Chương 349: Thay Đổi (2)
Sanchez cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, nếu như không phải mỗi ngày đều huấn luyện làm cả người hắn đau nhức không thôi. Hắn nhất định sẽ tưởng rằng mình chỉ đang mơ một giấc mộng đẹp. Nhưng mà, toàn thân truyền đến cái cảm giác rời rạc này, làm cho hắn hiểu rõ, mình không phải là đang ở trong mơ.
Hắn chính là tạp tu lớn tuổi nhất trong tất cả những người mới. Mỗi ngày, hắn đều cảm thấy những ánh mắt khác thường xung quanh mình nhìn đến.
Bất quá hắn cũng không để ý, hắn đã quá quen thuộc với những ánh mắt như thế. Chỉ là mỗi ngày hắn đều chăm chỉ huấn luyện, hắn biết, bất kể đối phương vì nguyên nhân gì tuyển chọn hắn, hắn cũng phải dốc cạn hết sức lực của mình.
Hắn không có bất kì lý tưởng vĩ đại nào, hắn cũng không muốn chứng minh bản thân gì cả. Nói trắng ra, hắn có khi cũng không hiểu được bản thân vì cái gì mà phải khắc khổ như thế, có lẽ cái này đã trở thành một thói quen của mình.
Nói đến huấn luyện, hiện tại mỗi ngày huấn luyện so với huấn luyện trước đây hắn tiếp xúc hoàn toàn bất đồng.
Bọn họ bây giờ mỗi ngày làm nhiều nhất chính là huấn luyện thân thể và huấn luyện đội nhóm. Các tạp tu bên cạnh Sanchez đều oán thán khắp nơi, bọn họ chưa bao giờ nghe qua, một vị tạp tu lại cần một lượng huấn luyện thân thể và huấn luyện đội ngũ lớn như thế.
Bất quá bọn người kia chỉ dám thầm oán hận mà thôi, không người nào dám lộ ra vẻ oán hận. Huấn luyện viên của bọn họ, chính là người trẻ tuổi đã phỏng vấn Sanchez, thật là làm người ta kính sợ.
Cũng không phải chiến đấu lực của hắn rất mạnh, mà là trên người hắn có một cỗ khí thế, một cỗ khí thế làm kẻ khác phục tùng.
Đương nhiên, trong giới tạp tu, vĩnh viễn không thiếu kẻ bất tuân. Chỉ là kết quả của đám đó đều không ngoại lệ, hết sức thê thảm. Có một chút nháo sự, sẽ bị loại khỏi đội trước tiên.
Mỗi ngày đều có một lượng lớn tạp tu bị đá ra khỏi đội ngũ. Tên nào có chút tính tình nóng nảy, khi bị đá ra khỏi đội ngũ thì đột nhiên giận dữ, định công kích huấn luyện viên.
Nghĩ đến đó, Sanchez vô ý ngẩng đầu liếc qua hai vị tạp tu huấn luyện viên trẻ tuổi bên cạnh. Một vị nữ tạp tu xinh đẹp, vóc người bốc lửa dễ làm người ta có ý gian, nghĩ đến là nuốt nước miếng. Còn có một vị nam tạp tu chưa bao giờ nói chuyện. Như một khúc gỗ, không, là băng lãnh như một khối kim loại.
Nhưng hai người này, mỗi khi có kẻ muốn công kích, đều bị bọn họ giết chết tại chỗ!
Trời ạ, Sanchez đến bây giờ vẫn không quên cảnh tượng như thế!
Hắn dám cam đoan. Đây là cách giết người hiệu quả nhất mà hắn từng thấy! Hắn trước kia ở một tạp tu đoàn, những tên tự xưng là tinh anh kia ở trước mặt hai người này chỉ giống như đứa trẻ con tập bước đi.
Đơn giản mà hữu hiệu, lưu loát mà dứt khoát, không có kỹ xảo hoa lệ, nhưng lại ẩn chứa vẻ đẹp chết người.
Hai người này xuất thủ lập tức chấn nhiếp toàn trường, từ đó về sau, không còn kẻ nào dám dị động. Hai người đem các thi thể ra khỏi phòng huấn luyện, mà ngay cả cô gái kia cũng có thể một tay xách hai người, cả quá trình hai vị tạp tu không nói một lời nào. Mà vị huấn luyện viên trẻ tuổi kia thậm chí cả mí mắt cũng chưa từng chớp.
Tất cả tạp tu câm như hến.
