Chương 361: Kế hoạch hành động
Người dịch: Cuộc đời chó cắn
Biên tập : Mr.Lookluck
Nguồn:www.tangthuvien.com
“Đông Thụy Thái Thúc là một gia tộc rất cổ. Từ tám mươi năm về trước bọn họ đã bắt đầu suy thoái trên phạm vi rộng, và quá trình suy thoái này đã đạt đến đỉnh điểm vào ba mươi năm trước. Mười năm trước, Thái Thúc Dong tiếp nhận vị trí gia chủ của Thái Thúc gia tộc, từ lúc đó tài sản của Thái Thúc gia tộc mới bắt đầu ngừng tuôn chảy, tựa như có dấu hiệu khôi phục. Nhưng một đại gia tộc như Thái Thúc, muốn khôi phục hình tượng như trước kia trong thời gian ngắn thì khó có thể làm được. Bất kể thế nào, chuyện Thái Thúc gia tộc đã suy thoái thành tập đoàn hạng hai là sự thật trăm phần trăm. Vì vậy ta mới cảm giác được chúng ta có cơ hội”. Hề Bình cười nói: “Nếu là loại đại quái vật giống như Sương Nguyệt Hàn Châu, ngay cả nửa điểm cơ hội chúng ta cũng không có.”
“Haha!” Bagnell hưng phấn chà xát tay vào nhau, nhưng hắn vẫn bảo trì vẻ cẩn thận nhất định: “Nhưng mà, chúng ta không thể quá chủ quan được. Tục ngữ nói rất hay, “lạc đà ốm còn hơn ngựa khỏe”, cái gia tộc Thái Thúc kia đã có cội nguồn mấy trăm năm, mặc dù đã suy bại nhưng cũng không thể xem nhẹ được.”
“Ừ.” Hề Bình đồng ý nói: “Thái Thúc gia tộc có lịch sử lâu đời, có mối quan hệ cùng với các thế gia khác, thậm chí kể cả Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không tệ lắm, mà ở khu Đông Thụy thì càng thâm căn cố đế. Thay đổi của Thái Thúc gia tộc mấy năm nay chủ yếu thể hiện trên phương diện kinh tế, còn trên phương diện tạp tu, trừ một tay tạp tu khá nổi tiếng tên là Connery ra thì còn lại đều là hạng vô danh.”
Trần Mộ và Bagnell vừa nghe đến mê mẩn, Hề Bình rõ ràng đã hao tâm tổn trí rất nhiều để điều tra về Thái Thúc gia tộc.
“..Cường độ cảm giác của Connery đã đạt đến cấp bảy, là người nóng nảy, tính tình ngay thẳng, lúc còn trẻ hắn từng kết thù oán với một người nào đó thuộc thế lực khá lớn. Thái Thúc Dong đã giúp hắn hóa giải thành công đoạn cừu oán kia, nên mới thu phục được tay cao thủ này.”
Cường độ cảm giác cấp bảy! Trần Mộ trong lòng cả kinh, khó trách được xưng là cao thủ. Ngay cả Mobley cũng chỉ là cấp bảy đồng cấp. Gã Connery kia cũng đạt tới cấp bảy, thực lực quả thật quá cường hãn. Trần Mộ chưa bao giờ giao thủ cùng cao thủ tạp tu có cảm giác cấp bảy, nhưng hắn biết, càng về sau cảm giác tăng lên càng khó khăn. Từ cấp sáu mà tiến lên cấp bảy tốn thời gian hơn rất nhiều so với từ cấp năm lên cấp sáu.
Cảm giác cấp bảy, ở liên bang cũng có thể được coi là cao thủ có danh tiếng. Cũng không biết Đường Hàm Phái, Tiêu Tư.. cao thủ bậc nhất ở liên bang bọn họ có cảm giác ruốt cuộc là bao nhiêu? Hắn đột nhiên nghĩ đến vị cao thủ Thanh Thanh của Tinh viện. Ngay cả ma quỷ nữ cũng phải kiêng kỵ nàng ta, thực lực của cô ta hình như là rất mạnh mẽ?
