Tên thứ ba. Đợi tới khi số lượng của bọn chúng trong chốc lát biến mất một nửa, đám ám vụ tạp tu mới phát hiện ra bất thường.

“Cẩn thận! Có mai phục!” Một tên tạp tu còn chưa nói xong, thanh âm của hắn đã đột nhiên tắt nghẽn.

Mấy tên còn lại thì đột nhiên cả kinh, bọn chúng mở to mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm bốn phía.

Sơn cốc im ắng, tĩnh lặng một cách đáng sợ, ngay cả tiếng gió cũng không thấy.

Đám ám vụ tạp tu cảm thấy có chút bất an, bất tri bất giác, sau lưng bọn chúng ướt đẫm mồ hồ, quá an tĩnh! Ngay cả đứa ngốc cũng biết là không bình thường.

Nhưng địch nhân nấp ở chỗ nào?

Cảnh giác lướt nhìn qua bốn phía, rồi lại nhìn bốn người còn sót lại trong nhóm, bóng tối tràn đầy khiếp sợ đã ép bọn chúng không thở nổi.

“Rút lui!” Tên tạp tu cầm đầu cắn răng quyết đoán hạ lệnh.

Tiếu Ba mặt không còn chút máu nhìn một màn này diễn ra trước mắt, trong lòng hắn lại càng run lên cầm cập. Nhãn lực của hắn cực tốt, những tên lẻn vào mỗi tên đều có trình độ cực cao, mạnh hơn so với con rùa rụt cổ hôm đó không ít.

Bản thân mình vô cùng gian khổ mới chiến thắng được con rùa rụt đầu ghê tởm kia. Nhưng những tạp tu khác đồng cấp với hắn ở trên tay Weah, thì lại bị giết dễ dàng như thái rau.

Nhớ tới ngày nọ lúc mình khiêu chiến Weah, Tiếu Ba không khỏi hãi sợ.

Weah quả nhiên là một tên biến thái.

Biến thái, ngàn vạn lần không thể trêu chọc hắn! Tiếu Ba đã quyết định chủ ý, ghi tạc giáo huấn này vào trong đầu.

Động tác của Weah quá nhanh, trong đêm đen, hắn quả thực là vương giả vô địch! Không có ánh sáng hoa mỹ, không có tiếng vang kích động, không có kỹ xảo phức tạp. Một nhánh cây, một hòn đá, một cái vũng nước đều có thể là vũ khí trí mạng của hắn. Động tác của hắn vô cùng đơn giản, đơn giản tới mức làm cho kẻ khác phải lạnh gáy.

Quan sát loại giết chóc này, sẽ không khiến người ta sinh cảm giác kinh sợ vì tráng lệ, nó chỉ làm cho người ta cảm thấy tâm tư của mình không ngừng chìm xuống đất, nó chỉ làm cho người ta cảm khái tính mạng của con người sao mà quá mức yếu ớt như vậy.

Những hư hảnh như diều đứt dây liên tiếp rơi xuống từ vách núi xuống.

Tiếu Ba gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn đã gặp qua rất nhiều tràng cảnh giết chóc khác nhau, có hèn hạ, có dũng cảm, có tinh xảo hoa lệ, cũng có điên cuồng máu tanh. Nhưng tràng cảnh như Weah vừa thực hiện thì hắn chưa từng gặp qua, sự giết chóc như vậy khiến cho kẻ khác nhìn thấy mà run sợ.

Từ đầu tới cuối, mặt Weah không hề để lộ ra chút biểu tình, hắn giống như một tử thần không tiếng động thu lấy tính mạng của địch nhân.

Chỉ còn lại một tên cuối cùng, tên tạp tu này đã sợ đến mức vỡ mật. Hắn chưa bao giờ gặp qua loại địch thủ kinh khủng như thế này, hắn không biết đồng bạn của mình chết như thế nào. Hắn không dám quay mặt lại, sợ rằng khi quay đầu lại sẽ khiến cho tốc độ chậm hơn. Khi đó sẽ bị địch nhân đáng sợ kia giết chết.

Tiếu Ba cười khổ, đến bây giờ hắn mới phát hiện, hắn phát hiện ra mình ngoài việc đứng xem thì chẳng làm được gì.

A, hắn đột nhiên lấy tay dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn về phía vị trí Weah mới đứng – nơi đó đã hoàn toàn không có một bóng người. Chẳng lẽ Weah muốn thả cho tên này rời đi? Liếc nhìn qua, tên duy nhất còn lại đã nhanh chóng chạy tới cửa sơn cốc.