Bọn họ không phải người mù, huấn luyện viên ra tay với hai gã tạp tu này toát ra một vẻ lãnh đạm với tử vong, làm bọn họ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Hai ngươi Lô Tiểu Như và Nhất Tự Mi trải qua trường khổ chiến đó. Sau khi bình phục thương thế thì cảm giác đột nhiên tăng mạnh, dễ dàng đột phá cánh cửa ngũ cấp, hơn nữa còn thuận lợi đạt đến tiêu chuẩn ngũ cấp trung giai. Trải qua mấy lần sinh tử đại chiến, ý chí của hai người kiên định vô cùng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thực lực của bọn họ hơn xa so với ngày xưa.
Không chỉ có mỗi bọn họ, những tạp tu may mắn sống sót trong trường chiến đấu này, cường độ cảm giác hầu như đều tăng lên tương xứng.
Thực chiến là sư phụ tốt nhất của tạp tu.
Chiến đấu tạp tu sở dĩ so với tạp tu bình thường lợi hại hơn rất nhiều, đúng là bởi vì bọn họ trong chiến đấu liên miên mà phát triển, chứ không phải chỉ một mực huấn luyện.
Sanchez vẫn không hiểu được điều này. Nhưng hắn biết, chỉ cần bản thân huấn luyện thật tốt, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Huấn luyện thân thể khô khan làm cho tất cả tạp tu cảm thấy như ở địa ngục. Vị huấn luyện viên kia giống như một cỗ máy lạnh băng. Nghiêm khắc dị thường, hắn chưa bao giờ giải thích tại sao.
Sự huấn luyện nguyên thủy như thế làm rất nhiều tạp tu thất vọng, bọn họ còn tưởng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn sẽ có phương pháp huấn luyện tiên tiến nào đó. Song làm bọn họ thực sự không ngờ là chờ bọn họ ở phía trước chỉ là huấn luyện thân thể mỗi ngày.
Các tạp tu thất vọng, họ cảm thấy quá mức khổ cực cho nên có nhiều tạp tu ào ào rời khỏi. Kì quái là vị huấn luyện viên lạnh như băng kia lại không ngăn cản chút nào, mặc cho bọn họ rời đi. Bị ảnh hưởng bởi những tạp tu này, càng có thêm nhiều tạp tu cũng lựa chọn rời đi.
Vì vậy, lời đồn về Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn danh tiếng không đúng với sự thật ngày càng truyền ra rộng rãi trong thành phố. Những tạp tu rời đi tích cực tuyên truyền rằng bọn họ trải qua cuộc sống trong Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn giống như địa ngục, cùng với thủ đoạn huấn luyện nguyên thuỷ của huấn luyện viên Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn.
Bất quá. Vẫn có rất nhiều người ở lại, ví dụ như là Sanchez. Bọn họ cắn răng. Không ngừng luyện tập huấn luyện thân thể và huấn luyện đội ngũ đầy khô khan.
Đồng bạn bên người ngày càng ít, nhưng không cách nào làm dao động ý chí của bọn họ.
o0o
Hình thể của Ma Thụy có phần hơi giống với Ninh Nhạc, bất quá hắn không có sát khí như trên người Ninh Nhạc, màu da của hắn ngăm đen, đó là do làm việc lâu dài ở bên ngoài mà ra. Hắn là khai quặng tạp tu vừa mới vào, hơn nữa còn là một vị cao cấp khai quặng tạp tu, công việc của hắn là phụ trách quy hoạch và an bài công việc cho cả quặng mỏ.
Thủ hạ của hắn có hơn ba mươi trung cấp khai khoáng tạp tu.
Đây là một quặng mỏ tiêu chuẩn cỡ trung, ở tại sơn cốc không lớn này, có thể nói là được thiết kế rất hào hoa.
Ma Thụy hưởng thụ đãi ngộ rất cao, điểm này làm cho hắn rất hài lòng. Những khai khoáng tạp tu thủ hạ mới đưa tới đều có thực lực không tồi, hơn nữa không hề có sự việc gây rối nào diễn ra. Nói thật thì, đây là công việc hắn hài lòng nhất từ trước đến giờ. Ông chủ không hỏi nhiều, nhưng cho hắn đầy đủ quyền lợi, không có chỉ trỏ lung tung.
Chỉ là, nhìn đống khoáng thạch chất cao như núi, hắn có phần không hiểu. Bọn họ mỗi ngày khai thác một số lượng quặng kinh người. Về cơ bản thì chỉ cần hai ngày là bọn họ liền có thể nhồi đầy một kho.