Dĩ nhiên, cường độ cảm giác cũng không đại biểu cho tất cả. Điển hình như Tiếu Ba, cường độ cảm giác của hắn bây giờ chẳng qua mới vừa đột phá cấp 6. Nhưng mà nếu tạp tu bình thường có cảm giác cấp 6 gặp hắn, tám chín phần mười là chỉ có bại. Phải biết rằng, cường độ cảm giác chẳng qua là điểm yếu nhất của hắn.
Khống chế cảm giác chính xác, tinh tế đến mức khiến mọi người phát sợ, ý chí chiến đấu xuất sắc, kinh nghiệm thực chiến đấu vô cùng phong phú, lại còn có “Luân” do Trần Mộ chế ra, đó mới chính là điểm mạnh của hắn.
“Khu Đông Thụy cách chúng ta quá xa, nên những thứ mà ta có thể tra được là rất ít. Hơn nữa, mấy năm nay Thái Thúc gia tộc vẫn rất kém, nên tin tức tổng hợp cũng không có nhiều. Nhưng xem ra, chúng ta hình như là không còn lựa chọn nào khác.” Hề Bình cười nói.
Bất kể là bên trong Thái Thúc gia tộc có bao nhiêu thực hư, xét tổng thể so với Sương Nguyệt Hàn Châu thì cơ hội thành công cao hơn rất nhiều. Lục Đại a, đúng là thứ làm cho người ta tuyệt vọng .
Hề Bình sắc mặt nghiêm túc tiếp tục phân tích: “Kinh tế của Thái Thúc gia tộc mấy năm nay đang hồi phục dần, hơn nữa một gia tộc truyền thừa qua hàng trăm năm như thế, căn cơ tất là vững chắc, không phải hạng gia tộc bình thường là có thể so sánh được. Hiện giờ thời thế hỗn loạn, thế cục rối rắm, bất kể là tự bảo vệ mình hay không thì Thái Thúc gia tộc cũng phải tăng cường khả năng chiến đấu.”
“ Không sai!” Bagnell vuốt râu mép, dường như đã hiểu ra điều gì.
“Đây chính là cơ hội cho chúng ta.” Hề Bình lúc này trông cực giống một lão hồ ly, hắn híp mắt lại nói: “Cưỡng đoạt thì đích thực là không có khả năng, mặc dù Thái Thúc gia tộc bây giờ chỉ là tập đoàn hạng hai, nhưng so với chúng ta thì vẫn còn mạnh hơn quá nhiều. Bọn họ bây giờ đang nghĩ biện pháp chiêu mộ tạp tu, không bằng chúng ta thừa cơ hội này tiến vào Thái Thúc gia tộc.”
“Hắc hắc.” Bagnell cười với vẻ mặt âm hiểm: “Cái này… ta thích, chỉ cần tiến vào được thì dễ xử lý rồi, nếu không lấy trộm thì bắt cóc tống tiền. Hắc hắc…hai thứ này ta đều rất quen thuộc!”
Trần Mộ mồ hôi đổ như tắm.
Hề Bình dường như không để ý tới lời nói của Bagnell, trực tiếp phản bác: “Bắt cóc tống tiền chỉ là hạ sách. Bây giờ Tuyết Hoa tạp tu đoàn đã biết chủ ý của chúng ta là muốn lấy Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, một khi chuyện này bị tiết lộ ra, chúng ta cứ chờ mà đón nhận cơn lửa giận của Thái Thúc gia tộc đi. Chẳng lẽ chúng ta lại bỏ cái sơn cốc này đi một lần nữa sao?”
Bagnell lập tức ngậm miệng. Sơn cốc phát triển cho đến cục diện như bây giờ là kết quả cố gắng chung của tất cả mọi người, không ai cam tâm cứ như vậy mà bỏ.