Tên ám vụ tạp tu này nhìn thấy sơn cốc ở ngay trước mắt, tinh thần liền hưng phấn, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Chỉ cần rời khỏi sơn cốc này, như vậy tỷ lệ sống sót của mình sẽ tăng lên rất lớn là điều không nghi ngờ gì nữa! Ngẫm lại thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của đối phương, trong lòng hắn chợt dâng lên một luồng khí lạnh, hắn lại càng khẳng định, sơn cốc này đã bày ra rất nhiều bẫy rập, vì vậy mới khiến cho tất cả đồng bạn của hắn bỏ mạng.

Chỉ cần chạy ra khỏi sơn cốc là mình có thể sống sót.

Tên tạp tu này cũng không để ý đến việc bại lộ hình tích, khí lưu tạp toàn lực khai hỏa, liều mạng chạy nhanh tới cửa sơn cốc.

Ra rồi.

Tên tạp tu này chợt buông lỏng toàn thân, trước mặt hắn chính là cửa cốc nhỏ hẹp, qua khỏi nơi này, phía sau sẽ là vùng đất bằng phẳng.

Đột nhiên, dường như có thứ gì xuất hiện trước mặt hắn. Thế nhưng vì tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không kịp né tránh, lồng ngực chợt đau đớn, hắn mất đi không chế té trên mặt đất. Với tốc độ cao như vậy mà rơi xuống mặt đất, hắn lập tức đi đời nhà ma.

Tiếu Ba hít thở không thông, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt. Weah không biết từ lúc nào đã mai phục ở ngoài sơn cốc. Mà vũ khí trí mạng của hắn chẳng qua là một khối băng to như cánh tay. Weah cũng chỉ giơ khối băng lên trên đường bay của tên tạp tu kia, tốc độ của hắn thật quá nhanh, hơn nữa lại không ngờ Weah xuất hiện đột ngột, nên bất ngờ không đề phòng và trúng chiêu.

Tiếu Ba bội phục sát đất. Thủ đoạn này thật sự là quá lợi hại! Cả quá trình, Weah hoàn toàn không sử dụng tạp phiến. Hắn thật không hiểu, vô tạp lưu lợi hại như vậy, sao lại suy tàn chứ?

Bất quá nghĩ lại, hắn cảm thấy có vài phần may mắn, nếu như tất cả vô tạp lưu đều lợi hại như Weah, vậy thì trong cả liên bang, có ít nhất 95% tạp tu không tìm được việc làm, hắn tuyệt đối cũng nằm trong số đó.

Cách sơn cốc 10km, có hai người đang ẩn núp trong tuyết, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc.

“Đã hai giờ rồi, bọn chúng vẫn còn chưa có đi ra. Rất có thể là đã…. » Trong đó một người trầm trọng nói, ngụ ý trong đó không cần nói cũng biết.

“Chết là đáng! Đám quỷ âm binh kia không biết là đã hại chết bao nhiêu người của chúng ta rồi!” Kẻ còn lại căm hận nói : “Chỉ sợ tên Văn Tá Phu kia sẽ phải đau lòng cả nửa ngày đây. Hắc hắc!”

Vị tạp tu mở miệng nói trước kia không tỏ ra vui sướng, có phần hơi xuất thần, một hồi lâu sau mới nói: “Xem ra, nơi này cũng có nhân vật lợi hại. Cũng không biết điều này là tốt hay là xấu đối với chúng ta.”

“Suy nghĩ nhiều làm gì? Dù sao có đại tỷ ở đây, cũng không cần phải lo lắng gì cả.” Tên còn lại dửng dưng nói: “Hơn nữa, Văn Tá Phu cùng với nhóm người này đấu nhau, đối chúng ta cũng là chuyện tốt!”

“Chỉ hi vọng là như thế. Chúng ta nên đem tin tức này truyền về trước, không biết đại tỷ sau khi nghe tin này sẽ có phản ứng như thế nào?”

“Hắc hắc. Còn phản ứng nào khác nữa ? Tất nhiên là vui vẻ rồi!”