Từng kho hàng bị chất đầy, mà tốc độ tiêu hao khoáng thạch lại nhỏ hơn tiến độ khai thác rất nhiều.
Cứ như thế, sợ là rất nhanh chóng, khoáng thạch bọn họ khai thác được sẽ không có nơi để mà chất.
Hắn tìm được chủ quản Hề Bình.
Hề Bình nhìn thấy Ma Thụy tìm đến hắn thì có hơi chút bất ngờ: “Ma Thụy đốc công, có vấn đề gì sao?”
“Đúng vậy.” Ma Thụy cũng không quanh co, hắn nói thẳng: ”Chủ quản, quáng thạch của chúng ta đã đầy hết các kho hàng, nhưng tốc độ tiêu hao khoáng thạch quá chậm, chúng ta có cần giảm tốc độ khai thác quặng lại không?”
Hề Bình không ngờ Ma Thụy tìm đến mình là vì chuyện này.
Lần trước những vật tư đoạt được từ liên minh Xuyên Hạ cơ bản đều đem chất vào các kho hàng trong căn cứ, không gian còn lại cũng không nhiều. Nếu như dưới tình huống bình thường. Đề nghị của Ma Thụy cũng có lý. Nhưng hắn biết Mobley đưa ra bản danh sách đó đòi hỏi một số lượng chất lỏng tinh chế kinh người đến thế nào, khoáng thạch tích trữ nhìn qua mặc dù không ít, nhưng nếu dùng để sản xuất chất lỏng tinh chế cung cấp cho Mobley thì còn lâu mới đủ.
Mấu chốt nhất là, hắn biết Trần Mộ lúc này đang làm gì. Với ông chủ, hắn có mười phần tin tưởng.
Đúng lúc này. Ông chủ gọi hắn đến xưởng tinh chế.
Trước mặt Trần Mộ đặt mười hai tấm tạp phiến, những tấm tạp phiến này toàn thân là màu trắng bạc, chúng là từ một loại tạp phiến tứ tinh rỗng chế tác thành. Loại tứ tinh tạp phiến này sử dụng lớp vỏ bên trong Ngân Thần Thụ đã trải qua phương pháp xử lý chế tác đặc thù tạo ra, nhìn qua giống như một miếng bạc được chế tạo mỏng cực kì.
Trên bề mặt của những tấm tạp phiến màu bạc sáng trắng như tuyết này có cấu vân vô cùng kì lạ, ba đường màu tím thô dày được xếp đặt song song, vô số những đường nhánh cực nhỏ mọc ra từ hai bên của ba đường lớn này, nhìn sơ qua, giống như ba chùm rễ cây màu tím dày đặc.
Ánh mắt của Nhữ Thu sáng rực nhìn chằm chằm vào Trần Mộ, nàng rất tò mò những tấm tạp phiến này đến tột cùng là để làm gì. Toàn bộ quá trình chế tạo mười hai tấm tạp phiến này nàng đều tham dự. Nhưng mười hai tấm tạp phiến này cho đến cùng có tác dụng gì, nàng cũng không biết. Trần Mộ vẫn cứ theo lệ thường mà đem kế hoạch chế tạo cho nàng xem, nhưng làm cho nàng kinh ngạc là lần này nàng xem đến một điểm cũng không hiểu gì.
Không thể nghi ngờ là lần này lòng hiếu kì của nàng đã bị khiêu khích đến tận cùng. Trước kia mỗi kế hoạch chế tạo mặc dù nàng xem tuyệt đại bộ phận đều không hiểu, nhưng hoàn toàn không hiểu bất cứ thứ gì như lần này, lại là lần đầu tiên.
Nàng là ai? Nàng là viện trưởng tương lai của phân viện chế tạp tại Tư Nguyên Học Phủ, là Nhữ Thu có danh tiếng thiên tài, nàng không phải là một vị học giả mới bắt đầu học tập. Nàng tin rằng nếu như bây giờ nàng đi tiến hành giám định nghề nghiệp, nàng chắc chắn có thể đạt được danh hiệu cao cấp chế tạp sư.
Nhưng mà, bây giờ Trần Mộ chế tạo một tấm tạp phiến nàng lại xem không hiểu từ đầu đến đuôi, chuyện này sao không làm cho nàng buồn bực chứ?
Buồn bực và tò mò, giống như hai con trùng chui vào tận đáy lòng của nàng, nàng nóng lòng muốn Trần Mộ ngay lập tức chỉ ra tác dụng của mười hai tấm tạp phiến này.
Trần Mộ không có chú ý đến sự kỳ quái của Nhữ Thu.
Một khi đã bắt đầu công việc là hắn chăm chú vô cùng. Hơn nữa, đây chính là thói quen được nuôi dưỡng khi chế tạo nhất tinh năng lượng tạp của hắn trước kia. Nguyên nhân thì lại càng đơn giản, nếu như không chuyên chú thì sẽ dễ làm cho việc chế tạp thất bại. Đối với hắn, chỉ một nét bút cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của hắn.
Trong xưởng tinh chế đang chất đống một lượng lớn các linh kiện kim loại. Những linh kiện kim loại này không có cái nào mà không mới tinh bóng loáng, chúng đều là do Trần Mộ đặt hàng một công ty khuôn đúc chế tạo ra.
Mẫu của tất cả các linh kiện này đều do Trần Mộ tự làm, mặc dù chi phí đặt làm không hề thấp, nhưng so với việc mua máy móc rồi tách ra, thì thuận tiện hơn nhiều.
Bởi vì Trần Mộ đặt làm số lượng khá lớn, hơn nữa thanh danh của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn gần đây tăng nhanh, phong quang vô hạn. Công ty này còn đặc biệt phái một số công nhân kĩ thuật đến giúp đỡ Trần Mộ miễn phí.
Những công nhân kĩ thuật này đều đã làm việc lâu dài trong công nghệ kim loại. Việc lắp ráp linh kiện rất là thông thạo. Trần Mộ thấy thế, liền đem công việc lắp ráp giao cho những công nhân này. Mấu chốt trung tâm quan trọng nhất của máy phân li mà hắn vừa thiết kế, đó là tấm tạp phiến màu bạc mà hắn vừa chế tác, do đó hắn không lo vấn đề bị lộ bí mật.
Khi Hề Bình đi đến xưởng tinh chế thì vừa đúng lúc nhìn thấy những công nhân này đang lắp ráp.
“Ông chủ, đây là máy phân ly mới sao?” Hề Bình nhìn bộ máy khổng lồ đang được lắp ráp, thấp giọng hỏi. Mặc dù vẫn chưa lắp ráp xong, nhưng cũng đã lắp ráp các bộ phận được năm sáu mét, không thể nghi ngờ đây chính là một con quái vật khổng lồ.
Trần Mộ gật đầu: ”Ừ, nhưng mà vẫn chưa hoàn thành, hiệu suất như thế nào, cần phải thử qua thì mới biết.”
Hề Bình gật đầu tỏ ý hiểu rõ, lập tức không nói lời nào, đứng ở một bên im lặng quan sát.
Công việc lắp ráp hoàn thành rất nhanh, những công nhân kỹ thuật đó rất thông thạo, so với Trần Mộ tự mình ra tay thì không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Bộ phận chính cao năm thước như một thùng nước khổng lồ nằm ngang, có một băng chuyền rộng ba thước kéo dài từ trên đỉnh xuống tới đầu vào. Mà ở bên cạnh sườn, cũng có một băng chuyền khác.
Trần Mộ không hề do dự, đi tới trước máy phân li. Mở một cánh cửa nhỏ ở dưới đáy ra, đằng sau cánh cửa nhỏ là một cái khe cắm tạp. Hắn đưa tay lấy ra một tấm tạp cắm vào trong khe.
Tiếng ông ông nhẹ vang lên, thanh âm nhẹ nhàng mà yếu ớt.
Khoáng thạch sớm đã được chuẩn bị tốt, dọc theo băng chuyền nhanh chóng được truyền tống đến lối vào, băng chuyền không ngừng đem quáng thạch đưa đến máy phân li, mà vụn xỉ của quặng còn sót lại thì từ một đầu khác tống ra.
Thì ra là để chế tạo máy phân ly a! Trong mắt Nhữ Thu hiện lên một tia thất vọng. Nàng đối với máy phân ly không cảm thấy hứng thú, bởi vì cái này cần công nghệ chế tác kim loại rất cao, mà phương diện này thì nàng hoàn toàn mù tịt.
Hề Bình hưng phấn nhìn chằm chằm những ống đựng chất lỏng được tinh chế, tốc độ gia tăng chất lỏng được tinh chế trong các ống đựng so với máy phân ly trước kia nhanh hơn nhiều.