“Chuyến đi lần này không cần quá nhiều người, đi nhiều cũng chỉ vô dụng. Ông chủ cùng Weah hai người là đủ, ông chủ ở ngoài sáng, Weah ở trong tối. Có Weah chúng ta cũng không cần quá lo cho an toàn của ông chủ. Sau khi tiến vào Thái Thúc gia tộc, ông chủ cần cố gắng lấy được tín nhiệm của bọn họ để thu thập tin tức cụ thể về Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, lúc đó chúng ta sẽ thương lượng kĩ nên làm cái gì tiếp theo.” Hề Bình cẩn trọng nói.
Tin tức hữu dụng hiện có quá ít, nên dù là mưu mẹo già giơ như Hề Bình và Bagnell cũng không có nhiều biện pháp, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
“Ừm.” Trần Mộ gật đầu, ý nói đã hiểu. Qua những điều Hề Bình vừa nói, hắn cũng biết đây là cơ hội duy nhất của hắn. Lúc này hắn đang đắn đo suy nghĩ, có nên lãnh giáo một chút kiến thức về ăn trộm và bắt cóc tống tiền của Bagnell hay không.
“Ông chủ.” Bagnell ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mộ. Trần Mộ vẫn giữ một bộ dáng hờ hững, tựa như việc này cùng hắn chả có liên quan gì cả.
“Sao cơ?” Trần Mộ đợi Bagnell nói tiếp.
Sau khi trầm ngâm một chút, Bagnell mới nói: “Ông chủ, người quá kém, lần này phải làm thay đổi phong cách một chút mới được.”
“Quá kém?” Trần Mộ không hiểu rõ ràng cho lắm.
“Đúng, đúng là quá tệ!” Hề Bình phụ họa: “Thực lực của ông chủ đương nhiên là không có gì để bàn, nhưng lại không có danh khí gì cả. Như vậy rất bất lợi với kế hoạch của chúng ta lần này. Danh khí càng lớn, người khác mới có thể xem trọng người, lại càng dễ dàng dẫn sự chú ý của người khác. Ông chủ à, người ngẫm lại xem, nếu như Tiêu Tư hiệu trưởng đến khu Đông Thụy, chỉ sợ là cả khu Đông Thụy đều náo loạn cả lên. Nếu như danh tiếng của ngài được như Đường Hàm Phái, chỉ sợ khi người vừa mở miệng thì Thái Thúc gia tộc liền lập tức quắn cả lên mà mang Kim ban nhuyễn dịch khuẩn dâng đến!”
“Lời này của Hề Bình quá đúng!” Bagnell vẻ mặt thâm trầm thầm nghĩ: “Nổi danh và vô danh, hai thứ này cách nhau khá xa. Mọi người đều là tục nhân, chúng ta cũng vậy. Nếu ông chủ tạo danh khí thật lớn, chỉ sợ không cần lên tiếng Thái Thúc gia tộc cũng chủ động đến chiêu mộ người. Nếu không tạo được danh khí, nói không chừng cũng chả có ma nào thèm để ý.”
Trần Mộ cũng không phải là không hiểu chuyện giang hồ, chẳng qua là ngày thường hắn không có nghĩ tới những việc này, lúc này được hai tên kia chỉ điểm, hắn nhất thời sáng tỏ.
“Làm thế nào mới có thể nổi danh?” Trần Mộ liền trực tiếp hỏi tới.
“Ồ, câu hỏi rất hay.” Bagnell búng ngón tay kêu tanh tách, dáng vẻ như chuyên gia, nghênh nghênh ngang ngang nói: “Nổi danh à, đối với người khác mà nói thì đúng là một việc khó khăn. Nhưng đối với một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như ông chủ, thật sự là một việc vô cùng đơn giản. Ngài chỉ cần bộc lộ tài năng, bảo đảm thanh danh lập tức lên như diều gặp gió…”
“Cụ thể chút đi!” Trần Mộ cắt đứt đà cao hứng của Bagnell.
“Ách.” Bagnell cười nham hiểm, ánh mắt lóe lên giống như ánh mắt sói đang chăm chú nhìn con mồi: “Rất đơn giản, ngài chỉ cần đánh bại mấy vị tạp tu thành danh, như vậy là đủ rồi. Kiêu ngạo, nhất định phải kiêu ngạo! Phàm là tên nào dám khiêu khích, ngài trực tiếp đập chết. Hắc hắc, trẻ tuổi như vậy, lại có thực lực thế kia, tính tình nóng nảy mới là bình thường!”
Ánh mắt Trần Mộ chuyển hướng nhìn về Hề Bình .
Hề Bình gật đầu: “Đây đích thật là biện pháp đơn giản nhất.”
Trần Mộ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Vạn nhất làm cho Đường Hàm Phái chú ý thì sao?”
Cái tên Đường Hàm Phái này đích thực là đã tạo ra một vầng u ám trong lòng mọi người. Thủ đoạn tàn nhẫn, xuống tay sát phạt, hết lần này tới lần khác không ai có thể đoán được là hắn đang tính cái gì. Một người như vậy, thử hỏi ai có thể không kiêng kỵ?
“E rằng ông chủ lại phải mạo hiểm mới được, nên hỏi ý kiến của Tô Lưu tiểu thư, xem xem nàng có biện pháp nào không?” Hề Bình trầm ngâm nói.
Mọi người lại thương nghị thêm một hồi lâu, đưa ra rất nhiều quyết định chi tiết tỉ mỉ.
Mấy cái này chẳng qua chỉ là định hướng chính, tùy cơ ứng biến chi tiết vẫn phụ thuộc vào bản thân Trần Mộ. Mặc dù hắn chưa từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng bây giờ chỉ còn cách là kiên trì đến cùng, đây là cơ hội duy nhất của hắn .
Sau khi quyết định, bản thân Trần Mộ lại tiến vào phòng thí nghiệm, hắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Trần Mộ và Weah rời khỏi trụ sở chỉ có vài người biết. Lúc này hai người đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, cũng không biết Tô Lưu trong sáng ôn nhu trong lòng vướng mắc điều gì mà cải trang Trần Mộ thành một tên thiếu niên tướng mạo xấu xí. Còn Weah thì ngược lại, anh tuấn dị thường, phối hợp với khí chất lạnh như băng hắn phát ra, quả thực không biết đã làm điên đảo hết bao nhiêu thiếu nữ. Chuyện này làm cho Bagnell và Hề Bình cười trộm không ngớt.
Từ khu Sicker đến khu Đông Thụy đường sá xa xôi, đi lại mất chừng ba tháng thời gian. Trần Mộ cũng biết hành động lần này không thể gấp được nên cũng không vội vàng. Mỗi ngày, trừ thời gian đi đường ra, khoãng thời gian còn lại hắn đều cùng Weah đối luyện.
Chiếu theo phương án của Hề Bình và Bagnell sắp đặt cho hắn thì hắn cần phải nhanh chóng sử dụng Bách biến thành thục. Nếu ngay cả Bách biến cũng chưa thành thục, thì cái việc khiêu chiến kế tiếp cũng chỉ là chuyện tào lao mà thôi.
Một toa thuyền tuyết đang gào thét phi hành ở độ cao cách mặt đất 15m. Khu Thiên Đông Lý không giống như các khu khác, bởi vì địa tầng cơ bản đều là tầng tầng lớp lớp băng dày, cho nên phi hành đường dài đều chủ yếu dựa vào thuyền tuyết mà không sử dụng đoàn xe trường toa.
Ngồi lọt trong chiếc ghế mềm, Trần Mộ có chút mơ màng. Buổi đối luyện cùng Weah tối hôm trước đã làm cho tinh thần của hắn vô cùng mệt mỏi, nên thời gian đi đường đã trở thành thời gian nghỉ ngơi thư giãn.
Thân thuyền đột nhiên dừng lại .
Con mắt mơ mơ màng màng ngái ngủ của Trần Mộ liền khai mở.