Những chuyện xảy ra ở bên ngoài, Trần Mộ không hề hay biết chút gì, hắn cực kỳ tập trung vào nhóm tạp tu đang lần đầu thử nghiệm tuyết khanh đại pháp, liên tiếp có vấn đề xảy ra, rất nhiều tình huống hắn chưa từng ngờ tới. Dù sao cho tới bây giờ, Trần Mộ chỉ thử nghiệm qua trên người Khương Lương. Khương Lương có tố chất tâm lý cao khiến cho hắn ít gặp phải phiền toái, nhưng các tạp tu khác không có được tố chất tâm lý tốt như Khương Lương.

Ngoại trừ Trần Mộ ra, bận rộn nhất chính là Tô Lưu Triệt Nhu. Cũng may trước đó đã chuẩn bị vài thiết bị trị liệu, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn luống cuống tay chân.

Thời gian trôi qua hai mươi phút, bây giờ số tạp tu còn ở trong hố tuyết là 52 người.

Điều này làm Trần Mộ cảm thấy bất ngờ. Cho dù là Khương Lương thì cũng chỉ có thể kiên trì bốn mươi phút. Có thể kiên trì đến hai mươi phút thì trình độ tương đối tốt, nếu có hơn mười người kiên trì được lâu như vậy là đã khá tốt rồi.

Thật không ngờ rằng lại có đến 52 người, con số này vượt xa dự liệu của hắn.

Bất quá điều này cũng không làm cho Trần Mộ cảm thấy hưng phấn.

Ba mươi phút. Chỉ còn lại chín người cuối cùng.

Ba mươi ba phút, còn lại bốn người.

Ba mươi tư phút, còn lại hai người.

Tích tắc, ba mươi lăm phút, hai người cuối cùng còn lại cũng được khiêng ra. Không còn ai nữa.

Nhìn mọi người tay chân liên tục bận rộn, Trần Mộ rốt cuộc cũng thở phào một hơi thả lỏng. Hắn chỉ cảm thấy đau đầu, đây là do cảm giác bị sử dụng quá độ.

Hắn miễn cưỡng nói với Khương Lương: “Đem kết quả tối hôm nay thống kê lại, sáng mai mang đến cho ta.” Nói xong, Trần Mộ lúc này đã mệt mỏi tới cực điểm, hắn không chịu được nữa buộc lòng phải quay về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Trần Mộ thức dậy thì trên bàn trước mặt hắn là hai bản báo cáo.

Một bản là báo cáo thống kê việc huấn luyện cảm giác, thành tích hết sức đáng mừng. Trần Mộ tin tưởng, sau nửa năm, thậm chí là ngắn hơn, trong số bọn họ sẽ xuất hiện vài vị tạp tu đạt được cường độ cảm giác năm cấp. Trong đó, tiến bộ nhanh nhất đương nhiên là Khương Lương, hiện giờ hắn còn cách cấp năm chỉ một chút ít.

Hôm nay, đám người Lô Tiểu Như cũng thử nghiệm Tuyết khanh đại pháp, về phần kết quả như thế nào thì vẫn còn chưa rõ.

Một bản báo cáo khác lại làm cho Trần Mộ cả kinh, tối hôm qua không ngờ lại có kẻ tập kích! Bản thân mình một chút động tĩnh vậy mà cũng không biết, nghĩ đến đây, hắn nhất thời cảm thấy kinh sợ.

May là có Weah! Trong báo cáo còn có dự đoán của Bagnell về lai lịch những kẻ này.

Đúng lúc này thì đột nhiên có người gõ cửa, cửa mở ra, ngoài cửa là Bagnell đang đứng chờ.

“Ông chủ, bên ngoài có người tới viếng thăm chúng ta, bọn họ muốn gặp ngài.”

Có người tới viếng thăm sao? Trần Mộ vội vàng rửa mặt qua loa, ngày hôm qua hắn đã quá mệt mỏi, điều này làm cho tinh thần của hắn hôm nay cũng không được tốt lắm.

Đi theo Bagnell tới đại sảnh, Trần Mộ gặp được người đến viếng thăm.

Là một cô gái! Điều này làm cho Trần Mộ có hơi chút ngạc nhiên, trong ý nghĩ của hắn, ở nơi ác liệt như thế này, không ngờ lại có con gái, mà lại là một người con gái xinh đẹp.