Không, là nhanh hơn rất nhiều!
Trong chốc lát, vài tấn quáng thạch được chuẩn bị trước liền tiêu hao không còn một mẩu, máy phân ly mới hiệu suất rất cao, thật sự làm cho người ta trố mắt ra mà nhìn.
Tính năng cường đại của máy phân ly lập tức kích thích mọi người rất mạnh, mười một cái máy phân li còn lại bằng tốc độ rất nhanh đã được lắp ráp xong. Xưởng tinh chế vốn có hơi chút trống trải thoáng cái đã trở nên chật chội, những tiếng ong ong nhẹ nhàng vang lên bên tai không dứt.
Hề Bình vội vàng đề nghị Ma Thụy gia tăng tốc độ khai thác quặng, hắn đã tận mắt nhìn thấy khoáng thạch trong chớp mắt liền hóa thành một đống vụn xỉ quặng như thế nào, tốc độ tiêu hao khoáng thạch của máy phân li mới này thực sự là quá nhanh.
Nhìn thấy tính năng của máy phân li mới quả nhiên là mạnh mẽ, Trần Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm. Việc sản xuất chất lỏng được tinh chế từ quặng mỏ tử huỳnh chính là một trong những quân bài trọng yếu nhất trong tay bọn hắn. Chỉ cần có thể đảm bảo quá trình sản xuất chất lỏng tinh chế và khai thác quặng mỏ tử huỳnh, trong thời gian ngắn sẽ không kẻ nào dám có chủ ý tấn công bọn họ.
Trần Mộ lúc này đã mệt mỏi đến cực điểm, vì không thể cản nổi cảm giác mệt mỏi như thủy triều phóng ra, hắn liền hướng về phía Hề Bình giao phó hai câu rồi nặng nề ngủ thiếp đi. Mấy ngày này hắn điên cuồng học tập nghiên cứu, đã làm cho thần kinh của hắn lúc này căng thẳng đến tận cùng.
Một giấc này, Trần Mộ ngủ liền hai ngày.
Khi Trần Mộ tỉnh lại, chỉ thấy Hề Bình đang cười tủm tỉm trước mặt hắn, trên tay cầm một cái hộp.
Thấy ánh mắt Hề Bình như vậy, Trần Mộ liền khẳng định là không có tình trạng gì phát sinh, sau đó chỉ vào cái hộp trên tay hắn hỏi: ”Đây là cái gì?”
“Ha ha, ông chủ, đây là chất dịch dinh dưỡng do cô Tô Lưu Triệt Nhu đặc biệt vì ngài mà làm ra, có thể bổ sung hoạt động sinh lý cơ năng của ngài.” Hề Bình mồm mép luyên thuyên, nét mặt giống như nếm được một món ăn rất ngon: ”Còn nữa, cô Tô Lưu Triệt Nhu rất là quan tâm đến ngài đó, thật là làm cho người ta hâm mộ!”
Chất dịch dinh dưỡng?
Vẻ mặt Trần Mộ nghi hoặc tiếp nhận cái hộp trên tay Hề Bình, sau khi mở ra, bên trong quả nhiên là có vài ống dịch thể tinh khiết màu lam nhạt.
Tùy tiện cầm một ống đổ vào trong miệng. Hình như là vị hoa quả. Bất quá mỗi ống thuốc chỉ cỡ một ngón trỏ, Trần Mộ uống một lần, cái ống liền rỗng không.
Chưa kịp thưởng thức kỹ càng đã không còn gì, Trần Mộ liền đưa tay định lấy thêm một ống.
Hề Bình nhìn thấy động tác này của Trần Mộ, vội vàng ngăn cản: ”Ông chủ, cô Tô Lưu nói rằng, thứ này không được uống nhiều, mỗi lần dùng không quá một ống, mà mỗi ngày thì không quá hai ống.”
“A.” Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là hậm hực thu tay về.
Rất nhanh sau đó hắn cảm thấy cả người ấm áp, tinh thần chuyển biến tốt hơn nhiều. Hắn hơi chút kinh ngạc đánh giá ống thuốc rỗng trên tay, thứ này quả nhiên là rất hữu hiệu a!
Hề Bình thấy thế, mỉm cười sâu xa, sau đó liền rời đi.
Trần Mộ vừa ra khỏi phòng định hít thở một chút không khí trong lành, liền thu được một tin tức rất phấn khởi.
Bagnell đã trở về!