Cách ăn mặc tuỳ ý, tóc ngắn tới mang tai, làm cho nàng nhìn qua rất là hoạt bát. Làn da nàng ngăm đen, ngũ quan có vài phần ngang bướng, phảng phất giống như một vò rượu mạnh có thể đốt cháy người ta trong chốc lát. Trên cổ nàng đeo một cái răng dã thú không biết tên, trên tay thì mang một đôi bao tay bằng da màu đen, có để lộ ra các khớp ngón tay. (Giống hình tượng của Tifa trong FF7 thế nhỉ)

Nàng đang cẩu thả ngồi ăn điểm tâm và uống trà. Nàng uống trà không hề thong thả ung dung giống như Hề Bình, mà là uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái. Mà với món điểm tâm tinh xảo kia, nàng chỉ cần một hơi là nuốt hết.

Từ lúc Trần Mộ nhìn thấy nàng cho tới khi hắn đi tới trước mặt nàng, nàng đã uống hết một bình trà, ăn hết bảy tám phần điểm tâm.

“Kiều tiểu thư, đây là ông chủ của chúng tôi.” Bagnell hết sức khách khí giới thiệu Trần Mộ, sau đó lại hướng về phía Trần Mộ giới thiệu: “Kiều tiểu thư là đại tỷ Kiều Phi của Kiều gia.”

“Xin chào ông chủ Trần.” Kiều Phi nhếch miệng cười, lộ ra một cặp răng nanh, nàng từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Mộ, sau đó đột nhiên ôm chặt hắn một cái, tiếp theo thân thiết vỗ lưng Trần Mộ, giống như đối với người quen: “Hoan nghênh tới nơi này phát tài.”

Động tác phóng khoáng cùng với lời ân cần thăm hỏi thuần chất giang hồ này làm cho Trần Mộ với tinh thần đang không được tốt có hơi chút không kịp phản ứng.

Nét mặt của hắn hơi đờ đẫn, đầu óc giống như bị chập mạch. Hắn ngơ ngác nhìn Kiều Phi, sau đó nghiêng đầu, dường như đang chăm chú suy nghĩ gì đó.

Qua một lúc lâu sau, hắn mới có thể suy nghĩ rõ ràng, sao mình lại cảm thấy quái dị như thế này. Nếu như trước mặt là một người to lớn râu tóc đầy mặt thì mọi chuyện sẽ rất bình thường, nhưng đây lại là do một cô gái làm ra, việc này quả thật cũng có chút ….

“Ông chủ Trần, nghe nói rằng ngài đã đến đây, tiểu muội liền chạy tới viếng thăm, sẽ không quá mạo muội chứ!” Lúc Kiều Phi nói chuyện, khuôn mặt nàng căn bản không có nhìn về phía Trần Mộ mà vừa rót trà vừa cố sức đưa số điểm tâm còn lại vào miệng.

“Không hề mạo muội chút nào, rất hoan nghênh! Có thể được Kiều tiểu thư đến viếng thăm, đây là vinh hạnh của chúng tôi!” Giao thiệp với nhiều người lâu như vậy, phép giao tiếp tối thiểu hắn vẫn có thể làm được.

Thấy Trần Mộ dường như muốn ngồi xuống, Tiếu Ba đang đứng ở một bên lập tức lấy cho Trần Mộ một cái ghế.

Kiều Phi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tiếu Ba tán thưởng: “Ông chủ Trần, con ngựa non(1) của ngài cũng không tệ đó.”

Con ngựa non ….


Da mặt của Tiếu Ba không nhịn được hơi giật giật.

“À, hắn cũng được.” Trần Mộ trả lời lấp lửng, nhìn thấy Kiều Phi đang nuốt lấy nuốt để món điểm tâm, hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng có hơi chút đói bụng.

“Kiều tiểu thư chưa ăn sáng sao, hay là chúng ta cùng ăn?” Trần Mộ nói.

Mắt Kiều Phi sáng ngời, liên tục gật đầu : “Đúng đó, tốt nhất là phải có thịt! Ta ăn không nhiều lắm, cho ta một cái chân dê nướng là được!” Nhìn thấy mọi người như hóa đá, nàng lại bổ sung: “Tốt nhất là chân sau, nguyên cả cái chân.”

Húp một bát cháo, rồi lại nhìn Kiều Phi đang tròn xoe mắt chăm chú nhìn vào cái chân dê trước mặt nàng. Trần Mộ đột nhiên cảm thấy Kiều Phi này rất thú vị.

1. Con ngựa non: Nguyên văn là “mã tử”, ý nói con chó(tay sai) của một tên lưu manh ác bá.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất